Mấy chiếc xe tải lặng lẽ dừng ở cổng khu nhà, lập tức mấy chục người từ trên xe xuống, cầm trong tay liên nỏ, thắt lưng giắt đoản đao.
Ai cũng có thể nhìn thấy bọn họ đằng đằng sát khí, nhưng bảo vệ của khu trọ thanh niên chần chừ một lát, cuối cùng lấy ra thiết côn tiến lên ngăn cản bọn họ, tiền lương của bọn họ nhiều hơn lương của bảo vệ bình thường ba lần cho nên làm việc cũng vô cùng tận tâm và trung thành.
Đội trưởng đội bảo vệ đứng trước mặt bọn người mới đến, thấp giọng quát:
- Các người là ai? Có biết đây là chỗ nào không?
Mấy chục người không ai để ý đến đội trưởng bảo vệ, lập tức đi vào trong khu nhà Thanh Niên.
Đội trưởng đội bảo vệ cao to lực lưỡng giận dữ, tiến lên phía trước hai mét, thấp giọng nói:
- Các người muốn làm gì?
Cùng lúc đó, mười mấy người bảo vệ xuất hiện, rất có khí thế chiến đấu.
Anh Thành dùng đao nhọn chỉ vào bảo vệ, lạnh lùng nói:
- Soái quân làm việc, những người không liên quan câm miệng hết, nếu không bố lột da hủy cốt!
Các nhân viên bảo vệ trong nháy mắt đều câm miệng, lặng lẽ lui ra phía sau, bọn họ đương nhiên biết Soái quân, càng biết bản thân mình hoàn toàn không chêu trọc được bọn chúng, cho dù mình có lấy được bao nhiêu tiền lương và bối cảnh nghề nghiệp có thâm hậu thế nào, cũng không có gan đi cản Soái quân làm việc.
Anh Thành rất hài lòng về biểu hiện của các nhân viên bảo vệ, lập tức dẫn mấy chục anh em hướng lên tầng tám lục soát, Sở Thiên không nhanh không chậm đi phía sau.
Phòng 808, 809 khu nhà Thanh Niên.
Anh Thành để cho các anh em Soái quân dùng tên nỏ chặn cửa lại, nhưng lại rầu rĩ nhìn cánh cửa chống trộm dày cộp.
Anh Thành xem kĩ mấy lượt, quả thực không có đường nào, đành phải thấp giọng nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, hai lớp cửa này của nhà trọ đều là cửa sắt hai lớp, rất khó đập ra để xông vào, có cần tìm bảo vệ lừa chúng mở cửa không?
Ý tứ của anh Thành rất rõ ràng, dùng thuốc nổ vào lúc nửa đêm canh ba này dường như hơi có chút không thỏa đáng, rất dễ tạo thành ảnh hưởng xấu.
Hai anh em Soái đem thuốc nổ gắn ở trên cửa chống trộm, điều chỉnh thời gian nổ.
Sở Thiên vỗ bả vai anh Thành nói:
- Anh Thành, nửa đêm canh ba, anh cảm thấy ai có thể cả gan làm nổ khu dân cư đây?
Anh Thành vỗ mạnh đầu, bỗng tỉnh ngộ ra mà cười cười nói:
- Hiểu rồi, là phần tử Đột Đột, bọn họ lại muốn làm khủng bố tập kích rồi!
Sở Thiên lui ra phía sau bảy, tám mét, bình tĩnh nói:
- Nổ!
Đùng đoàng, đùng đoàng!
Hai tiếng nổ mạnh mãnh liệt tản phát ra, không chỉ nổ tung cửa chống trộm, còn đánh thức các hộ gia đình, bảo vệ dưới lầu nhìn lên tầng tám khói thuốc tràn ngập, ngơ ngác nhìn nhau, động tĩnh này của Soái quân cũng lớn quá đi? Dám dùng thuốc nổ ở khu dân cư.
