Nước mưa xối vào cổ bọn họ, lập tức lạnh như băng đến tận xương chảy xuống.
A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường đến tim cũng phát lạnh, sự hung ác của Sở Thiên thực sự vượt xa hơn sự dự liệu của bọn họ, hơn nữa đây là bức bách bọn họ đến đường cùng, khiến Đường Môn và Hoang Nguyên từ nay về sau hai bên không đội trời chung, bản thân muốn sống sót được ở Vân Nam thì nhất định phải nghe lời Sở Thiên.
Sở Thiên thấy bọn họ không phản ứng gì, giọng nói trở nên lạnh băng:
- Lẽ nào các người không làm được sao? Hay tôi để người khác đi làm?
Làm không được ngầm ý chính là rác rưởi, rác rưởi đương nhiên không cần thiết giữ lại.
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh đúng lúc bước lên hai bước, vũ khí bừng bừng trong tay, trong mắt toát ra sát khí vô tận.
A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường não lập tức to lên, mồ hôi cũng theo nước mưa chảy ra, trong lòng trở nên hoảng loạn, vội đáp lại:
- Không, lão đại, chúng tôi có thể làm được, bọn tôi đây sẽ đi giết đám đệ tử Đường Môn!
Sau khi nói xong, hai người quay người vẫy tay chào, rất nhanh suất lĩnh lấy bốn trăm người cưỡi ngựa đuổi theo ra ngoài.
Vài trăm người trong đêm mưa mà đi truy sát, trong nháy mắt áp lực toàn bộ trại Thiên Lang giảm đi một nửa.
Sở Thiên từ đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời đánh tan sự uy hiếp của hung đồ Hoang Nguyên, còn lại năm sáu trăm người mất đi nòng cốt đã ngưng kết lại cũng không đứng lên được, nguy hiểm tạm thời được giải trừ, nhưng muốn thu phục lòng người chỉ đơn thuần dựa vào uy hiếp và ân huệ nhỏ là không chống đỡ được bao lâu, nhất định phải hoàn toàn thu phục hai người A Mục Đồng và Chiến Thiên Tường.
Oánh Tử Tử và người của trại Cáp Nhĩ đã từ đáy lòng sinh kính nể đối với Sở Thiên, còn nói không ra được sự ớn lạnh, trong lòng đều thấy may mắn vì là bằng hữu, nếu là kẻ địch của mình, chỉ sợ đầu đã rơi xuống đất từ sớm.
Oánh Tử Tử nghĩ đến Maria để lại cuốn sổ tiết kiệm đặc biệt và mật mã chìa khóa, quyết định đêm nay trở về sẽ giao cho Sở Thiên.
Sở Thiên quay đầu lại nhìn vài lần xác của Thiên Lang và Đường Sơn Phong, vẫy tay gọi mấy tên hung đồ tới, nói:
- Mang bọn chúng đi chôn đi!
Mấy hung đồ cùng kêu lên:
- Vâng! Lão đại.
Sau đó bắt đầu đem thi thể của ông chủ cũ mang ra ngoài.
Sở Thiên nhìn năm sáu trăm hung đồ Hoang Nguyên, trong lòng sớm đã có tính toán, la lớn:
- Tôi muốn một đội quân tinh nhuệ, một đội thân tín tinh nhuệ, các ngườii ai tự cho phép đảm đương hai chữ “tinh nhuệ”, mời tiến lên trước ba bước!
Năm sáu trăm người nhìn lẫn hau, đều đợi có người đứng lên trước, sau đó tự cân nhắc thực lực để ra quyết định.
Mấy phút trôi qua rồi, một người cũng không đứng ra.
Sắc mặt Sở Thiên trầm xuống, dùng âm thanh quát xuyên qua mưa:
- Rốt cuộc các ngưpừi là sói hay là chó? Còn có tâm huyết hay không? Dù cho không có thân thủ tinh nhuệ, nhưng chỉ cần có trái tim tinh nhuệ, như thế cũng chính là tinh nhuệ! Đó chính là tinh nhuệ mà tôi muốn.
Lời nói vừa dứt, rất nhanh đã có mười mấy người đứng ra, sau đó lại đứng ra ba mươi mấy người.
Sở Thiên vừa lòng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, thản nhiên nói:
- Đem năm mươi mấy người này chỉnh biên lại tại chỗ, tranh thủ trước trời sáng làm cho bọn chúng tuyệt đối phục tùng!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh khẽ gật đầu, bọn họ biết phân hóa ra năm mươi mấy người, sẽ không còn sợ A Mộc Đồng hay Chiến Thiên Tường dở âm mưu quỷ kế gì nữa rồi, vòng giam chân của Sở Thiên thật sự lợi hại, nháy mắt đã đem hơn nghìn người chia làm mấy tâm.
Nước mưa từ đầu đến cuối vẫn không ngừng, tí tách bao trùm lấy thảo nguyên.
