Khóe miệng của Sở Thiên ẩn chứa chút ý cười, thế là đứng lên thu thập tất cả mảnh vải trắng. Đương nhiên sẽ không ngu xuẩn kéo mảnh vải trắng mà xuống lầu. Phát Ca Hùng Phong xem được trên TV ở trong hiện thực rất khó xuất hiện. Nếu thật sự diễu võ dương oai kéo mảnh vải trắng giết xuống, kết quả chỉ có một, đó chính là làm bia ngắm cho bọn Phó quan Cáp.
Sở Thiên xé vải ra, mỗi mãnh vãi đều đổ lên một ít đường trắng và men sứ màu xanh khổng tước, sau đó cột thành vòng, xách tới phía sau bọn Phong Vô Tình, thản nhiên nói:
- Đợi em ném mấy chục mãnh vải xuống, đại sảnh sẽ khói bay mù mịt, các anh trước tiên nhớ kỹ vị trí kẻ địch ở cầu thang, diệt sạch bọn chúng.
Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình nhìn nhau gật đầu, đặt súng ŧıểυ liên ở bên cạnh, từ bên hông rút ra hai cây súng lục.
Sở Thiên rất nhanh đốt mảnh vải lên, từng miếng từng miếng ném xuống dưới lầu, liên tục ném mấy miếng mới ngừng, sau đó ném hai miếg còn lại ở chỗ tiếp nối cầu thang lầu hai. Quân Hồng Y vừa bắt đầu cho rằng có người nhảy xuống, đạn dày đặc bắn vọt tới mãnh vải, sau đó quét nhìn mới phát hiện là mãnh vải cháy.
Phó quan Cáp cười lạnh mấy tiếng không cho là đúng, nói với quân Hồng Y bên cạnh:
- Bọn họ có thể thừa dịp sương mù trốn thoát, bảo mọi người đề cao cảnh giác. Mấy thằng này thật là ngây thơ, không nói trước chúng ta mạnh bạo bao vây bọn nó, chính mười mấy mảnh vải này cũng cháy không gây nên sương khói gì, mù làm khổ.
Vừa dứt lời, sắc mặt của Phó quan Cáp dần thay đổi, bởi vì vải đốt cháy phát ra khói mù vượt xa tưởng tượng của gã. Hoàn toàn giống như rơm ẩm bị thiêu đốt, sau một lát, chính tòa nhà nhỏ đã không thể nhìn thấy, khói đặc vẫn làm ngạt chết người, mắt đau đớn.
Phó quan Cáp vội lui đến ngoài cửa hít thở không khí trong lành. Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình thừa dịp khói mù lăn xuống cầu thang. Thân thủ của chiến sĩ trong rừng rậm ngày xưa thể hiện ra, không đợt mười mấy quân Hồng Y trên bậc thang phản ứng lại, bốn khẩu súng lục đã “Pằng pằng pằng” vang lên.
Quân Hồng Y dưới lầu nghe thấy tiếng súng, lại không nhìn thấy bóng người, chỉ có thể mù quáng bắn lên tầng hai. Tuy Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng không nhìn thấy, nhưng sớm đã nhớ vị trí, cho nên nhanh chóng giải quyết mười mấy quân Hồng Y, còn mò ra mấy quả lựu đạn ném xuống chỗ súng máy tầng trệt.
Lựu đạn rơi xuống lập tức “Ầm ầm ầm” nổ vang, cả đại sảnh đều chấn động, súng máy mù quáng bắn cũng tịt ngòi. Bọn Phong Vô tình thừa dịp khoảng trống này nhặt mấy khẩu súng bò lên tầng hai. Có những vũ khí đạn dược này, mọi người càng yên tâm hơn, tin tưởng có thể chống chọi tới khi Sa Cầm Tú đến.
Sở Thiên nhẹ nhàng lục lọi, cầm lên hai mãnh vải ướt đưa cho Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, mình cũng buộc vải có dính cồn, đồng thời cũng nói cho bọn họ tin tức tốt lành:
- Sa Cầm Tú đang trên đường tới, nội trong mười phút thì sẽ đuổi đến, em nghĩ chúng ta sẽ sống sót.
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cười cười, vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, hai khẩu súng tự động đều nhắm về cầu thang. Phong Vô Tình nhớ tới tấm vải bàn khói mù mịt nổi lên, hiếu kỳ hỏi:
- Thiếu soái, trong vải bàn cậu buộc là cái gì vậy? Quả thực đẹp ngang như đạn khói.
