A Mộc Đồng thấy Sở Thiên lên tiếng, lại nghe thấy Ám Hồng đến mãi lộ, bèn khua tay để mọi người nhường đường.
Ám Hồng thở phào nhẹ nhõm, chỉnh quần áo, xách theo vali đi tới chỗ Sở Thiên, bốn người đi cùng cũng đi theo.
Ánh mắt Sở Thiên trở nên lạnh băng, dùng giọng điệu lạnh thấu xương nói:
- Tôi nói bốn người các cô vào đây nói chuyện!
Ám Hồng không hiểu cho lắm, gãi đầu nói:
- Người anh em, chúng tôi năm người mà!
Sở Thiên khẽ hừ nhẹ một tiếng, chỉ vào người trung niên béo lùn nói:
- Nó là người chết, cũng tính là người?
Sắc mặt Ám Hồng thay đổi lớn, đồng tử đột nhiên co vào, dường như có chút sợ hãi nhìn Sở Thiên, ánh mắt người trung niên béo toát ra sự phẫn nộ.
A Mộc Đồng dường như hiểu ý của Sở Thiên, hét lớn:
- Đem tên béo lùn này kéo ra ngoài cho ngũ mã phanh thây!
Ám Hồng vẫn không nói gì, mấy chục tên hung đồ hoang nguyên liền hướng tới phía người trung niên béo lùn. Bọn Ám Hồng muốn ra tay cứu đồng bọn, Chiến Thiên Tường giơ tay phải lên, mấy chục cung tiễn hai tầng trên dưới nhắm chuẩn bọn chúng, khiến Ám Hồng không dám manh động.
Người trung niên béo lùn thân thủ cũng không tồi, chỉ chốc lát đã quật ngã bốn năm hung đồ hoang nguyên, A Mộc Đồng thấy thế giận giữ, cởi áo ra tự mình ra trận, đá một cước vào khớp chân gã, người trung niên béo lùn trọng tâm không ổn định, lảo đảo đổ về phía trước, mấy tên hung đồ hoang nguyên nhân cơ hội đấm mạnh vào lưng, cổ của gã, sau đó không để ý đến sự phản kích của người trung niên béo lùn, gắng hết sức giữ chặt.
Ngay sau đó dùng hai dây thừng buộc ngựa liền quấn lấy, đem chói chéo người trung niên béo lùn lên, sau đó còn cố sức buộc mấy cái nút chết, người trung niên béo lùn cuồng loạn chửi mắng Sở Thiên sẽ không được chết tử tế, A Mộc Đồng thấy mồm gã chửi những lời không sạch sẽ như vậy, đi lên cho gã vài cái bạt tai, đánh cho gã rụng cả răng hàm.
Ám Hồng không kiềm nén được, quay đầu nhìn Sở Thiên, hét lên:
- Chúng tôi thành tâm đến đây mãi lộ, sao anh có thể đối xử với bọn tôi như vậy?
Sở Thiên khinh thường hừ một tiếng, thản nhiên nói:
- Các người mãi lộ còn kiêu ngạo như vậy, không giáo huấn cho các người một chút làm sao được? Tên kia nói năng lỗ mãng, không giết nó thì giải thích thế nào với anh em của tôi? A Mộc Đồng, lôi ra đi.
Ám Hồng không kiềm nén được, lập tức chứng tỏ thân phận, nói:
- Bọn tôi là phần tử của tổ chức Đột Đột, lẽ nào Hoang Nguyên muốn đối đầu với cả tổ chức Đột Đột à?
Mặc dù biết nói ra thân phận có thể mang lại mối nguy hiểm tiềm tang, nhưng không làm rõ thân phận, người đàn ông béo lùn đang gặp phải tai họa, huống chi trong lòng Ám Hồng hiểu rõ, hung đồ Hoang Nguyên đều là kẻ bị truy nã, cho nên biết thân phận của mình cũng sẽ không thông báo cho cảnh sát.
Sở Thiên khẽ lay động, đám người Ám Hồng xuất hiện tại Hoang Nguyên, vậy Nặc Đính hẳn là đã ở Vân Nam rồi, xem ra bọn họ đến mãi lộ hẳn là vì Nặc Đính. Mà bản thân phải làm thế nào để dụ tên đó ra hoặc là tìm ra hành tung của y để xử lý lão ta?
Hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh, bọn A Mộc Đồng đương nhiên nghe qua tổ chức Đột Đột, cũng biết bọn chúng từng làm không ít chuyện kinh khủng, càng biết bọn chúng giết gười như ngóe, thủ đoạn độc ác, người của Hoang Nguyên nếu gây với chúng, cuộc sống sợ là hơi khó sống.