Sở Thiên ở ngay trong doanh trướng của Thiên Lang chờ A Đồng Mộc và Chiến Thiên Tường trở về, trước khi hắn rời khỏi Hoang Nguyên, nhất định phải đem tính nguy hiểm của đám hung đồ này giảm xuống thấp nhất, tránh đem lại tai họa gì cho Oánh Tử Tử và thôn dân trại Cáp Nhĩ!
Khả Nhi mệt mỏi rúc mình vào trong lòng Sở Thiên, ngẩng đầu nhìn hắn:
- Thiếu soái, còn chưa ngủ sao?
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, tuy bản thân quả thật đã rất mệt mỏi, nhưng thân đang trong hang sói sao có thể ngủ gật? Chớ nhớ đến mấy chuyện, nói:
- Đúng rồi, Khả Nhi, em mai phục ở đây bao lâu rồi? Hoàng Thiên Hùng sao lại rơi vào tay em?
Trên mặt Khả Nhi lộ ra vài tia hưng phấn, đầu đuôi ngọn nguồn nói:
- Tối qua em đã mai phục ở đây, nhưng vẫn không có cơ hội ra tay giết chết Thiên Lang, đành phải kiên nhẫn chờ đợi, ai biết được, buổi chiều, Thiên Lang mang toàn bộ nhân mã ra ngoài, em nhân cơ hội giết vài chục tên còn ở lại, sau đó đốt cháy hơn mười phòng ốc, cuối cùng lại bắt gặp Hoàng Thiên Hùng đang dưỡng thương, tiện tay bắt luôn.
Sở Thiên khẽ thở nhẹ, tay phải vỗ vai Khả Nhi, chậm rãi cười nói:
- Tuy em mạo hiểm làm anh lo lắng, nhưng anh không thể không nói, ngọn lửa này của em cứu chúng ta, cứu thôn dân trại Cáp Nhĩ, nếu không trại Cáp Nhĩ còn gặp phiền toái.
Khả Nhi nhìn Sở Thiên, ánh mắt hết sức dịu dàng và sùng bái, người đàn ong này luôn có thể đem bất kỳ nguy hiểm đáng sợ nào nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, hơn nữa luôn có thể phản kích trong gian nan không lối thoát, Thiên Lang và Đường Sơn Phong cho rằng có thể giết chết Sở Thiên, ai biết, Sở Thiên lại tiến ra từ trong hơn ngàn hung hiểm, lấy mạng của Thiên Lang, phần dũng khí và tự tin này, trong thiên hạ này không ai có thể sánh ngang.
Sở Thiên cúi đầu ngửi mùi hương từ tóc của Khả Nhi, một linh quang vụt qua trong đầu, cuối cùng đã nghĩ ra cách để đám người A Mộc Đồng quyết một lòng rồi.
Lúc này, Oánh Tử Tử đang đứng ở bên ngoài, ngẩn người nhìn về phía thảo nguyên xa xôi, tiếng sấm từng trận, nước mưa mờ mắt, tuy không nghe thấy tiếng kêu la, nhưng cũng có thể tưởng tượng được mấy trăm đệ tử Đường Môn sẽ chết thảm thế nào dưới tên hoặc dưới đao của A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường.
Một người mặc áo sắt đi tới, khẽ thở dài:
- Đáng sợ!
Còn một người áo sắt cũng đi theo cùng thở dài:
- Quả là đáng sợ!
Một luồng điện nứt rạn bầu trời, chiếu lên trời một mảng trắng bệch.
Trời vừa tảng sáng, tuy mưa vẫn chưa ngừng, nhưng trại Thiên Lang vẫn tràn ngập không khí ẩm ướt.
Bên ngoài trại truyền tới tiếng vó ngựa, A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường cuối cùng đã quay lại, trận chiến này làm bọn họ thoải mái niềm vui, bắn chết mấy trăm đệ tử Đường Môn, hoàn toàn gột sạch áp lực mà trại Cấp Nhĩ mang đến, đêm mưa đuổi giết thắng lợi cũng đem đến cho bọn họ vài phần kiêu căng, khi thấy Oánh Tử Tử và người trại Cáp Nhĩ rút lui sau trại Thiên Lang, trong lòng đều không khỏi thoáng hiện lên ý nghĩ: Cơ hội.
Với hai người bọn họ mà nói, phục tùng người khác không bao giờ thoải mái bằng tự mình làm lão đại, hai người đều có thể nhìn ra ý nghĩ trong ánh mắt nhau, hai người thản nhiên cười lập tức hướng đến doanh trướng, vừa mới xốc rèm vải lên đã ngây người ra.
Trong doanh trướng đang nướng một con sơn dương.
