Nội trong ba phút, gần ngàn người đã tập hợp xong.
Sở Thiên còn chưa kịp hỏi thì tại cửa binh doanh đã xuất hiện mấy cái xe jeep. Sau khi xe tiến vào sân huấn luyện liền có vài quân nhân bước xuống trước. Cuối cùng mới thấy Sa Khôn, Sa Thành, Trương Tiêu Tuyền, tư lệnh Long Thái và người phụ nữ trong lòng lão cũng đã có mặt.
Sa Cầm Tú mặc một bộ đồ nhung, thấy đám Sa Khôn đi tới thì giơ tay chào theo kiểu quân đội, ánh mắt vừa kiên nghị vừa mang vẻ tự hào. Vẻ đẹp của nàng, không chỉ khiến cho tên Long Thái mập mạp nuốt nước miếng ừng ực mà ngay cả Sở Thiên cũng phải si mê.
Sa Khôn gật gật đầu với cô rồi mang theo Long Thái tiến về phía bên trái của Cận Vệ quân. Trương Tiêu Tuyền đi bên cạnh giải thích cho họ, thỉnh thoảng còn thốt lên vài lời tán dương, Sa Thành thì có vẻ thiếu kiên nhẫn, thi thoảng còn quay lại trừng mắt nhìn Sở Thiên một cái.
Sa Cầm Tú thấy Sở Thiên hết nhìn đông lại ngó tây thì biết hắn đã bị tiếng còi đánh thức, vì thế đi tới, cười khổ nói:
- Sở Thiên, quấy rầy giấc mộng đẹp của anh rồi. Tư lệnh Long muốn thị sát Cận Vệ quân của Sa gia, em mới phải thổi còi khẩn cấp như vậy.
Sở Thiên nhìn Long Thái, lại nhìn nữ nhân hắn đang ôm, không biết người này làm sao lại đến đây? Hắn nhìn xung quanh thấy không có ai mới thấp giọng hỏi Sa Cầm Tú:
- Tên kia sao còn chưa về? Chẳng lẽ không sợ chết luôn ở đây sao?
- Tới địa bàn Sa gia, lão ta sao có thể lo lắng cho an toàn của mình chứ? Là vì bọn em còn lo lắng cho sự sống chết của lão ta hơn!
Sa Cầm Tú cười nói:
- Huống chi lão ta còn mang theo mấy chục bộ hạ tùy thân tinh nhuệ, người khác muốn lấy mạng quả thực không dễ!
Sở Thiên nhìn bốn phía, rất nhanh đã phát hiện ra mấy chục binh lính lạ mặt cao lớn, mỗi người đều lăm lăm súng tự động, cảnh giác cao độ, xem ra Long Thái đúng là một người cẩn thận, chẳng trách còn có thể sống đến hôm nay.
Sa Cầm Tú than thở:
- Mỗi lần lão tới khu vực phòng thủ của Sa gia đều thích ở lại vài ngày. Bề ngoài thì nói là thích khung cảnh nơi đây nhưng thực ra là để khảo sát binh lực phòng thủ của chúng em, đợi đến ngày quân của chính phủ đóng tại đây khai chiến với chúng em có thể nắm thêm lợi thế.
Phong Vô Tình đi phía sau có chút kinh ngạc, nhịn không được hỏi:
- Các cô biết rõ tương lai sẽ phải khai chiến, vì sao còn để cho họ tới khảo sát tình hình Cận vệ quân. Đây không phải là làm lộ thực lực của chính mình sao? Đến lúc khai chiến sẽ rất bất lợi.
- Biểu hiện thực lực cho Long Thái thấy sao? Phải khiến cho họ biết thực lực của mình, cho họ biết Sa gia không dễ bắt nạt, quan trọng hơn, em sảng khoái đáp ứng cho họ khảo sát Cận Vệ quân, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ em còn có đòn sát thủ lợi hại hơn, vì thế sẽ đánh giá cao thực lực của Sa gia.
- Đúng thế, trên thế giới này, chính quyền dành bằng báng súng!
Phong Vô Tình bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Sa Cầm Tú đợi Sở Thiên nói xong, kéo tay hắn đi về phía trước:
- Đi thôi, dù sao cũng bị đánh thức rồi, cùng đi với em, thuận tiện xem Cận Vệ quân còn thiếu sót vị trí nào, đến lúc đó giúp em huấn luyện thêm người, Cận Vệ quân sẽ càng lớn mạnh.
Sở Thiên vốn muốn đi ngủ lại, nghe Sa Cần Tú nói vậy đành bất đắc dĩ đi cùng cô đến chỗ đám người Sa Khôn.