Một vị bảo vệ trẻ tuổi nhìn đội trưởng, chần chừ một lát nói:
- Đội trưởng, chúng ta bây giờ nên làm gì? Có phải báo cảnh sát hay không
Đội trưởng đội bảo vệ hung hăng vỗ đầu tên đó, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng:
- Dạy cậu bao nhiêu lần rồi, không nên động một tí là báo cảnh sát, Soái quân bây giờ là đại vị gì, có phải cậu muốn tìm quan tài cho mình không? Chúng ta bây giờ tản ra, đi trấn an hộ gia đình, nói cho bọn họ biết không có chuyện gì, có TV của hộ gia đình nào đó bị nổ mà thôi.
Các nhân viên bảo vệ sợ hãi gật đầu, tản ra tứ phía đi trấn an sự lo lắng của các gia chủ.
Sau khi bọn anh Thành cho nổ cửa chống trộm, cũng không lập tức xông vào, mà là ném vào hai quả bom cay, đợi đến lúc bọn Đột Đột phân tử kêu ren ho khan, mới mang mặt nạ phòng độc dẫn đầu các anh em Soái quân đi vào. Mới bước vào phòng khách của 808, “Phanh” một tiếng, một viên đạn bắn qua tai trái của anh Thành, đạn găm trên vách tường.
Anh Thành cảm giác được bên hai tai đau đau, bị dọa ra mồ hôi lạnh, định mắt nhìn lại, cửa phòng ngủ chính là một người trung niên đang ngồi, không ngừng ho khan rơi lệ, nắm trong tay súng lục, hiển nhiên viên đạn vừa rồi chính là gã bắn ra. Anh Thành đang muốn xông ra, người trung niên đưa tay ra nổ thêm một phát súng, may mà trong sương khói tràn ngập cái gì cũng không nhìn thấy rõ, cho nên không bắn trúng anh em Soái quân.
Anh Thành giận tím mặt, từ kẽ hở, cầm lấy ghế ném tới phía gã, sau đó thừa dịp người trung niên nổ súng vào chiếc ghế, vội tiến lên trước vài bước, gọn gàng đá lật người trug niên, cũng đem dao nhọn hung hăng đâm vào cổ tay chỗ gã đang cầm súng.
Người trung niên hét lên thảm thiết, tay trái vừa mới giơ lên, lập tức bị anh em Soái quân dùng dao chặt đứt.
Sau đó mười mấy anh em Soái quân tung quyền cước đấm đá với người trung niên. Mẹ cha nó, vùng vẫy giãy chết mà còn dám nổ súng bậy.
Sau đó vài phút, người trung niên hấp hối, anh Thành mới phất tay bảo dừng, hiện giờ không thể giết chết người, Thiếu soái vẫn còn đang đợi để hỏi đấy.
Trận chiến này chưa đến vài phút đã kết thúc rồi.
Phần tử Đột Đột ở hai nhà trọ cũng không nhiều, cộng lại cũng chỉ có sáu gã, lúc anh em Soái quân tiến vào giết, đại bộ phận cũng đã bị bom cay làm cho mất đi vài phần chống cự, vài tên Đột đột tay phải nắm lấy súng lục nhưng ngay cả cò súng đều không bóp được, nên rất dễ dàng bị bọn anh Thành quật ngược trên mặt đất.
Sáu tên phần tử Đột Đột giống như lợn chết bị đẩy ra ngoài, anh Thành nghĩ đến người trung niên hung hãn, vì lý do an toàn, tiến lên dùng đao nhọn rỉ máu đem gân chân của chúng đánh gãy, sau khi làm cho bọn chúng toàn toàn không đủ sức uy hiếp, mới ném tới trước mặt Sở Thiên, đợi hắn xử lí.
Sở Thiên nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài, biết tiếng nổ mạnh đã hù dọa các hộ ra đình, rất nhanh sẽ có không ít người tò mò đến xem, cảm thấy không tiện hỏi ở trong hoàn cảnh này. Vì thế nói vói anh Thành:
- Đưa bọn chúng đi! Đổi địa điểm!
Anh Thành gật gật đầu, phất tay để cho anh em Soái quân mang đi!
