- Lần này phiền phức lớn rồi, Nặc Đính không chỉ mua chuộc bọn Nạp Tạp để truy sát chúng ta, còn rải đều thế lực khắp nơi. Tuy người của sòng bạc không đến mức tự mình cầm súng ra trận đối phó chúng ta, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không giúp đỡ chúng ta.
Trên mặt Phong Vô Tình hiện ra sát khí, oán hận mắng:
- Không ngờ thế lực của Nặc Đính lớn như vậy, sắp chết còn bỏ tiền tiêu diệt chúng ta, xem ra hôm nay khó tránh lành ít dữ nhiều.
Tay phải của Sở Thiên đã sờ lên mấy cây phi tiêu, cười khổ nói:
- Không chừng ông ta cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền. Muốn rải thế lực khắp nơi rất đơn giản, ông ta tìm Sa Thành ra mặt thì thì sao? Cái gì quân Hồng Y, Tư lệnh Long Thái thế nào cũng nể Sa Thành mấy phần mặt mũi. Huống hồ giết chúng ta cũng không phải chuyện lớn gì.
Dương Phi Dương khẽ lẩm bẩm nói:
- Nếu chúng ta nói ra Sa Cầm Tú, bọn họ sẽ tha cho chúng ta không?
Sở Thiên quả quyết lắc đầu, sờ sờ cái mũi nói:
- Chỉ sợ chúng ta vừa mới hô ra Sa Cầm Tú, mấy trăm phát đạn đã bắn tới rồi. Nếu bọn họ biết hành tung chúng ta, cũng tự nhiên biết quan hệ của chúng ta với Sa Cầm Tú. Nếu bọn họ dám giết chúng ta, thì chứng minh đã có lý do ứng phó Cầm Tú.
Khả Nhi nhìn dưới lầu tăng tới năm mươi người quân Hồng Y, còn có một một màu của AK, không ngăn được nhẹ thở dài:
- Hy vọng Cầm Tú sớm đến cứu chúng ta, bằng không tối nay nhức đầu rồi. Thiếu soái, nếu không bây giờ chúng ta nghĩ cách leo ra từ cửa sổ thử xem?
Nhiếp Vô Danh từ phía sau quan sát đúng lúc đi tới, nghe thấy lời nói của Khả Nhi, lắc đầu cười khổ trả lời:
- Bên ngoài ít nhất còn có mấy chục phần tử vũ trang mai phục, sợ là chúng ta vừa leo ra thì bị loạn đạn bắn thành cái sàng. Vẫn là trốn trong lầu an toàn một chút, ít nhất có thể diệt sạch mấy người họ.
Giữa lúc nói chuyện, người đàn ông cao to đã gọi xong điện thoại, sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt người trung niên, nói:
- Tôi đã chứng thực rồi, Phó quan Cáp, ngài không có nói dối. Nếu ngài muốn tìm người quả thật ở sòng bạc chúng tôi, chúng tôi sẽ phối hợp làm việc với các ngài.
Người trung niên rõ ràng chính là Phó quan Cáp, cao ngạo gật đầu, phất tay nói:
- Được rồi, vậy thì cảm ơn các anh!
Sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Nạp Tạp nói:
- Mày quả thật nhìn thấy thằng nhóc đó là người chúng ta muốn tìm sao? Nếu không thằng nhóc mày hoa mắt hại bọn tao thiếu nợ không ít nhân tình?
Nạp Tạp từ trong ngực móc ra tấm ảnh, như đinh đóng cột trả lời:
- Phó quan Cáo, thật sự là thằng nhóc trong tấm hình. Tôi còn cố ý tiếp cận bọn nó, sau khi chứng thực mới báo cáo mới ngài. Hơn nữa, nếu bọn họ là người bình thường sao thấy chúng ta thì vội vàng chạy chứ?
Phó quan Cáp cầm lấy tấm hình đưa cho người đàn ông to lớn của sòng bạc, hỏi:
- Có thấy qua nó không?
Người đàn ông to lớn sòng bạc cầm lấy tấm hình tỉ mỉ phân biệt, sau đó chấn động mạnh. Đây không phải là thằng nhóc lúc nãy ra tay hào phóng sao? Rốt cuộc nó có lai lịch gì? Trẻ tuổi lại kinh động quân Hồng Y ra tay, còn khiến Tư lệnh Long Thái bảo sòng bạc giúp đỡ quân Hồng Y làm việc, lai lịch thật sự không nhỏ.
Người đàn ông to lớn song bạc lại nhìn hai cái, nghiêm túc gật đầu:
- Năm người bọn họ quả thật đến sòng bạc của chúng tôi, ba nam hai nữ, đang ở lầu hai. Chúng tôi lập tức giải tán khách đi, nhưng hy vọng các ông có thể nhanh chóng giải quyết chiến sự, tránh chúng tôi tổn thất lớn.