Long Thái bền ngoài khảo sát Cận Vệ quân Sa gia rất cẩn thận, còn chỉ ra thiếu sót cho đám Sa Khôn, tuy vậy trong lòng lão ta đã âm thầm khiếp sợ. Gần ngàn người này tuy nhìn như một đám trẻ con nhưng người nào cũng tinh thần dâng cao, ý chí chiến đấu sôi sục, nhìn động tác cầm súng là biết họ đã từng vượt qua nhiều thử thách về tố chất quân sự, ở trên chiến trường, những người này nhất định sẽ là dũng sĩ.
Quan trọng hơn là bọn họ đều rất trung thành, tuyệt đối trung thành với đám Sa Khôn! Nhìn vào ánh mắt cháy bỏng sùng bái của họ có thể biết chắc như vậy. Trong lòng Long Thái thầm than một tiếng, nếu quân đóng giữ có những người trung thành như thế này thì mình có thể rời đi thoải mái rồi.
Sở Thiên đi cùng Sa Cầm Tú ở phía sau, nhìn đám người xếp thành hàng ngũ lại không biết nói gì cho phải, đành quay lại hỏi Phong Vô Tình:
- Vô Tình, Vô Danh, các anh đều là bộ đội xuất ngũ, cảm thấy ưu thế và khuyết điểm của Sa gia quân là gì?
Phong Vô Tình không chần chừ, đáp:
- Được huấn luyện bài bản và có sức chiến đấu mạnh mẽ là ưu thế của bọn họ.
- Vậy khuyết điểm là gì?
Sa Cầm Tú hỏi:
- Không cần để ý đến tâm trạng của tôi, cứ nói đi.
- Thiếu sót lớn nhất, chính là một mũi đao! Cận Vệ quân tựa như một thanh đao sắc bén, khí thế rất tốt, tố chất rất tốt, nhưng lại thiếu mất mũi đao. Đến lúc phải chiến đấu, vốn có thể dùng mũi đao nhẹ nhàng đâm chết kẻ địch thì ngươi lại phải dùng cả thanh đao đánh chết hắn, vừa tốn sức lực hơn mà lại không hiệu quả.
Sở Thiên trực tiếp tổng kết ý của bọn họ:
- Ý của họ là nên đặc biệt đào tạo một đội đặc chủng.
Sa Cầm Tú trịnh trọng gật đầu, nàng cũng cảm thấy thiếu cái gì đó nhưng lại tìm không ra, giờ được hai người Nhiếp Vô Danh nhắc nhở lập tức bừng tỉnh.
Đi được một đoạn, bỗng Sở Thiên trông thấy phía sau của Cận Vệ quân có hai mươi mấy người trông rất lề mề, đứng không đúng hàng ngũ, y phục lộn xộn, hơn nữa trên miệng còn phì phèo thuốc lá, khói thuốc bốc lên nghi ngút giữa không trung.
Sở Thiên không khỏi tò mò, hạ giọng hỏi:
- Sa Cầm Tú, những người đó là ai?
Sa Cầm Tú chần chừ một lúc mới cười khổi nói:
- Không sợ anh chê cười, đó chính là mũi đao của ngày xưa, có điều bây giờ đã gỉ sét rồi.
Sở Thiên hơi sửng sốt, vuốt vuốt mũi hỏi tiếp:
- Có thể nói cụ thể hơn hay không, anh chưa hiểu lắm?
Ánh mắt Sa Cầm Tú ánh lên vẻ tự hào, nhẹ giọng nói:
- Sa gia đã từng có hơn ba trăm lính trinh sát, tên là Huyết Thứ, mỗi người đều lấy trung nghĩa làm đầu, dũng mãnh thiện chiến. Bọn họ giết hai ngàn quân địch, cứu cha em ba lần, cho dù trải qua mấy chục trận lớn nhỏ nhưng vẫn còn hai trăm người còn sống, có thể nói, họ chính là niềm kiêu hãnh của Sa gia.
Sở Thiên lắng nghe, lại nhìn những người lười nhác phía xa, thật khó liên tưởng những người này với những anh hùng trên chiến trường khi xưa.
Nói tới đây, Sa Cầm Tú nhẹ giọng hẳn đi:
- Nhưng năm năm trước, Sa quân đại chiến cùng quân đội đóng giữ của Chính phủ, Huyết Thứ được cử đến dọn dẹp hai tuyến đầu của địch, kết quả chưa hoàn thành được nhiệm vụ đã bị ba ngàn quân địch mai phục khiến cho họ tổn thất mất gần hai trăm người.
Sở Thiên có thể tưởng tượng ra trận chiến kịch liệt đến mức nào. Ba ngàn người dùng sức nhàn hạ để đánh với hai trăm người hành quân đường dài, vậy trận chiến còn gì đáng bàn nữa, còn dư lại hai mươi mấy người có thể trốn thoát đã là kì tích rồi.
