Từ cửa kính xe nhìn ra, chỉ có thể nhìn thấy ánh nắng chiều còn sót lại.
Sở Thiên tựa vào ghế xe, thở ra một hơi thật mạnh, mang theo vài phần thoải mái, nói:
- Đã giải quyết xong bọn Rắn đuôi chuông rồi, xem ra chúng ta nên đánh thẳng vào sào huyệt của tổ chức Đột Đột rồi, mong là có thể xử lý sạch Nặc Đính, cũng coi như là một câu trả lời thỏa đáng cho các lão đại ở Trung Nam Hải!
Phong Vô Tình bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nặc Đính, tao tới đây.
Lý Thần Châu nhìn Phong Vô Tình với vẻ kì dị, nhưng vẫn không hỏi rõ nguyên nhân mà lại nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, cần bao nhiêu người? Chuẩn bị sắp đặt thế nào? Khi nào sẽ liên lạc với tổ chức chống khủng bố quốc tế đến bao vây tổ chức Đột Đột?
Sở Thiên cười khẽ, thản nhiên nói:
- Không cần một người nào của Thiên Triều cả, có anh em Soái Quân đủ để tiêu diệt bọn Nặc Đính.
Lý Thần Châu chấn kinh, không chịu được liền hỏi:
- Thiếu soái, lẽ nào cậu định mang anh em Soái quân trực tiếp xông vào căn cứ Đột Đột sao? Nhưng đó là mấy nghìn tên phần tử khủng bố đó. Hơn nữa lại là ở bên ngoài, so với ‘Căn cứ tổ chức’ vô cùng rắc rối.
Sở Thiên hiểu được suy nghĩ của anh ta, nếu như bản thân trực tiếp chống chọi với Đột Đột, không khác gì tự tìm đến cái chết, vì thế liền cười nói:
- Đội trưởng Lý nghĩ nhiều rồi, Sở Thiên sẽ không kích động một cách mù quáng như vậy, tôi sớm đã có đối sách rồi, không tới hai tháng nhất định sẽ bắt Nặc Đỉnh giam vào phòng trọng án.
Trong lòng Sở Thiên đùng là đã có kế hoạch nhưng hiện giờ không tiện để lộ cho Lý Thần Châu biết, vì thế chỉ có thể cam đoan với anh ta.
Lý Thần Châu nghĩ thấy cũng đúng, Sở Thiên làm việc gì cũng có chừng mực, bản thân đã lo lắng thừa rồi, lập tức nghe thấy trong vòng hai tháng sẽ đem Nặc Đính bất về Thiên Triều, trên mặt không ngăn được lộ ra vẻ mật vui mừng, nói:
- Thiếu soái, nếu như có thể đem Nặc Đính áp tải trở về, tôi nghĩ, các thủ lĩnh Trung Nam Hải chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, đến lúc đó, Thiếu soái nhất định được phong vương rồi!
Sở Thiên trong lòng cười thầm, đối với Thiên Triều mà nói, ổn định và thống nhất so với bất cứ điều gì đều quan trọng hơn, cho dù bản thân có công lao lớn hơn nữa cũng không có khả năng được phong chức, đến lúc đó không giết hắn , ngầm đồng ý để hắn thôn tính Đường gia là đã cảm ơn trời đất rồi.
Chiếc Audi đột nhiên dừng lại!
Phong Vô Tình nhẹ nhàng thở dài:
- Ôi!
Sở Thiên khôi phục lại tinh thần, có chút kinh ngạc, đây là con đường quốc lộ vô cùng vắng lặng, đừng nói là người, ngay cả xe cũng rất ít!
Phong Vô Tình tựa lưng vào ghế, chỉ về phía trước, cười khổ nói:
- Lại bị cảnh sát giao thông tóm rồi, Thiếu soái, tôi phát hiện, cánh sát giao thông hình như rất thích chặn loại xe này, chúng ta có nên đổi sang loại xe khác không?