Sở Thiên vốn muốn chỉ chỉ nguyên liệu, nhưng phát hiện lầu hai cũng là khói đặc mù mịt, đành cười khổ trả lời:
- Đường trắng và men sứ khổng tước, hai loại kết hợp nhau chính là nguyên liệu chế tạo bom. Em không làm được bom, chỉ có thể làm cái đạn khói thô chế.
Phó quan Cáp thấy được khói đặc thủy chung khó tan mất, vung tay bảo kéo đến mấy ống nước, lệnh tưới lên tấm vải bàn bốc cháy khói mù mịt ở tầng trệt. Mấy phút sau, tầng trệt đầy nước, đồng thời khói mù cũng biến mất không ít, tình hình đã tốt rất nhiều.
- Mẹ nó, thằng vô liêm sỉ!
Phó quan Cáp hung hăng chửi mấy tiếng, sau đó quay đầu hét:
- Nạp Tạp, ống phóng rốc-két, ống phóng rốc-két, làm nổ bọn nó cho tao!
Ý định ban đầu của gã cũng không muốn dùng loại vũ khí sát thương lớn như ống phóng rốc-két. Nhưng bây giờ công lâu mà không được làm gã phập phồng không yên, nếu có xe tăng, chỉ sợ cũng dùng tới rồi.
Người đàn ông to lớn của sòng bạch chỗ xa đều chê cười Phó quan Cáp, nghe thấy gã gọi ống phóng rốc-két, trong lòng cũng áp lực hẳn lên, sòng bạc này xem như là hủy rồi.
Hai ống phóng rốc-két rất nhanh đã được khiêng tới, để ngang hai bên cửa với lầu hai. Sở Thiên trên lầu chỉ nghe thấy giọng của hổn hển của Phó quan Cáp, nhưng không nghe rõ gã nói những gì. Cúi đầu nhìn qua lại nhìn không thấy ở cửa có động tĩnh gì, tính nguy hiểm trời sinh làm hắn cảnh giác lên.
“Xuy xuy xuy”
Sở Thiên nghe thấy hai âm thanh quen thuộc, sắc mặt thay đổi mạnh, hét:
- Ống phóng rốc-két, nằm xuống, nằm xuống.
Lời nói vừa rơi xuống, hai quả đạn pháo liền gào thét đến, ầm ầm bên cạnh bọn Sở Thiên. Cả bức tường đổ xuống, may mà Sở Thiên phát ra cảnh cáo, ba người kịp thời vùi đầu xuống mặt đất, lưng làm lá chắn chịu đựng vật nặng, hơn nữa ống phóng rốc-két cách khá xa, bằng không cũng sẽ bị tường dày đập nát đầu.
Nếu như vậy, ba người cũng bị đập cho máu tươi phun ra, phần lưng cũng giống như đứt ra đau đớn. Sở Thiên từ trong gạch đá ngẩng đầu, cái đầu lắc lắc như nứt ra, sau đó không quan tâm vết thương của mình đi vỗ vỗ bọn Phong Vô Tình. Sau một lát, bọn Nhiếp Vô Danh mới nhẹ nhàng giãy dụa cổ.
Sở Thiên yên tâm lại, nhưng toàn thân đều giống như là gãy xương cốt, cười khổ nói:
- Ống phóng rốc-két này uy lực cũng rất lớn, suýt chút nữa bỏ mạng rồi. Bà mẹ nó, thoát được ra ngoài cũng mua vài ống để dùng
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh phun ra cát đá trong miệng, muốn tìm súng lại phát hiện bị chôn lấp rồi.
Lúc này, Khả Nhi và Dương Phi Dương cũng không quan tâm thương thế của mình, vội chạy lại, trên mặt đều mang vẻ quan tâm và lo lắng, nhào tới bên cạnh Sở Thiên, tỉ mỉ xem xét, lòng nóng như lửa đốt hỏi:
- Thiếu soái, các anh không sao chứ? Có bị thương không?
Sở Thiên lắc đầu, lập tức trên mặt dâng lên ý cười bất đắc dĩ. Trong sương mù mông lung, bảy tám quân Hồng Y đã xông lên, ngay ngắn tách ra, súng ngắn súng dài trong tay đều nhắm vào đám người phe mình. Một lát sau, phía sau đi lên một người, không phải Phó quan Cáp, mà là Nạp Tạp đang đắc ý.
Tàn khói cuối cùng xoay quanh ở giữa tầng trệt, tựa hồ còn chưa chịu đi.