- Tuy về sau Sa gia quân đánh lui được quân đóng giữ của Chính phủ, một lần nữa đạt được hòa bình nhưng hào quang của Huyết Thứ đã không tồn tại nữa. Cha em từng nghĩ tới việc bổ sung người cho Huyết Thứ, thế nhưng những thành viên cũ nay đã thành những cái xác không hồn, mỗi người đều sa sút, chìm ngập trong men rượu, còn suốt ngày ẩu đả, đánh nhau, bởi vậy không còn ai muốn gia nhập với bọn họ nữa.
- Với những chiến tích lớn lao khi xưa, chỉ cần không phạm vào trọng tội thì cha em cũng không muốn trừng trị bọn họ. Dưới sự dung túng của cha, họ ngày càng kiêu căng, những thành viên của Huyết Thứ năm đó tự nhận mình là lão tướng cấp cao, dần dần không tuân theo quân pháp nữa, không, phải nói là họ đã sa sút đến cực điểm rồi.
Sở Thiên hiểu ra, gật gật đầu.
Sa Cầm Tú vừa dứt lời, cách đó không xa liền truyền đến vô số tạp âm. Vốn lúc này không nên xuất hiện âm thanh khác thường nào, thế mà những tiếng tranh cãi lại vang lên hết sức ầm ĩ, Sa Cầm Tú khẽ nhíu mày, bước về hướng phát ra những tiếng tranh cãi đó, Sở Thiên mang theo đám Phong Vô Tình cũng vội theo sau.
Người gây rối lại là những thành viên của Huyết Thứ lừng lẫy năm xưa.
Nguyên nhân cãi vã hết sức đơn giản, vài sĩ quan phụ tá đi theo Long Thái đi qua nhìn thấy mấy thành viên của Huyết Thứ, thấy tác phong lười nhác của họ, nhịn không được buông lời châm chọc:
- Đám phế nhân này cũng gọi là tinh nhuệ sao? Xem ra Sa gia quân ngày càng xuống dốc rồi.
Những thành viên này tuy sa sút nhưng cũng không thể để người khác chửi rủa chính mình, càng không cho phép có kẻ chửi bới Sa gia quân, cho nên bất chấp bây giờ là thời điểm nào, không nhiều lời liền chen lên tay đấm chân đá với đám sĩ quan kia. Đợi đến khi đám Sa Khôn và Long Thái đến thì đã có vài người bị đánh đền bầm dập mặt mũi rồi.
Trương Tiêu Tuyền lên tiếng trước tiên, chất vấn:
- Sao lại thế này? Sao các ngươi lại đánh người của Tư lệnh Long?
Một thành viên Huyết Thứ lười biếng nói:
- Bọn chúng nói năng lỗ mãng, sỉ nhục chúng tôi, cho nên bọn tôi mới giáo huấn một chút.
Cái gì gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ! Long Thái thấy cấp dưới bị ức hiếp, khuôn mặt âm trầm, tiến lên đá mấy tên bộ hạ mấy cái, chỉ dâu mắng hòe:
- Đám càn rỡ này không biết đây là đâu à, đây là địa bàn của Sa gia, Sa tiên sinh có thể giết các ngươi bất cứ lúc nào đấy.
Nét mặt Sa Khôn trở nên lúng túng. Bất kể là đúng hay sai nhưng ở địa bàn của mình đả thương người của Long Thái, không chỉ là Sa gia quân lấy nhiều bắt nạt ít mà Chính phủ có thể sẽ vin lấy cớ này phát động chiến tranh bất cứ lúc nào.
Trương Tiêu Tuyền biết Sa Khôn khó xử, bèn mở miệng giáo huấn:
- Dám ở trong quân đánh người bị thương, trong mắt các ngươi còn có quân pháp nữa không? Chẳng lẽ không biết họ là cấp dưới của Tư lệnh Long? Người đâu, nhốt bọn họ lại.
Thành viên Huyết Thứ không thèm đếm xỉa gì nữa, chỉ cười cười không nói.
Hơn mười người của Sa gia quân lập tức xuất hiện, đang muốn kéo mấy thành viên Huyết Thứ kia đi thì Long Thái đột nhiên mở miệng:
- Tham mưu trưởng, không cần đâu, Long Thái biết Sa tiên sinh là người rất yêu bộ hạ, sao có thể nhẫn tâm để họ chịu khổ được chứ?
Trương Tiêu Tuyền biết ý hắn muốn nói là Sa Khôn bao che cho cấp dưới, đành cười khổ nói:
- Tư lệnh Long, theo ý ông thì phải làm sao cho đúng?