Lời nói của Sở Thiên như một chiếc chìa khóa mở cánh cửa ký ức của Minh Nhi, cô khẽ cười khổ:
- Đều là chuyện cũ rồi, em hầu như đã quên. Tuy nhiên, nói cho các anh biết cũng không sao. Quê em ở Côn Minh - Vân Nam. Cha mẹ đều là công nhân viên chức, vì đầu cơ cổ phiếu tham ô công khoản, còn vay nặng lãi của Đường gia.
Sau khi sự việc xảy ra, cha mẹ em chết thảm trong tù, ngay cả em cũng không tránh khỏi. Đường gia bắt em trả nợ thay cho cha mẹ, thấy em không có tiền liền đưa em vào nhà máy dược Vân Nam, ép em làm việc để có tiền trả nợ. Khi vào nhà máy dược, em mới phát hiện đó là một nhà máy gia công thuốc phiện, là nơi chỉ có vào mà không thể ra.
Sở Thiên khẽ gật đầu, không khỏi tò mò hỏi:
- Không ngờ là một nhà máy gia công thuốc phiện, vậy sao bọn chúng đưa em vào làm? Như thế chẳng phải Đường gia tự chuốc lấy nguy hiểm sao?
Minh Nhi cười buồn bã, thổi bát cháo hoa trước mặt, nói thêm:
- Anh nói không sai. Số tiền nợ Đường gia sao có thể đi làm lao động mà trả hết nổi. Bọn chúng chủ yếu dùng em để thử nghiệm độc phẩm và dược phẩm mà thôi, hay nói đơn giản hơn là làm chuột bạch. Trong nhà máy dược có rất nhiều chuột bạch, ngày nào cũng có người phải chết.
Sở Thiên động lòng, chẳng ngờ Đường gia lại tàn ác vô nhân đa͙σ như vậy!
Máy hát được mở ra, Minh Nhi khẽ thở dài, tiếp tục đề tài vừa rồi:
- Em không cam lòng ngồi chờ chết, vì thế em thừa dịp bọn chúng không chú ý bỏ trốn. Trong quá trình chạy trốn, người của Đường gia đuổi theo, nổ súng bắn em rơi xuống sông. Bọn chúng chắc mẩm em đã chết nên mới bỏ đi.
Nghe đến đó, đôi mắt Khả Nhi và Dương Phi Dương đều ngấn lệ. Dương Phi Dương tuy cũng là phần tử trung kiên của Đường gia, nhưng phần lớn thời gian đều nằm vùng tại hội Hắc Long, không biết nhiều về ngành sản xuất thực sự của Đường gia, giờ nghe Minh Nhi kể thì trong lòng sinh hối hận.
Minh Nhi tạm dừng một lát, cười khổ, lắc lắc đầu:
- Ai ngờ, mạng em lớn quá! Mấy phát súng đều không bắn trúng điểm yếu hại, rơi xuống sông còn được một bác gái đánh cá cứu sống, còn mời một thầy lang đi chân đất chữa lành vết thương cho em. Em sợ gây phiền toái cho bác ấy, vết thương sắp lành bèn lặng lẽ bỏ đi.
Trải qua trăm cay nghìn đắng mới qua được biên giới, kết quả lại bị binh lính nhà họ Sa bắt được, thấy em có chút nhan sắc liền đưa em vào Phòng khu số năm. Sa ŧıểυ thư biết em là người Thiên Triều bèn cứu em ra, cho em làm hộ vệ của cô ấy. Từ đó, em theo ŧıểυ thư vào sinh ra tử, chiến đấu hết mình.
Minh Nhi kể tới đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói:
- Nếu không có ŧıểυ thư, em không thể tưởng tượng giờ này sẽ phải sống ra sao. Phải biết rằng, một cô gái yếu ớt bị các quan quân của Sa gia chơi bời vài hôm rồi lại luân chuyển cho kẻ khác là điều rất bình thường.