Trên mặt Phó quan Cáp lộ ra vẻ vui mừng, vỗ vai nói:
- Xử lý mấy thằng nhóc vô tri có thể cần bao lâu, sau mười lăm phút, sòng bạc có thể làm ăn bình thường. Nhanh chóng bảo khách không liên quan rời khỏi, tránh để bọn chúng bắt khách làm con tin, như vậy thì sẽ tổn hại danh tiếng sòng bạc các người.
Người đàn ông to lớn xoay người, ngẩng đầu nhìn khách trên lan can xem náo nhiệt, lớn tiếng hét:
- Sòng bạc phải giải quyết ân oán cá nhân, làm phiền các vị ba mươi phút sau hãy đến . Mọi người nhanh chóng một chút, trong vòng năm phút ai không rời khỏi, sẽ trở thành phần tử địch thủ bị đánh chết.
Sở Thiên nghe thấy tiếng hét của người đàn ông to lớn, hướng về phía bọn Phong Vô Tình lắc đầu, thấp giọng cười khổ nói:
- Không ngờ thật sự thành sủi cảo bị bao rồi, ác chiến bắt đầu sắp xảy ra rồi, mọi người đều mặc áo chống đạn đi, cầu Thượng Đế phù hộ chúng ta đi.
- Đều là lỗi của Vô Tình, dẫn mọi người vào ngõ cụt, bằng không chạy trốn hướng khác, chúng ta còn có thể có một đường sống.
Sỡ Thiên vỗ vỗ vai của anh ta nhẹ nhàng cười trấn an:
- Nói gì thế? Mọi người đều là anh em sinh tử, hà tất tự trách chứ? Vả lại, chúng ta không nhất định sẽ chết. Nhân tố của mạng sống bất cứ lúc nào cũng tồn tại mà, xem mọi người làm sao nắm bắt mà thôi, em đi gọi điện cho Sa Cầm Tú.
Gọi điện cho Sa Cầm Tú, Sở Thiên tỏ ra có mấy phần khó xử, là đàn ông lại đi tìm phụ nữ cứu mạng trước sau cũng không là chuyện. Nhưng hắn cũng rõ, nếu không thông báo Sa Cầm Tú cứu viện, không chừng mấy người bên mình sẽ bị loạn súng bắn chết ở đất khách quê người.
Một lát sau, Sở Thiên trở người đi lại, thản nhiên nói:
- Ba mươi phút, kiên trì ba mươi phút.
Mọi người gật đầu, lúc này khách của sòng bạc đang theo trật tự rời khỏi. Quân Hồng Y dùng hỏa lực canh giữ hai cửa, để Nạp Tạp đứng ở giữ nhận diện, đề phòng bọn Sở Thiên trà trộn trong đám đông rời khỏi. Bọn đàn ông to lớn ở sòng bạc cũng rút đi, bọn họ chỉ là giúp đỡ tìm người chứ không giúp người ta sống mái với nhau.
Ánh mắt của Sở Thiên vẫn nhìn quân Hồng Y và khách đánh bạc, nghĩ đợi tới lúc người tầng trệt chật kín hãy nổ súng làm loạn. Bỗng nhiên, hắn cảm tháy phía sau truyền đến khí thế mạnh mẽ, không kìm được quay đầu lại nhìn. Ba người thanh niên đang đi về phía hắn, xem ăn mặt và diện mạo của bọn họ, chín phần mười là người Thiên Triều.
Người thanh niên cầm đầu khoảng hai mươi lăm tuổi, tóc dài cử chỉ nhanh nhẹn, dáng người mạnh mẽ kiên cường, phối một bộ áo dài màu đen, hai mắt sáng ngời có thần hơn nữa sắc bén, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, tỏ ra một loại ma lực ngang ngạnh vô hình của người đàn ông. Sở Thiên từ thần tình và tiếng bước chân của anh ta thì có thể đoán ra đây là người không đơn giản.
Người thanh niên mặc đồ đen cũng không làm ra động tác nguy hiểm gì, đi tới cách Sở Thiên khoảng hai thước ngược lại lộ ra nụ cười thân thiện, rút điếu thuốc ra châm, rít mấy ngụm, chỉ chỉ chỉ dưới lầu, nhẹ nhàng hỏi:
- Bọn họ là vì cậu mà đến?
Sở Thiên cảm nhận được người thanh niên mặc đồ đen không có sát khí, thế là rất thành thật thừa nhận:
- Không sai, sao anh biết?
Người đàn ông mặc áo đen phun ra hai ngụm khói, ngón tay hơi run động tàn thuốc, cười phóng đãng ngang ngược:
- Mọi người đều rút ra bên ngoài, chỉ có các cậu ở đây ngắm cảnh, không có nữa chút quan hệ sao lại có thể hành động ung dung như vậy? Xưng hô thế nào, tôi tên Húc.
Đây là người sảng khoái, ít nhất là bạn bè đáng để kết giao, thế là Sở Thiên gật đầu thể hiện thiện ý, thản nhiên nói:
- Sở Thiên, nếu tôi không có nhìn lầm các anh chắc chắn cũng đến từ Thiên Triều? Du khách à?