Sở Thiên đang thoa lên người con sơn dương gia vị, dưới sức nóng mỡ dê từ từ nhỏ giọt, thịt dê phát ra mùi thơm mê người.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, dùng dao mỏng cắt vài miếng thịt dê, vẩy lên một ít nước dùng, chậm rãi nói:
- Đây là bữa sáng của tôi, nướng suốt ba giờ rồi, bây giờ vừa nướng chín, lại đây, cùng ăn một chút.
Não A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường đều phồng lên, bọn chúng càng lúc càng không hiểu rõ tâm tư của Sở thiên rồi, sáng sớm tinh mơ đã dùng sơn dương nướng làm bữa sáng, ước chừng toàn bộ Hoang Nguyên, thậm chí bốn thôn mười hai trại đều chỉ có mình hắn, rốt cuộc chơi trò gì đây.
Sở Thiên đem miếng thịt dê đã nướng chín cho bọn chúng, lại cắt mấy miếng cho mình, bắt đầu nhẹ nhàng nhai, không phát ra tiếng.
A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường cũng trở nên trầm mặc, không khí lập tức trở nên vài phần nghẹt thở.
Sau khi thịt dê xuống đến bụng, Sở Thiên dùng khăn giấy lau sạch tay, nói như long trời lở đất:
- Các người còn có ly tâm hay không?
Tuy rằng hỏi rất bình thường, nhưng sát khí lại dày đặc bức người.
A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường giật mình một cái, toàn thân lạnh đổ mồ hôi lạnh, vội mở miệng trả lời:
- Tuyệt đối không có!
Sở Thiên chẳng tỏ rõ ý gì cười cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc nói:
- Tốt nhất không có, vì mỹ vị ngon miệng của con sơn dương này, chỉ dùng hơn ba tiếng, tôi dùng đao mỏng cắt hơn ngàn cái trên người con dê này, đảm bảo hương vị của nó sẽ không thể nhầm lẫn được!
Mấy câu nói đó giống như một thanh kiếm sắc bị để trong một cái vỏ da cũ vậy, bỗng nhiên bị rút ra, lóe ra hào quang. Người của Sở Thiên cũng thế, trong nháy mắt, người hắn giống như cũng phát ra ánh sáng, loại hào quang này khiến cho hắn bỗng nhiên trở nên oai phong tột cùng.
A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường đến bây giờ mới hiểu được dụng ý nướng dê từ sáng tinh mơ của Sở Thiên, chỉ vì muốn truyền thông tin cho bọn chúng, việc hắn làm từ trước đến giờ chưa bao giờ cho kẻ địch bất cứ cơ hội nào, đến nướng sơn dương cũng tận tâm như này, nếu bản thân có ý ly tâm, vậy thì duy nhất phải chịu diệt vong.
Sở Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó nhìn chằm chằm A Mộc Đồng:
- Nghe nói cậu đắc tội với ŧıểυ bá vương Đỗ lão tây Sơn Đông, ông ta cưỡng bức thê nữ giết cả nhà cậy, còn chiếm lấy tài sản của cậu, mà cậu sau khi giết tám tên thuộc hạ của ông ta liền bỏ chạy đến Hoang Nguyên để tránh cảnh sát truy nã?
Trên thế giới này, vĩnh viễn đều là người không quyền không thế trốn tránh cảnh sát.
A Mộc Đồng đầu tiên là khiếp sợ bị Sở Thiên biết lai lịch của mình, sau đó sắc mặt hoàn toàn trở nên âm trầm, chuyện cũ như đao đâm vào sâu trogn tim, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tội nợ người nhà tôi trả một mối huyết hải thâm thù, sẽ có một ngày tôi sẽ trở về lấy đầu lão ta, giết cả nhà lão!
Sở Thiên dùng dao mỏng khơi lên vài miếng thịt dê cho vào miệng, không có chút ý trấn an A Mộc Đồng, sau một lúc lâu mớ khẽ thở dài, chậm rãi nói:
- A Mộc Đồng, Đỗ lão tây không sống được lâu nữa, cậu muốn sống hay là chết?
A Mộc Đồng ngây ra, ngơ ngác nhìn Sở Thiên, không biết hắn nói có ý gì.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, bên trong Khả Nhi cầm điện thoại vệ tinh đi ra, sau đó đem điện thoại video phát lên doanh trướng, hình ảnh dần trở nên rõ ràng, đó là một căn phòng, bên trong có bảy tám người, người quỳ dưới đất có hóa thành tro A Mộc Đồng cũng nhận ra.
- Đỗ Lão tây? Lẽ nào là Đỗ Lão Tây?
A Mộc Đồng nét mặt biểu lộ vẻ khiếp sợ, thân thể kích động đang run lên, dùng giọng điệu không thể tin được hỏi:
- Lão đại, đây chính là Đỗ lão tây?
Sở Thiên khóe miệng mỉm cười, không trực tiếp trả lời mà nói với điện thoại vệ tinh:
- Quang Tử, nâng đầu Đỗ lão tây lên, cho người anh em A Mộc Đồng nhìn cho rõ ràng!