Sở Thiên ngẩng đầu lên quả nhiên trông thấy một người cảnh sát giao thông trẻ tuổi đang từ tốn đi về phía họ, trong lòng có chút buồn bực, đường quốc lộ này mà cũng có cảnh sát giao thông sao, nếu như không phải là ăn no không có việc gi làm thì chính là đã đắc tội với lãnh đa͙σ rồi bị đày đi.
Lúc này, Lý Thần Châu cười một cách sung sướиɠ, vô cùng vui vẻ nói:
- Đổi xe gì, hôm nào tôi bảo người mang vài mẫu xe qua, sau này trên đất Thủ đô, hoặc bất cứ khu vực của Thiên Triều đều có thể tung hoành không bị ngăn trở, Thiếu soái, để tôi xuống xe đuổi hết những kẻ không biết gì này đi, mắt mũi kiểu gì không biết, ngay cả xe của Thiếu soái cũng dám chặn lại.
Sở Thiên xua xua tay, thản nhiên nói:
- Đội trưởng Lý, chuyện này không cần làm phiền anh.
Người thi hành pháp luật, mặc dù chưa chắc đã cao thượng, nhưng bọn họ là đại biểu của pháp luật và quy tắc, bất cứ ai đều phải tôn trọng họ.
Sở Thiên vừa dứt lời, cảnh sát giao thông đã đi đến trước cửa xe, gõ cửa kính nói:
- Giấy phép lái xe đâu.
Phong Vô Tình không chút biểu tình đem bằng lái xe đưa cho cảnh sát, ngay cả một lời cũng lười không muốn nói ra.
Cảnh sát giao thông kiểm tra cẩn thận vài lần rồi trả lại cho Phong Vô Tình, lạnh lùng giáo huấn Phong Vô Tình:
- Mấy người có biết đã vượt quá tốc độ cho phép không? Có biết đi quá tốc độ nguy hiểm thế nào không? Không chỉ liên quan tới sinh mạng của bản thân, còn liên quan tới gia đình người khác nữa.
Sở Thiên trước nay không muốn thể hiện uy phong ở những việc nhỏ như thế này, vì thế cũng không để lộ thân phận của mình, ngược lại vô cùng trả lời vô cùng khách khí:
- Anh cảnh sát à, thật ngại quá, chúng tôi đang vội nên mới vượt quá tốc độ, muốn xử phạt thế nào thì cứ theo trình tự đi.
- Vội? Mọi người đều vội, điều này có thể trở thành lí do để vượt tốc độ sao.
Cảnh sát giao thông lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, hung hăng giáo huấn Sở Thiên:
- Anh nói xem, vì vội mà lái xe vượt tốc độ, lí do này đúng không?
Sở Thiên có chút kinh ngạc, tên cảnh sát này tại sao lại ngang ngược không chịu nói đa͙σ lý vậy? Nhưng vẫn rất khách khí noí:
- Anh cảnh sát giao thông này, chúng tôi sai rồi, bây giờ anh hãy viết giấy phạt đi, tôi không có ý kiến gì, tôi chấp nhận bị trừng phạt.
Cũng không biết tên cảnh sát này đã ăn phải hỏa dược gì, nghe thấy lời nói khách khí của Sở Thiên lại mắng rằng:
- Có phải tưởng rằng có tiền là giỏi lắm phải không? Xuống xe, tiến hành đo lượng cồn cho lái xe, những người khác tiến hành kiểm tra giấy tờ, tôi nghi ngờ các anh là phần tử khủng bố.
Trong lòng Sở Thiên có chút sững sờ, hắn cảm thấy tên cảnh sát này có chút không bình thường, hình như là đang bới lông tìm vết vậy!
Lý Thần Châu trước nay chưa từng trải qua tình cảnh này, “ Ba” một tiếng mở cửa xe, lấy ra giấy chứng nhận đỏ chót huơ huơ mấy cái quát:
- Cậu thái độ thi hành pháp luật kiểu gì thế, nếu không phải ông đây hôm nay tâm tình tốt, sớm đã đá ngươi lăn trên mặt đất rồi.