Trên khu đất trống của nhà trọ Thanh Niên quả nhiên vây quanh không ít người, lúc bọn họ kinh sợ tỉnh tại trong giấc mơ, tưởng rằng xảy ra động đất, lúc nhao nhao chạy đến khu đất trống, các nhân viên an ninh lại nói với họ chỉ là TV của một gia đình nổ tung, các gia chủ đều không phải ngốc, có thể ở trong khu nhà trọ Thanh Niên rõ ràng là biểu thị bọn họ có trình độ năng lực, từ nét mặt của bảo vệ liền đoán ra chắc chắn đã xảy ra chuyện, vì thế toàn bộ đều ở lại xem đến cùng, bất luận bảo vệ xua đuổi thế nào cũng không đi!
Không lâu sau, không ít người xem chuyện vui ở xung quanh, nhìn thấy bọn anh Thành đeo mặt nạ phòng độc, cho rằng bọn họ đều là cảnh sát, cũng không có nói gì, chuẩn bị ngày mai xem tin tức thành phố giải thích tình huống cụ thể!
Sở Thiên đi tới cửa, vẫy tay gọi đội tưởng đội bảo vệ đi đến, thản nhiên nói:
- Bọ chúng đều là những phần tử có tội ác tày trời, chuyên môn muốn khủng bố đột kích, nên hai tiếng nổ lớn vừa rồi anh nên biết là do ai làm nổ!
Đội trưởng đội bảo vệ khiêm tốn cười cười, luôn miệng trả lời:
- Hiểu, tôi hiểu!
Sở Thiên gật gật dầu, chuẩn bị xoay người rời đi, chợt nhớ ra cái gì đó, nói:
- Phòng 808 và 809 là nhà của ai?
Đội trưởng đội bảo vệ nghĩ trong chốc lát, ở miệng nói:
- Đều là của Phạm Tâm Tâm - diễn viên ở thủ đô đấy! Dai phòng này đã thuê được bốn, năm ngày rồi, Phạm Tâm Tâm hôm kia còn đến đấy, hơn nữa sắc mặt rất khó coi!
Sở Thiên trong lòng khẽ động, hôm kia? Không phải là hôm gặp chị em Tiêu sao? Chính mình còn làm cho Phạm Tâm Tâm kinh sợ, chẳng lẽ cô ta vì vậy mà tìm phần tử Đột Đột để đối phó mình sao? Với cá tính của cô ta thì rất có thể! Phải biết rằng, mình tuy rằng đánh chết không ít phần tử ĐộtĐột, nhưng tổ chức Đột Đột còn không biết là mình ra tay.
Cho nên khi ở quán lẩu lão Thạch người đi giết mình mới cẩu thả như thế, nếu không dùng hai tay súng bắn tỉa cũng mạnh hơn nổ súng gần.
Sở Thiên khẽ nhíu mày, ánh mắt xuất hiện lên sát khí, không nói gì, xoay người tiến vào xe tải.
Sở Thiên dựa vào chỗ ngồi, lấy điện thoại ra, gọi cho Khả Nhi, thản nhiên nói:
- Khả Nhi, lấy tư liệu ở chỗ Phương Tinh, đêm nay giết Phạm Tâm Tâm, nhớ kỹ, đừng cho cô ta cái chết thoải mái!
Khả Nhi bình tĩnh trả lời:
- Hiểu rồi!
Sau đó chậm rãi cúp điện thoại, lóe ra đao mỏng long lanh trong suốt.
Đao mỏng trong tay, Khai Nhi trở nên bình tĩnh, kiên nghị!
Rừng cây vùng nɠɵạı ô, từng trận gió lạnh!
Sáu tên phần tử Đột Đột tử bị ném xuống đất, hơn mười anh em Soái quân vây quanh bọn chúng, còn có mười mấy anh em Soái quân đang đào hố bên cạnh.
Tiếng gió thổi mang theo tiếng đào đất, còn có đèn xe mãnh liệt chói mắt, luôn làm cho người ra cảm thấy không lạnh mà run.
Sở Thiên nhìn sáu gã phần tử Đột Đột, cầm lấy khảm đao, cẩn thận vặn mặt của bọn chúng nhìn kĩ, hắn muốn từ ttrong đó tìm ra “Rắn Đuôi Chuông”, nhưng nhìn từ đầu đến đuôi, cũng không phát hiện ra người có thể cho mình ánh mắt vi lượng, chẳng lẽ “Rắn Đuôi Chuông” không có ở trong đó.