Nghe xong câu chuyện của Minh Nhi, Sở Thiên khẽ thở dài, lập tức xin lỗi nói:
- Minh Nhi, tôi vô cùng xin lỗi vì đã gợi lại chuyện cũ đau lòng của em.
- Minh Nhi, sau này ai dám ức hiếp em, nói cho Khả Nhi biết, chị sẽ thay em giết người đó.
Sở Thiên chỉ cười cười, cố tình hỏi:
- Phải rồi, Đường gia chẳng phải là danh môn vọng tộc sao? Việc kinh doanh chính đáng của chúng cũng đủ kiếm bội tiền, sao còn phải kinh doanh thuốc phiện nữa?
- Đường gia quả thật chưa từng tới Tam Giác Vàng mua thuốc phiện, nhưng là vì bọn chúng lo ngại bị cảnh sát hình sự quốc tế đưa vào tầm ngắm, gây ảnh hưởng tới thanh thế nhà họ Đường. Nhưng anh có thể nghĩ xem, kinh doanh thuốc phiện mang lại lợi nhuận lớn như vậy, Đường gia có thể bỏ qua sao?
Sở Thiên vỗ vỗ đầu, dường như đã hiểu, cười nói:
- Chúng có thể nhờ hắc bang khác mua, sau đó chia phần trăm, rồi đem số thuốc phiện mua được dưới hình thức dược phẩm để vận chuyển. Với thế lực và năng lực của Đường gia, lại được đội lốt dược phẩm, thông qua các trạm kiểm soát sẽ rất dễ dàng. Đúng là gian giảo thật!
Minh Nhi gật gật đầu, thấy Sở Thiên bọn họ ăn sắp xong bèn cười nói:
- Thôi không nói những chuyện này nữa, đã đến Tam Giác Vàng thì không nên bỏ phí thời gian, Minh Nhi sẽ dẫn các anh chị ra ngoài dạo chơi. Ở đây phong cảnh tuy không đẹp như Thiên Triều, nhưng cũng đậm đà hương vị xứ lạ.
Sở Thiên bọn họ nhanh chóng ăn hết sạch điểm tâm trên bàn. Những gì Minh Nhi kể qua về cuộc đời cô ấy đã cung cấp cho Sở Thiên không ít thông tin hữu ích, đặc biệt là việc dùng thuốc phiện trá hình dược phẩm để vận chuyển, trong lòng thầm nghĩ đợi xong việc ở Tam Giác Vàng sẽ đến Vân Nam cho Đường gia thêm một cú công kích nữa.
Ăn xong bữa sáng, Sở Thiên bọn họ liền theo Minh Nhi đi dạo lòng vòng. Vì Phòng khu số 5 chỉ toàn doanh trại và vườn trồng thuốc phiện nên xem xong vài chỗ na ná nhau bọn họ đã bắt đầu thấy chán. Vì thế Sở Thiên bèn đề nghị Minh Nhi dẫn bọn họ đi xem Phòng khu phía ngoài để trải nghiệm phong cảnh lạ lẫm.
Vào được phòng khu đã khó, chẳng ngờ ra khỏi phòng khu còn khó hơn.
Minh Nhi dẫn Sở Thiên bọn họ tới lối ra khỏi Phòng khu. Mấy chục binh sĩ Sa gia mặc quân phục đang nghiêm nghị đứng gác, tay cầm vũ khí, quan sát người qua lại. Tại cổng ra là một hàng rào chướng ngại vật được đắp bằng bao tải cát cao bằng nửa người, ở giữa chỉ để lại một con đường rộng ba mét.
Ở giữa đường đi có một cây gỗ được vạch trên thân các ô đen trắng chặn ngang. Mỗi khi có người muốn qua, cây gỗ đó sẽ được nâng lên hạ xuống một lần. Đằng sau công sự có hai pháo đài đá. Đỉnh pháo đài cắm ngọn cờ Bang Đạn. Dưới cờ có dựng một khẩu súng máy được hai binh lính canh gác.