Nạp Tạp đi lên, dưới áp chế của bảy tám cây súng, lại nhìn thấy máu tươi của bọn Sở Thiên, biết thương thế không nhẹ, thế là hoàn toàn đắc ý hẳn lên, cười nói:
- Kỹ thuật bắn súng chuẩn xác thì thế nào? Thân thủ giỏi thì thế nào? Phản ứng nhanh nhẹn thì thế nào? Thân xác máu thịt cũng không phải ngăn được bom đạn.
Sở Thiên không tranh cãi với gã, lời nói của tên này vẫn có lý. Giống như bây giờ, cho dù đám người mình dựa vào thân thủ và kỹ thuật bắn súng cao siêu canh giữ lầu hai giọt nước cũng không lọt vào, nhưng cuối cùng vẫn không hơn được uy lực của hai ống phóng rốc-két, bị thương còn sắp chết.
Nạp Tạp đắc ý nhìn Sở Thiên mấy cái, sau đó lại chằm chằm nhìn kỹ Dương Phi Dương và Khả Nhi, không có ý tốt nói:
- Chậc chậc, hai cô gái xinh đẹp này thật là đáng tiếc rồi, hình dáng xinh đẹp như vậy lại theo thằng nhóc vô tri này, còn bị thương nữa chứ, đáng tiếc.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu nhìn Nạp Tạp, thản nhiên dùng ngôn ngữ thản nhiên nói:
- Nạp Tạp, có phải mày quá tin tưởng uy lực của đạn pháo không?
Nạp Tạp không biết Sở Thiên ý gì, ánh mắt di động trở lại, hơi kinh ngạc nói:
- Ý gì?
Sở Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt của gã, bỗng nhiên phóng qua, sắc mặt hơi khẩn trương hô:
- Phó quan Cáp!
Nạp Tạp và quân Hồng Y phản xạ có điều kiện quay lại phía sau. Giữa giây khắc này, Sở Thiên tung người tới, hai tay giơ ra gần trăm cây phi tiêu, hình thành hai đường ngang giao nhau bắn vào quân Hồng Y cầm súng. Cùng lúc này, Minh Hồng chiến đao lóe ra, theo thân hình của hắn di động đánh vào lồng ngực của Nạp Tạp.
Bảy tám tiếng kêu thảm vang lên, quân Hồng Y cầm súng hoàn toàn không ngờ Sở Thiên còn có lực phản kích, cũng không có ngờ hắn còn dám phản kích. Đợi khi quay đầu lại đã quá trễ rồi, trên người mỗi người đều bị mười mấy cây phi tiêu bắn vào trước ngực, sau đó xuyên qua sau lưng, sức sống cơ thể nhất thời tắt đi.
Bảy tám quân Hồng Y không tin và không cam tâm nhìn Sở Thiên, liền sau đó từ từ ngã xuống đất, thậm chí còn ầm ầm lăn xuống cầu thang. Sở Thiên dựa lưng vào Nạp Tạp đứng trên cầu thang, Minh Hồng chiến đao từ bên sườn của mình đâm vào, chọc vào trong bụng của Nạp Tạp, sau đó khuấy động.
- Đạn pháo uy lực tuy hung mãnh, nhưng vẫn đủ làm tao thừa có uy lực giết mày.
Sở Thiên xem như là trả lời câu hỏi của Nạp Tạp.
Nạp Tạp há hốc mồm, hai khẩu súng lục đang cầm trong tay lập tức bắn ra hai viên đạn, cũng không có sức lực chống đỡ hai tay mà rớt xuống súng lục. Khả Nhi và Dương Phi Dương tiến lên nửa bước nhặt súng lục lên, lại lần nữa trấn thủ đường cầu thang, nhưng ai cũng biết cái này không có tác dụng lớn.
Sở Thiên hung hăng rút chiến đao ra, sau đó quay người chém một cái, đầu của Nạp Tạp nhanh chóng bị chém rơi, rớt xuống bên cạnh Phó quan Cáp ở tầng trệt. Phó quan Cáp vốn muốn lên lầu kiểm tra xem nhưng lại sợ lui lại ngoài cửa, sau đó định thần nhận dạng đầu kẻ thuộc cấp, dễ dàng phát hiện lại là Nạp Tạp.
Cáp phó quan vừa sợ vừa phẫn nộ, lại rống lên:
- Ống phóng rốc-két, ống phóng rốc-két!
Hai ống phóng rốc-két lại được khiêng đến, mùi chết chóc áp gần Sở Thiên.