Sở Thiên đứng ở giữa bọn chúng, không chút để ý chỗ máu tươi chảy ra từ gân mạch của bọn chúng, lạnh lùng nói:
- Nghe nói người mà chúng mày lần này phái đến Thiên triều tập kích chính là “Rắn Đuôi Chuông”. Nói thật, tao còn thật sự muốn gặp gã, không biết là ai trong số chúng mày?
Không có bất kì phần tử Đột Đột nào để ý đến Sở Thiên, tất cả đều quật cường nhìn bầu trời đêm!
Thấy chết không sờn chính là tôn chỉ tinh thần chấp hành mệnh lệnh của bọn chúng!
Sở Thiên lạnh nhạt cười rộ lên, cũng không nói thêm gì nữa, nháy mắt ra hiệu với anh Thành, sau đó trở về trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn tin tưởng tín ngưỡng của đám phần tử Đột Đột, trước thủ đoạn tàn khốc của anh Thành sẽ trở nên không đáng một xu.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, làm cho cả không trung đều run rẩy lên, cũng theo gió đêm bay đi rất xa.
Cũng run rẩy như vậy còn có Phạm Tâm Tâm, cô ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, nửa đêm sẽ có người ngồi ở đầu giường nhìn mình.
Phạm Tâm Tâm là bị lạnh làm tỉnh lại, phòng ngủ ấm áp như mùa xuân bỗng nhiên trở nên lạnh lão, hệ thống sưởi không biết từ lúc nào đã bị tắt đi rồi.
Chờ Phạm Tâm Tâm một lần nữa điều chỉnh hệ thống sưởi ấm, lúc chui vào chăn, cô bỗng nhiên từ trong giấc ngủ tỉnh táo lại, bởi vì một người phụ nữ ngồi bên cạnh gối của cô, thoạt nhìn rất xinh xắn, nhưng đồ chơi trong tay cô lại là thanh đao mỏng lạnh như băng.
Một thanh đao có thể giết người!
Phạm Tâm Tâm nghĩ đến “Hung linh nửa đêm”, không nhịn được hoảng sợ, run rẩy nói:
- Cô, Cô là người hay là ma?
Khả Nhi hơi cười khẽ, sâu kín trả lời:
- Tôi là người, nhưng cô rất nhanh sẽ biến thành quỷ thôi!
Phạm Tâm Tâm ôm lấy chăn co lại đến góc tường, sợ hãi nói
- Tôi với cô không thù không oán, sao cô lại muốn giết tôi?
Khả Nhi ánh mắt bắn ra vẻ linh hoạt sắc bén, lạnh lùng nói:
- Sở Thiên năm lần bảy lượt thả cho cô con đường sống, cô lại cố tình đối nghịch với anh ấy, còn phái phần tử khổng bố giết anh ấy. Đáng tiếc, ông trời cũng không giúp cô, rất thành thực mà nói, Thiếu soái vẫn còn sống, mà phần tử khủng bố ở khu nhà Thanh Niên e rằng đã không còn hài cốt rồi!
Phạm Tâm Tâm sắc mặt biến đổi lớn, biết mình đêm nay chạy trời không khỏi nắng, nhưng cô vẫn không nghĩ giãy dụa buông tha như vậy, hô:
- Tôi có tiền, tôi có thể đưa tiền cho cô, cô thả cho tôi một con đường sống đi, thả cho tôi một con đường sống đi!
Khả Nhi khe khẽ thở dài, lắc đầu nói:
- Nhớ kĩ, kiếp sau làm người tốt đi, ít nhất cũng không làm người đối địch với Thiếu soái!
- Không, Không!
Phạm Tâm Tâm sợ hãi hét lên, đem chăn đánh về phía Khả Nhi, sau đó chạy ra cửa.
Khả Nhi gỡ chăn ra, nhìn thấy Phạm Tâm Tâm đang xoay mở khóa phòng, không khỏi phát ra tiếng hừ nhẹ, tay phải vẫy nhẹ.
Ánh đao hiện lên, động tác của Phạm Tâm Tâm dừng lại, phần lưng của cô ta bị đao mỏng đâm vào, đau đớn làm cho cô ta không cách nào hoạt động được.