Người trung niên béo lùn thấy Sở Thiên rơi vào trầm mặc, thấy thân phận của mình đã có tác dụng, nhổ máu trong miệng ra, cười lạnh nói:
- Sợ rồi sao? So với tổ chức Đột Đột của bọn tao, chúng mày chính là đám ô hợp, độc tôn tử gặp phải độc tổ tôn rồi.
Sở Thiên tươi cười, thản nhiên nói:
- Lôi ra ngoài đi!
Sắc mặt người trung niên béo lùn trở nên trắng bệch, trong mắt Ám Hồng cũng toát ra vẻ khó tin.
A Mộc Đồng ánh mắt rực cháy, lão đại này cũng thật sự mạnh mẽ, đến tổ chức Đột Đột cũng không coi là gì, vì thế nhiệt huyết trong lòng cũng sôi trào, vội kéo tên trung niên béo lùn ra ngoài cửa, một số thuộc hạ thức thời sớm đã chuẩn bị ngựa xong rồi.
Trên mặt Ám Hồng cuối cùng cũng nổi lên vẻ lo lắng, mang theo giọng điệu cầu xin:
- Huynh đệ, cho anh ta một con đường sống đi!
Sở Thiên không trả lời y, sờ sờ mũi nói:
- Các người bây giờ còn muốn nói chuyện mua đường không?
Tiếng kêu ré của Liệt Mã xé rách không trung, lập tức tiếng vó ngựa vang lên rõ rệt.
- A!
Một tiếng kêu xé ruột xé gan từ bên ngoài cửa truyền đến, sau đó lại yên tĩnh trở lại.
Anh ta thật sự đã bị ngũ mã phanh thây rồi? thân người bọn Ám Hồng đồng thời runn lên.
Trên mặt cực kỳ phẫn nộ rồi lại không có cách nào khác, ai bảo đây là địa bàn của người ta cơ chứ? Trong tư tưởng đang hung hăng chửi cả nhà Sở Thiên, nếu có cơ hội nhất định sẽ khiến hắn chết không được tử tế!
Sở Thiên gật gật đầu, lộ ra nụ cười say lòng người, nói:
- Người à, phơi nắng nhiều tâm hồn sẽ trở nên sáng như ánh mặt trời, sẽ không làm quá nhiều chuyện xấu! Cô rốt cuộc có nói chuyện hay không?
- Mẹ nó!
Sắc mặt Ám Hồng âm u bất định, hồi lâu mới như bài xuất ra một chữ:
- Nói!
Người trung niên béo lùn chết rồi, thù này đương nhiên sẽ báo, nhưng với hiện giờ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà nói, đây thuộc loại chuyện nhỏ.
Năm triệu đặt trên bàn.
Sở Thiên nhìn vài cái rồi không chú ý tới nữa, quay đầu nhìn Ám Hồng, nói:
- Người nào muốn qua? Mấy giờ qua?
Ám Hồng đối mặt với Sở Thiên liên tục chất vấn, cũng không dám có chút kiêu căng nữa rồi, thật cẩn thận trả lời:
- Chúng tôi tổng cộng có năm xe đi qua, chính là khoảng tám giờ tối nay, hy vọng người anh em có thể cho một cái giấy thông hành an toàn!
Sở Thiên đem thời gian ghi nhớ trong lòng, sau đó lộ ra nụ cười, nói:
- Giấy thông hành an toàn đương nhiên có thể!
Ám Hồng còn cho rằng Sở Thiên không dễ dàng cho giấy thông hành như vậy, hiện giờ nghe thấy hắn đáp ứng, trong lòng có chút nhẹ nhõm, ai biết, ngữ khí của Sở Thiên vừa chuyển, thản nhiên nói:
- Nhưng năm triệu quá ít rồi, không qua được năm xe, chỉ có thể đi được một xe!
- Năm triệu còn ít?
Ám Hồng không ngăn được sự khiếp sợ, tức giận đặt câu hỏi:
- Tôi đã thăm dò qua, lúc trước Thiên Lang với mỗi xe con thu hai trăm ngàn, chúng tôi bây giờ cho anh giá mua đường gấp năm lần, cũng đủ cho thấy chúng tôi coi anh là bằng hữu, anh lại chê ít?
- Cô cũng nói được là giá của Thiên Lang, bây giờ tôi nói thế nào thì là thế ấy, năm triệu một xe, muốn đi thì đi, không đi thì nhanh cút đi, nếu muốn năm xe đi qua an toàn, nhất định phải đưa…
Nói đến đây, Sở Thiên nhìn Chiến Thiên Tường:
- Đưa bao nhiêu, đầu tôi không tốt cho lắm.
Trong lòng Chiến Thiên Tường vui như hoa nở, vội cung kính trả lời:
- Hai mươi lăm triệu, không lấy tiền Hồng Kông!
- Đúng, đúng!
Sở Thiên gãi đầu, cười tủm tỉm nói:
- Hơn nữa không được quẹt thẻ!