Anh Húc cười sang sảng mấy tiếng, trả lời nói:
- Cứ xem là vậy, đến từ đặc khu Tử Kinh Hoa, có cơ hội đến đặc khu tìm tôi chơi.
Sở Thiên nhìn dưới lầu, khẽ cười khổ:
- Đáng tiếc tối nay chúng tôi chín chết một sống, thời gian cấp bách cũng không tán gẫu được nhiều với anh Húc. Ba người nhanh chóng rời khỏi đi, quân Hồng Y nổi điên sẽ tưởng các anh là đồng đảng mà bắn loạn. Chúng ta có cơ hội sẽ gặp nhau sau nhé.
Trên mặt người thanh niên phía sau anh Húc tỏ ra vẻ lo lắng, cũng thấp giọng đề nghị:
- Anh Húc, chúng ta nhanh chúng đi thôi, ở đây là nɠɵạı quốc binh hoang mã loạn, thật sự quá nguy hiểm rồi. Anh xảy ra chuyện gì, không dễ ăn nói với các anh em đâu.
Anh Húc khẽ gật đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó căn dặn hai người thanh niên:
- Để lại hai khẩu súng cho Sở Thiên, tuy không tiện ra tay giúp đỡ, nhưng đều là con cháu Viêm Hoàng, cũng nên tận chút lực non nớt, không thể để bọn họ bị những người nɠɵạı quốc ức hiếp.
Hai người thanh niên gật đầu sờ vào bên hông, thứ đồ này rất dễ dẫn đến phản ứng của bọn Nhiếp Vô Danh. Bốn khẩu súng gần như đồng thời nhắm ngay bọn anh Húc, hơi có chút động tác hiểu lầm gì thì sẽ không chút lưu tình nổ súng, ai bảo nɠɵạı quốc khắp nơi đều hung hiểm?
Anh Húc trong lòng thầm giật mình, mấy người chơi súng này thủ thế thuần thục như vậy, xem ra không chỉ là lai lịch không nhỏ, cũng là người đánh trong giang hồ lâu năm. Khó trách quân Hồng Y phải xuất động gần trăm người bao vây tấn công.
Sở Thiên phất tay bảo bọn Nhiếp Vô Danh bỏ súng xuống, hắn tin ba người anh Húc là không có ác ý. Thế là tự tay nhận lấy hai khẩu súng lục đưa tặng, xin lỗi cười nói:
- Anh Húc thứ tội, chúng tôi bây giờ là chim gặp cành cong cũng sợ, mọi chuyện đều phải trở nên cẩn thật. Nếu có thể sống sót, hôm nào nhất định sẽ đến đặc khu tìm anh.
Anh Húc cười gật đầu, sau đó dụi điếu thuốc lên lan can, liền dẫn hai tên thuộc hại đi xuống cầu thang.
Phong Vô Tình nhìn bóng lưng của bọn họ rời khỏi, thở ra một câu:
- Gặp được bọn họ, tôi liền cảm thấy nhiệt huyết tràn đầy.
Qua mấy phút nữa, phần lớn khách ở lầu hai lầu ba tụ tập ở tầng trệt chậm rãi rút khỏi.
Sở Thiên nhìn thấy người tầng trệt dần dần nhiều lên, biết thời khắc làm rối loạn đến rồi, thế là vỗ vỗ vai Khả Nhi, thản nhiên nói:
- Khả Nhi, bây giờ nổ súng, xử lý hai tên quân Hồng Y ở cửa cầm súng máy cho anh.
Khả Nhi trở tay rút ra súng lục, nhắm hai tên quân Hồng Y dưới lầu bắn “Bang bang” hai tiếng. Hai tên quân Hồng Y tay cầm súng máy hét lên ngã xuống. Cùng lúc này, khách sòng bạc vốn có trật tự lập tức tản ra, bỏ mặc tất cả xông ra cửa, đồng thời còn kèm theo tiếng hét chói tai.
Lúc Nạp Tạp và Phó quan Cáp nghe tiếng súng vang lên, thì phản xạ có điều kiện lui tới ngoài cửa. Phó quan Cáp nhìn dòng người không ngừng tuôn ra, cũng không có mất lý trí, rống giận:
- Không được xông lên lầu. Nạp Tạp, bảo những khách đánh bạc toàn bộ ngồi xổm tại cửa, tự tiện chạy loạn, giết không tha.
Nạp Tạp lãnh mệnh đi ra, truyền đạt mệnh lệnh của Phó quan Cáp cho quân Hồng Y bao vây bên ngoài. Thế là mấy chục khẩu súng vây khách sòng bạc chạy ra ngoài, tựa như chim ưng bắt chim nhỏ, còn nổ súng cảnh cáo, cao giọng gào thét:
- Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống, toàn bộ ngồi xổm xuống.
Có mấy vị khách không có nghe thấy mệnh lệnh, vẫn xông chạy ra ngoài. Vừa chạy ra mấy thước, súng của quân Hồng Y liền không chút lưu tình quét qua.