Khả Nhi nhẹ nhàng đi qua, dùng sức rút đao ra, thở dài nói:
- Thiếu soái đã nói, không thể để cho cô chết thoải mái, nhưng tôi cũng không phải người tàn nhẫn, cho nên tôi chỉ có thể nghĩ đến cách an nhàn làm cho cô chết đi.
Khả Nhi đem Phạm Tâm Tâm đang giãy dụa kéo lên trên giường, dùng băng dính dính miệng cô ta lại, sau đó quấn tay cô ta cố định trên giường.
Phạm Tâm Tâm ánh mắt hoảng sợ nhìn Khả Nhi, cô ta hiện giờ bắt đầu hối hận vì mình đã trả thù Sở Thiên rồi.
Khả Nhi vỗ vỗ đầu Phạm Tâm Tâm, sau đó đem đao mỏng đâm vào lồng ngực của cô ta. vị trí đâm vào cũng không phải là chỗ nguy hiểm, nhưng máu tươi lại không ngừng chảy ra, cảm giác ấm áp lạnh như băng không nhừng luân phiên, tỏ rõ cái chết này từ từ tới gần.
Khả Nhi lắc đầu, xoay người rời đi, còn thuận tay đem hệ thống sưởi đóng lại, toàn bộ phòng ngủ trở nên vô cùng yên tĩnh, Phạm Tâm Tâm yên lặng có thể nghe thấy tiếng máu chảy của chính mình. Âm thanh của miệng vết thương chảy máu! Cô ta sợ hãi tuyệt vọng muốn hét lên, nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Nửa giờ, có lẽ hai giờ, thậm chí toàn bộ đêm dài, Phạm Tâm Tâm sẽ không còn chút máu mà chết!
Nhưng bất kể thế nào, Phạm Tâm Tâm nhất định sẽ chết!
Sở Thiên nghỉ ngơi một lát, điện thoại vang lên, truyền đến âm thanh của Khả Nhi:
- Thiếu soái, việc đã làm xong!!
Sở Thiên trong lòng than nhẹ, Phạm Tâm Tâm đùa với lửa, coi như đây là báo ứng của cô ta rồi!
Sau khi Sở Thiên nghe xong điện thoại của Khả Nhi, anh Thành nhích lại gần, cách cửa kính xe, chậm rãi nói:
- Thiếu soái, bọn chúng nhận rồi, “Rắn Đuôi Chuông” quả thực không ở trong số đó, đêm nay tổ chức Đột Đột tăng thêm năm cao thủ đến Thiên Triều, “Rắn Đuôi Chuông” tự mình đi tiếp bọn họ, cho nên gã thoát được cái mạng chó!
Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Biết tiếp đón ở đâu không?
Anh Thành lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Địa điểm tiếp đón chỉ có “Rắn Đuôi Chuông” biết! Cho nên một mình gã đi đón người, phần tử đột đột đối với trình độ bảo mật thông tin vẫn làm rất đến nơi đến chốn!
Sở Thiên khe khẽ thở dài, chậm rãi nói:
- Cũng đúng, huống hồ động tĩnh ở khu nhà Thanh Niên lớn như vậy, “Rắn Đuôi Chuông” bọn chúng nhất định lại tìm địa điểm ẩn náu, nhưng người này ẩn náu vẫn rất có trình độ đấy, xem ra tôi phải sử dụng đòn sát thủ rồi!
Bất kể là vì Lâm Ngọc Thanh báo thù, hay là xem xét vì lễ hội tôn giáo, đều nhất định phải giết chết “Rắn Đuôi Chuông”!
Anh Thành quay đầu lại nhìn sáu tên đột đột phần tử sống không bằng chết, cười nói:
- Thiếu soái, sáu tên phần tử Đột Đột này xử lí thế nào? Dù sao giá trị của bọn chúng cũng đã hết, có cần đem bọn chúng giao cho trung tâm chống khủng bố đổi lấy ít tiền không?
Anh Thành hiểu ý gật đầu, xoay người rời đi, sau một lát, Sở Thiên lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong không trung.
Người trong giang hồ, ai cũng biết khó tránh khỏi sẽ chết, nhưng những phần tử Đột Đột này hoàn toàn không ngờ sau khi bị tra tấn, vẫn bị Thiếu soái chôn sống!