Không ngờ tên cảnh sát giao thông này không biết tốt xấu, ngây ngô không them để ý tới Lý Thần Châu, nói:
- Giấy chứng nhận gì? Không nhìn rõ.
Lý Thần Châu siết chặt nắm đấm, ngay lập tức lại thả lỏng, lấy ra giấy chứng nhận nghề nghiệp, hung hăng ném lên người tên cảnh sát, nói:
- Tự nhìn cho kỹ, ông đây đang thi hành công vụ, kiếm chuyện gì chứ?
Cảnh sát giao thông cầm giấy chứng nhận của Lý Thần Châu, xem xét cẩn thận, sau đó dùng tay sờ dấu nổi, xác nhận là giấy chứng nhận thật mới đưa trả lại cho Lý Thần Châu, nhưng vẻ mặt vẫn rất ngạo mạn, nói:
- Thì ra là Đội trưởng Lý, nếu mọi người đang thi hành công vụ, vậy có thể đi rồi, nhưng sau này vẫn nên cẩn thận một chút.
Đúng lúc tên cảnh sát giao thông muốn rời đi, Sở Thiên vốn dĩ yên lặng đột nhiên xuống xe, thản nhiên nói:
- Anh cảnh sát này, cho dù chúng tôi vượt quá tốc độ, cũng bị các anh giữ lại rồi, vậy thì hãy viết giấy phạt cho chúng tôi đi, miễn cho anh đứng chịu gió mà không có thu hoạch gì!
Tên cảnh sát giao thông ngây ngẩn cả người, không biết Sở Thiên có ý gì nhưng vẫn mở miệng nói:
- Đã là người của đội đặc cảnh Phi Long, Đội trưởng Lý lại đích thân thừa nhận là đang thi hành công vụ, mọi người đều là người một nhà, lần này coi như bỏ qua đi.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu không dễ phản bác nói:
- Tôi chờ!
Lý Thần Châu trong lòng khẽ động, nhưng lại không nói gì!
Tên cảnh sát giao thông trở nên lung túng, chần chừ trong giây lát, sau đó, len lén liếc Lý Thần Châu, hỏi lại:
- Thật sự muốn giấy đơn phạt sao?
Lý Thần Châu biết đó là hỏi mình, vì thế liền bình tĩnh nói:
- Cái gì với cái gì? Hắn đã nói phải viết thì cậu viết đi, cũng có thể để cậu có cái mà giải thích.
Khóe miệng Sở Thiên lộ ra nụ cười nhạt, biểu tình trên mặt lạnh nhạt.
Tên cảnh sát giao thông suy nghĩ giây lát, cuối cùng cởi găng tay, cầm bút viết giấy phạt đưa cho Sở Thiên.
Sở Thiên từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm tên cảnh sát, cho đến khi y chuẩn bị rời đi mới hỏi:
- Anh cảnh sát này, anh đã làm qua cảnh sát hình sự sao?
Tên cánh sát ngây ngẩn cả người, không biết tại sao Sở Thiên lại hỏi cái này, nhưng vẫn trả lời:
- Tôi từ trước tới giờ đều là cánh sát giao thông.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Thật sao? Lẽ nào trong người cảnh sát giao thông lại có súng sao?
Tên cảnh sát giao thông hết sức kinh hãi nhưng lại bình tĩnh nói:
- Tôi không hiểu anh đang nói gì!
Lý Thần Châu đã cảm thấy mùi nguy hiểm, hai tay đã chuẩn bị đủ lực.
Sở Thiên tiến lên trước vài bước, lạnh lung nói:
- Cảnh sát giao thông không có súng, tai sao trên tay anh lại có vết chai súng dày vậy?
Mặt tên cảnh sát biến đổi lớn, than thể ngả về phía sau, rút ra một con dao ngắn hướng về phía Sở Thiên, lập tức sờ vào lưng.
Khi tên cánh sát rút dao, Lý Thần Châu tinh quang bắn ra, cả người giống như một con báo liều chết xông tới, động tác còn nhanh hơn, linh hoạt hơn, đáng sợ hơn cả báo.