Những người ra vào trạm kiểm soát bất kể là lính hay sĩ quan đều phải xuất trình giấy tờ và bị lục soát cẩn thận, đặc biệt với những người ra khỏi phòng khu thì cả tay áo cũng bị lục soát.
Sở Thiên không khỏi ngạc nhiên:
- Ra khỏi phòng khu cũng kiểm tra nghiêm ngặt như vậy sao?
Minh Nhi hạ giọng giải thích:
- Không cách nào khác. Trước đây, có đặc công của Ủy ban phòng chống Ma túy trà trộn vào đây chụp vài tấm ảnh mang ra ngoài, khiến Sa gia bị quốc tế chỉ trích. Từ đó trở đi, việc kiểm tra khi ra khỏi phòng khu được tiến hành nghiêm ngặt hơn. Nếu không có lệnh bài của ŧıểυ thư, ngay cả em cũng sẽ bị lục soát.
Trong lúc nói chuyện, Sở Thiên bọn họ đã đi tới trạm kiểm soát. Vẻ mặt Minh Nhi trở nên lạnh lùng, rút từ thắt lưng ra một miếng ngọc bài nhỏ hai tấc. Binh lính tại trạm kiểm soát vừa nhìn thấy thì lập tức tỏ vẻ cung kính, đứng nghiêm chào, sau đó thận trọng mở cửa trạm kiểm soát cho bọn Sở Thiên đi qua.
Ra khỏi Phòng khu số năm, Minh Nhi dẫn Sở Thiên bọn họ đi vào một thị trấn nhỏ, xuyên qua mấy con phố, cuối cùng đứng trước cổng một trường học lớn. Biển tên tại cổng trường được viết bằng hai ngôn ngữ: Học Viện Sa Khát. Một vài học sinh mặc quân phục đang đá bóng, có tiếng đọc sách vọng ra từ trên tầng.
Minh Nhi chỉ vào cánh cửa trường khép im ỉm, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói:
- Sở Thiên, ŧıểυ thư đã nói, với tính cách của anh, chắc chỉ có ngôi trường này là thứ duy nhất anh cảm thấy hứng thú trong năm khu Phòng khu này. Đây cũng là nơi ŧıểυ thư hy vọng anh sẽ ghé thăm.
Đôi mắt Sở Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, không hiểu Minh Nhi có ý gì.
Minh Nhi khẽ cười, bình tĩnh nói:
- Học viện Sa Khát là tâm huyết của Sa tiên sinh. Ông không ngại bỏ ra nhiều tiền mời các giáo viên tiếng Trung có kinh nghiệm về giảng dạy, còn tuyển chọn những sĩ quan già có kiến thức trong đội ngũ của ông làm giáo viên. Trường học này là một trường học kết hợp giữa dạy quân sự và Trung văn.
Trường được xây dựng hoàn toàn dựa trên mô hình của trường quân đội Hoàng Phố. Vì vậy, chế độ giảng dạy cũng như nội quy đều vô cùng nghiêm ngặt.
Học sinh của trường vừa học tiếng Trung vừa học kiến thức quân sự, thực hành tập luyện quân sự với súng thật đạn thật. Khi tốt nghiệp, họ sẽ đạt chuẩn để trở thành một viên sĩ quan chỉ huy cấp cơ sở.
Coi trọng việc đào tạo nhân tài như vậy, chẳng trách Sa gia có thể đứng vững vài thập niên không đổ, còn có thể đánh bại các trùm buôn thuốc phiện khác để trở thành bá chủ vùng Tam Giác Vàng này. Sở Thiên kinh ngạc trong lòng, tiếp đó nhìn sang Minh Nhi:
- Sao Cầm Tú lại muốn ta tới xem trường học này?