Lúc Phó quan Cáp đang muốn hạ lệnh nổ pháo, sau lưng truyền đến tiếng của máy bay trực thăng. Quay đầu nhìn, hai chiếc trực thăng bỗng nhiên bay tới, hai khẩu súng máy chĩa ra ngoài quét bắn quân Hồng Y. Quân Hồng Y còn chưa kịp tránh né thì bị bắn thành cái sàng, thi thể không ngừng rớt xuống.
Phó quan Cáp chấn động, vội hét với đồng bọn cho nổ hỏa tiễn đồng:
- Quay đầu, đánh máy bay cho tao, đánh máy bay.
Người vừa khiêng ống phóng rốc-két vừa xoay người qua, người của máy bay trực thăng đã phát hiện ra. Hai viên đạn quét bắn qua trước, cả người cả ống phóng bị đánh lật lên đất. Một ống phóng dựng thẳng lên, đạn pháo ầm ầm bắn lên trời, tựa như ngày lễ đốt pháo.
Quân Hồng Y ở tầng trệt nghe thấy đồng bọn bị công kích, vội từ bên trong chạy ra, muốn mang súng máy lên phản kích. Nhưng hỏa lực giao nhau của hai chiếc trực thăng thật sự quá lợi hại, đạn còn chưa bắn ra thì người đã hoặc chết, hoặc bị thương ngã lên đất. Phó quan Cáp sớm đã chạy vào tầng trệt tụ hợp cùng với mấy tên thân tín.
Trong máy bay trực thăng chính là Sa Cầm Tú. Nhận được điện thoại, biết bọn họ bị bao vây nguy hiểm, cô lập tức bảo người dùng máy bay trực thăng đuổi đến cứu viện. Nếu không phải buổi tối khó phân biệt tọa độ, các cô sớm toàn tốc bay tới rồi. Lúc đuổi tới trên bầu trời chùa viện, đúng lúc nhìn thấy quân Hồng Y lại nổ ống phóng rốc-két.
Sa Cầm Tú không ngờ quân Hồng Y đến đánh Sở Thiên còn mang theo ống phóng rốc-két, trong khoảng thời gian nhất thời cũng không biết bọn họ sống chết, trái tim lập tức đập mạnh lên, rống giận bảo thuộc hạ bắn quét quân Hồng Y bên ngoài, nhưng lại giữ lại mạng chó của Phó quan Cáp, nếu chẳng may Sở Thiên có chuyện, cô phải tự tay giết gã.
Sở Thiên trên lầu nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, trên mặt lóe ra vẻ vui mừng, nói với bọn Khả Nhi:
- Không chừng là Sa Cầm Tú đến, cô bé này nói ba mươi phút đến, một giây cũng không sai. Nếu đến trễ mấy phút nữa, không chừng chúng ta đi gặp Thượng Đế rồi.
Trên mặt bọn Phong Vô Tình cũng lộ ra nụ cười, sau đó buông lỏng áp lực. Ai cũng không ngờ vừa vào Thái Lan thì gặp trận chiến dũng mãnh như vậy, còn suýt chút nữa chết trong tay quân Hồng Y.
Bọn người Sa Cầm Tú từ trên máy bay xông ra, mười mấy người huấn luyện có tố chất lục soát sòng bạc. Trên đất bỗng nhiên gặp quân Hồng Y chưa chết giãy dụa muốn bò dậy, lại bị Sa Cầm Tú hạ lệnh không chút lưu tình ra tay giết sạch. Quân Hồng Y ở cửa tầng trệt hơi thò đầu quan sát cũng bị những người đang tập kích trên máy bay bắn bể đầu.
Mấy đại hán của sòng bạc mới bắt đầu nhìn thấy có trực thăng đến, còn châm biếm quân Hồng Y quá lao sư động chúng rồi. Sau đó lại lập tức nhìn thấy họng súng trên máy bay chĩa ngược vào quân Hồng Y, trong lòng trở nên khiếp sợ. Không biết đây là thần thánh phương nào dám động thủ với quân Hồng Y, nghĩ có nên hội báo với Tư lệnh Long Thái không.
Mãi tới lúc bọn người Sa Cầm Tú xuống đất, đám đại hán sòng bạc mới nhận ra đây là quân cận vệ của Sa Cầm Tú, liền sau đó trợn mắt há hốc mồm. Người dẫn đầu lại là Sa Cầm Tú, hai bên nhìn nhau mấy cái, cuối cùng nhìn người đàn ông cầm đầu, thấp giọng hỏi:
- Đại ca, bây giờ chúng ta là chạy trốn hay là chào hỏi?