Sở Thiên không thể không tán thưởng thân thủ Lý Thần Châu.
Lúc này tay phải tên cảnh sát nắm sung lục, còn chưa kịp đưa ra, Lý Thần Châu bỗng nhiên vòng người lại, người đã ở trước mặt tên cảnh sát, năm ngón tay của bàn tay trái như móng vuốt của hổ, hung hãn giữ chặt cánh tay y, sau đó dùng toàn bộ lực bóp chặt .
“Răng Rắc”, đấy là tiếng xương cốt gãy, sau đó vang lên tiếng kêu thê thảm.
Cánh tay cầm súng của tên cảnh sát như sợi mì bị luộc, nhẹ nhàng đong đưa, súng cũng nắm không chặt, Lý Thần Châu là một nhân vật hung ác, vừa rồi phải nhẫn nhục tên cảnh sát này, giờ lại biết là cảnh sát giả. Hơn nữa lại còn có ý đồ, vì thế mà ra tay không chút khách khí, sau khi bóp vỡ cánh tay phải, lại chuyển sang tay trái, đây chính là bẻ gãy từng đoạn từng đoạn một.
Sau mười mấy tiêng kêu thảm thiết, tên cảnh sát giả tê liệt ngồi trên mặt đất, trong gió thu lạnh lẽo, trên trán y lấm tấm hạt mồ hôi to như hạt đậu, oán độc lại sợ hãi nhìn Lý Thần Châu, cảm giác Lý Thần Châu là ác quỷ của địa ngục.
Sở Thiên đón lấy hai con dao, từ tốn đi tới trước mặt tên cảnh sát, thản nhiên nói:
- Mày rốt cuộc là ai? Thấy biểu hiện của mày vừa rồi, hình như không phải muốn giết chúng tao, vậy thì tại sao lại cố ý chặn xe của bọn tao?
Tên cảnh sát giao thông oán hận nhìn Sở Thiên, rống giận trả lời:
- Không biết, tôi cái gì cũng không biết.
Sau đó bỗng nhiên cắn đứt lưỡi, nhổ ra một ngụm máu tươi, thể hiện quyết tâm im lặng tới cùng của y.
Sở Thiên đứng dậy, hai con dao đâm vào đầu gối tên cảnh sát giả, làm cho y càng không có năng lực phản kháng, sau đó lạnh lung nói:
- Mày không nói, tao cũng biết.
Sau đó nói với Phong Vô Tình:
- Vô Tình, bảo Phàm Gian điều một trăm anh em, âm thầm bao vây sơn trang Bạch Vân, sau đó để Khả Nhi mang vài tay súng bắn tỉa mai phục bốn phía.
Sắc mặt tên cảnh sát giả lập tức trở nên trắng bệch, trong mắt xuất hiện tia tuyệt vọng và sợ hãi.
Phong Vô Tình gật đầu trở lại xe gọi điện thoại.
Lý Thần Châu dùng giấy lau sạch hai tay, không hiểu hỏi:
- Lẽ nào Vân sơn trang Bạch có mai phục? Đó không phải là địa bàn của Soái quân sao?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Có thể bọn chúng phát hiện chúng ta muốn đi sơn trang Bạch Vân, vì thế nên phái tên cảnh sát giả này đến để kéo dài thời gian, nhân tiện chúng sẽ phái người ẩn vào sơn trang.
Lý Thần Châu gật đầu, nhưng vẫn có chút nghi vấn:
- Bọn chúng là ai?
Trên mặt đất, tên cảnh sát giả đã nửa sống nửa chết, không có cách nào mở miệng, có vẻ như không thể nói được gì nữa rồi.
Sở Thiên lắc đầu cười khổ nói:
- Tôi cũng không biết, nhưng mà chẳng phải đi rồi khắc biết sao.
Lý Thần Châu có chút sững sờ, nhạc nhiên hỏi:
- Vẫn đến sơn trang Bạch Vân sao?
Sở Thiên gật đầu, hắn trước nay thích mạo hiểm, càng muốn biết xem là ai muốn mạng hắn.