Minh Nhi thờ dài, nụ cười đầy ẩn ý, nói:
- Cô ấy hy vọng anh có thể hiểu rõ hơn về Sa gia.
Sở Thiên sững sờ, khẽ thở dài. Hắn hiểu tâm tư của Sa Cầm Tú. Cô ấy lo lắng cách nhìn của thế giới bên ngoài sẽ ảnh hưởng tới nhận xét của hắn về Sa gia, cũng ảnh hưởng tới đánh giá khách quan của hắn về Sa Khôn, từ đó ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người. Ý đồ đó của cô có thể nói là hết sức chu toàn.
Đang lúc ngẩn người, có tiếng ồn ào từ xa vọng lại, kèm theo tiếng gào:
- Tôi không phải đặc công, không phải đặc công!
Sở Thiên thấy giọng nói này hơi quen quen, bèn quay đầu đi về phía phát ra những âm thanh đó. Bọn Phong Vô Tình cũng đi theo. Vẻ mặt Minh Nhi khá lo lắng, ngập ngừng muốn bảo Sở Thiên đừng xen vào việc của người khác nhưng không dám nói ra, rồi thấy bọn họ cũng đã đi xa đành vội vã đuổi theo xem đã xảy ra chuyện gì
Sở Thiên tới góc đường, thấy mười mấy sĩ binh đang hung hăng đá đấm một thanh niên. Người thanh niên kia vừa la hét vừa ôm đầu, có gắng tránh né những cú đá hiểm ác và báng súng dội xuống, nhưng sau vài trận đòn, thân mình cậu ta đầy thương tích, kêu la xin tha mạng:
- Tôi thật sự không phải là đặc công!
Giọng nói quen thuộc khiến Sở Thiên vội xô mấy binh sĩ đang vây quanh ra, nhận rõ kẻ mặt mũi be bét máu kia là Diêu Phong Tử, em trai của Diêu Tân Nhu, vẻ mặt hết sức kinh ngạc. Sao Diêu Phong Tử lại có thể xuất hiện ở chỗ này? Hắn vội đẩy những binh sĩ đang dùng báng súng đánh người ra, giơ tay kéo người đó dậy.
Bọn binh sĩ không biết Sở Thiên từ đâu đến, nhưng đây là địa bàn của chúng, thấy hắn xen vào bèn không khỏi tức giận, định xô tới đánh Sở Thiên. Bỗng chúng cảm thấy một luồng gió lớn từ phía sau xô tới, vừa ngoái đầu lại nhìn thì đã bị ném ra đằng sau như người ra tách ngô vậy.
Sau vài tiếng “Huỵch, huỵch”, mười mấy binh sĩ đều đã bị Phong Vô Tình ném bay ra đường. Cú huých mông xuống đường khiến chúng không giấu nổi đau đớn. Người dân tộc đi qua đều hiếu kỳ ngó nghiêng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của chúng, không hiểu ai đã bắt nạt các vị quan quân thường ngày rất hống hách này.
Hơn mười tên lính cảm thấy vô cùng nhục nhã, mặt lộ vẻ phẫn nộ, đều gào lên tức giận và rút súng ra, chuẩn bị bắn Phong Vô Tình. Trong giây lát đó, phía sau vang lên một tiếng quát lớn:
- Dừng tay! Các ngươi dám vô lễ với khách của ŧıểυ thư, có còn muốn sống nữa hay không?
Bọn lính quay đầu lại nhìn thấy người tới là Minh Nhi, vội xoay người chào theo nghi thức quân đội chuẩn, cung kính trả lời:
- Xin lỗi, chúng tôi không biết bọn họ là khách của ŧıểυ thư. Nhưng kẻ trên mặt đất kia dám lén lén lút lút tại Phòng khu, trên người còn mang theo hai trái lựu đạn của Đức. Chúng tôi nghi ngờ y là đặc công của Ủy ban phòng chống Ma túy.