Đại hán cầm đầu giơ tay tát bọn họ mấy cái, gầm nhẹ:
- Khốn khiếp, chạy đi đâu? Càng chạy thì càng tỏ ra có tật giật mình, Sa Cầm Tú muốn lấy mạng chúng ta chính là một câu nói. Dù sao chúng ta cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tư lệnh Long Thái, quang minh chính đại đi chào hỏi.
Mấy đại hán gật đầu, nhìn nhau rồi hùng hồn đi về hướng Sa Cầm Tú. Còn chưa tới gần, mấy nữ binh cảnh giác nhắm súng vào bọn họ, hô:
- Ai? Mau nói.
Bọn đại hán lập tức dừng bước lại, người đàn ông cầm đầu cười mỉa nói:
- Chúng tôi là người của Tư lệnh Long Thái, nhìn thấy Sa ŧıểυ thư đến, đặc biệt đến chào hỏi.
Sa Cầm Tú ánh mắt lóe lên phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Hình như sòng bạc là của các người? Không ngờ các người lại bỏ mặc quân Hồng Y làm loạn? Hay là Long Thái với quân Hồng Y đã đạt được hiệp nghị?
Người đàn ông cầm đầu sửng sốt, vấn đề này thật sự không dễ trả lời, nói có hiệp nghị rõ ràng là bán đứng Tư lệnh Long, nói không có hiệp nghị lại tựa hồ có vẻ hoang đường. Sau khi cân nhắc lợi hại, vẫn là quyết định nói dối, cắn răng nói:
- Tư lệnh Long làm sao có thể có hiệp nghị với quân Hồng Y chứ?
Sa Cầm Tú không tỏ rõ ý kiến cười lạnh mấy tiếng, thản nhiên nói:
- Tốt, không có hiệp nghị, bây giờ thì cầm súng của các người lên, cùng quân cận vệ Sa gia tôi đi đoạt sòng bạc của các người lại. Nếu các người nhát gan sợ phiền phức, tôi sẽ thay Tư lệnh Long bắn chết mấy tên sợ chết các người.
Bọn đại hán lại ngây ngẩn cả người lần nữa, không ngờ Sa Cầm Tú lợi hại hơn trong tưởng tượng, mấy câu nói thì ép bọn họ tới đường cùng. Giữa lúc chần chừ không quyết, mấy nữ binh kéo cò súng muốn nổ súng. Đối với bọn họ, mệnh lệnh của Sa Cầm Tú chính là thánh chỉ, kẻ vi phạm, chết.
Một khẩu súng máy trên trực thăng cũng quay nhắm vào bọn họ
Bọn đại hán to lớn sau khi tính toán, bất đắc dĩ rút súng lục ra xông về phía sòng bạc của mình. Sa Cầm Tú nhìn thấy quân cận vệ Sa gia đã áp tới bên cửa, cũng không quan tâm nguy hiểm, đích thân dẫn nữ binh bên cạnh xông qua. Mấy tay súng bắn tỉa sau lưng sợ Sa Cầm Tú có sơ xuất gì, càng cảnh giác hơn.
Bọn đại hán sòng bạc quen việc dễ từ các cửa vào leo vào tầng trệt, phối hợp quân cận vệ Sa gia tấn công chính diện.
Rất nhanh áp chế mấy chế quân Hồng Y còn lại ở góc đại sảnh. Phó quan Cáp nhìn thấy đại cục đã mất, vội cao giọng quát lên:
- Đầu hàng, chúng tôi đầu hàng!
Phó quan Cáp vừa hô đầu hàng vừa ném khẩu súng ra, quân Hồng Y nhìn thấy lãnh đa͙σ đều tước vũ khí, tự nhiên lần lượt làm theo ném súng tự động và súng máy ra, còn giơ hai tay lên cao để tỏ thành ý của mình. Bọn đại hán sòng bạc muốn tỏ biểu hiện xông lên đá văng súng ra rồi trông chừng bọn họ.
Sa Cầm Tú tiến tới đại sảnh, không có nhìn quân Hồng Y ở góc phòng, mà là hô to:
- Sở Thiên, Sở Thiên, anh ở đâu?
- Cầm Tú, anh vẫn còn sống!
Giọng nói êm dịu lại mang ma lực vô cùng, nhất thời làm Sa Cầm Tú đầy ngập nhu tình, hai hàng lệ nóng.
Thế giới này, có gì hạnh phúc hơn so với sống sót sau tai nạn nhìn thấy được người yêu chứ?