Ám Hồng từ đáy lòng hung hăng mắng ra lời thô tục, tên ŧıểυ tử này đã thương lượng rồi còn lên giá, rõ ràng là đục nước béo cò, không ngăn được đập bàn nói:
- Anh cũng quá đáng quá đi? ŧıểυ huynh đệ, việc không nên làm quá tuyệt tình, anh lẽ nào đến tổ chức Đột Đột cũng không nể mặt?
Sở Thiên trong lòng thầm cười, tôi không chỉ từ trước giờ không nể mặt tổ chức Đột Đột, còn thường xuyên cho vài cái bạt tai, bây giờ lại biết có Nặc Đính phải đi qua, nghe đồn trong tay lão ta có mười lăm triệu, sao có thể không xảo trá một ít tiền chứ? Lấy tiền xong lại nghĩ cách xử lý bọn chúng đem về cho chính quyền lấy công, thậm chí còn giá họa cho Đường Môn, danh chính ngôn thuận vặt hết luôn thế lực của Đường gia ở Vân Nam.
Chiến Thiên Tường thấy Sở Thiên dường như đang suy nghĩ, vội thay hắn trả lời Ám Hồng:
- Không phải là bọn tôi không nể mặt tổ chức Đột Đột, mà là Tây Bắc hạn hán, đến Hoang Nguyên cũng bị ảnh hưởng, đồng cỏ và nguồn nước không nhiều như xưa, bọn tôi chỉ có thể nâng cao chút qua phí trợ cấp qua đường!
Sở Thiên không nhịn nổi cười, Chiến Thiên Tường đúng là một nhân tài, loại cớ này cũng nghĩ ra được, vội phụ họa nói:
- Đúng vậy, đúng vậy!
Ám Hồng hiện giờ biết mình nhìn nhầm, tên ŧıểυ tử Sở Thiên này hoàn toàn là kẻ ăn tươi nuốt sống, tên béo lùn bị ngũ ma phanh thây và phí qua đường cố định lên giá, khiến Ám Hồng vốn dĩ khôn khéo đánh mất lý trí, ánh mắt cô ta lóe lên sát khí.
Sở Thiên đương nhiên có thể cảm nhận được từ người Ám Hồng toát ra nguy hiểm, khẽ cười, hướng đến đám người Dương Phi Dương nháy mắt ra dấu.
Ám Hồng không nhận ra, nặn ra một nụ cười, nói:
- Không ngờ lại như vậy, vậy bây giờ tôi về lấy tiền, rất nhanh sẽ quay lại!
Sở Thiên lười biếng duỗi eo, không chút để ý trả lờ:
- Đi đi, hy vọng trước bữa tối có thể trở về, tôi mời cô ăn thịt nướng!
Ám Hồng gật đầu, trong lòng cười lạnh Sở Thiên không biết sống chết, đem ba lô nhỏ trên người đặt lên tay ba người đồng bọn, bình tĩnh nói:
- Tôi về lấy tiền, các cậu ở đây đợi tôi là được rồi, tiện thể trông hộ tôi cái túi xách.
Sau đó dùng tiếng Cương Tàng hạ mệnh lệnh:
- Sau khi tôi rời khỏi đây năm phút, các cậu lập tức động thủ giết chết tên ŧıểυ tử đi! Túi xách có bom mini để cho các cậu có đường lui.
Chiến Thiên Tường nghe không hiểu Ám Hồng nói gì đằng sau, không hiểu thế nào sờ đầu suy nghĩ.
Ba tên phần tử Đột Đột nghiêm túc gật gật đầu, tuy biết giết Sở Thiên xong, gần như không có cơ hội thoát khỏi trại Thiên Lang, hơn ngàn người ở đây tất nhiên sẽ đem bọn chúng ngũ mã phanh thây cho rồi, nhưng trong lòng bọn chúng hiểu rõ, bản thân sinh ra là để hiến thân cho tổ chức!
Sở Thiên đương nhiên nghe hiểu Ám Hồng dùng tiếng Cương Tàng truyền đạt mệnh lẹnh, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như nghe không hiểu, sắc mặt không đổi quay ra dặn dò Chiến Thiên Tường:
- Thiên Tường, đích thân cậu tiễn cô nàng Ám Hồng này ra ngoài, cô ta là thần tài của chúng ta đấy.
Chiến Thiên Tường tức khắc cầm giấy thông hành riêng biệt của Thiên Lang đưa cho Ám Hồng, giọng điệu thong thả nói:
- Ra khỏi trại Thiên Lang, gặp phải phiền toái gì, chỉ cần đưa ra giấy thông hành, toàn bộ Hoang Nguyên cùng với bốn thôn mười hai trại đều sẽ không làm khó cô!
Ám Hồng cầm tấm giấy thông hành trị giá vài tệ, không khỏi cười khổ, đây là vật mà dùng năm triệu cùng tính mạng của anh em để đổi lấy.