Sở Thiên sờ lên mũi, hai cái má lúm đồng tiền làm mê lòng người hiện ra, ánh mắt đặt trên mặt người đưa ra vấn đề, xa xăm.
Sở Thiên bình tĩnh trả lời:
- Cảm ơn học trưởng đưa ra câu hỏi, tôi nghĩ phải đáp rằng, quân đội đúng là nơi kỉ luật nghiêm minh, nhưng điều này cùng với việc phát triển cá tính không hề mâu thuẫn, ngược lại lại càng dễ tạo nên con người có cá tính rõ ràng, không lẽ học trưởng nghĩ, Tổng lý Châu cùng với mười đại nguyên soái, mười đại tướng quân đều không có cá tính sao?
Toàn bộ giảng đường im lặng tới mức cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Một lát sau, Đường Thương Hùng dẫn đầu bọn họ vỗ tay, nhiệt liệt mà điên cuồng, lập tức toàn bộ giảng đường vỗ tay như sấm.
Đến năm thầy giáo giám khảo cũng đồng loạt tán dương gật đầu.
Câu trả lời này tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, trả lời vô cùng khéo léo, dùng cá thể rõ ràng thay cho chỉnh thể, hỏi lại còn làm cho không ai có thể cãi lại, ai cũng không thể phủ nhận lão Mao bọn họ không có cá tính, dù sao phong cách của bọn họ người đời đều biết, chủ yếu chính là, ở Thiên triều ai dám phủ nhận lão nhân gia bọn họ?
Vì thế, việc chịu trách nhiệm đốt rơm rạ này là nằm trong tay học viện.
Làm người chủ trì Đới Mộng Nghiêu tuyên bố chịu trách nhiệm sau khi quản lí học viện, Tô Dung Dung giống như chim nhỏ trở về tổ, nhào vào lòng Sở Thiên, mặt lộ vẻ vui sướиɠ cảm kích, dịu dàng nói :
- Em biết ngay anh nhất định sẽ tới, không thể tưởng được còn đến đúng giờ như thế, giúp em một việc lớn.
Sở Thiên cảm thấy được tình cảm dịu dàng của Tô Dung Dung, nhẹ nhàng nói:
- Ưu khuyết điểm tương hỗ đúng không, ai bảo anh đến rồi muộn nào?
Ánh mắt Liễu Yên có phần ảm đảm, nhưng vẫn đi tới, thản nhiên nói:
- Sở Thiên, cảm ơn anh.
Sở Thiên ôm Tô Dung Dung, nhìn Liễu Yên gật đầu thể hiện thiện ý, nói:
- Liễu Yên, đã lâu không gặp, vẫn xinh đẹp như vậy.
Khóe miệng Liễu Yên nở một nụ cười, tuy cô biết rằng Sở Thiên khen tặng rất nhiều đều xuất phát từ sự lịch sự, nhưng trong lòng không kìm được vui sướиɠ.
Đường Thương Hùng vuốt bụng, đi tới cười nói:
- Sở Thiên, hiện tại cũng sắp bốn giờ rồi, tớ đã đặt bàn ở khách sạn Thiên Nga Đen, chúng ta bây giờ có thể khởi hành được chưa? Lái xe khoảng nửa tiếng, vừa kịp tới giờ cơm.
Sở Thiên gật đầu, quay lại nhìn Liễu Yên chậm rãi nói:
- Liễu Yên, buổi tối cùng ăn cơm đi, tiện đem cả bạn bè tới nữa.
Sở Thiên thực lòng còn muốn để cho Liễu Yên đem Mộng Mộng Lộ Lộ, còn gọi cả Đường Hiểm Phong bọn họ, nhưng cảm giác lộ ra hiềm nghi, vì thế thôi không nói nữa.
Liễu Yên do dự, nghĩ đến chính mình trước kia quan hệ với Sở Thiên không phải là quá tốt, chính mình còn ngăn hắn giao du với Dung Dung, cho là muốn mở miệng từ chối, ai biết Tô Dung Dung cũng kéo theo cả cô đi, nói:
- Liễu Yên, đi thôi, cùng đi đi, đúng lúc trò chuyện với tớ.
Liễu Yên bất đắc dĩ gật đầu, trên mặt lộ vẻ phức tạp, nói:
- Được rồi, có điều mọi người cần đợi hơn nửa canh giờ nữa, bởi hôm nay tổng kết lại xong, còn phải chụp hình chung và trao giải thưởng tổng kết.
Tô Dung Dung vỗ đầu mình, lè lưỡi nói:
- A, tí chút nữa thì quên, Sở Thiên à, các anh đi dạo ở trường trước đi, dù sao thì anh cũng lâu chưa trở về trường rồi, sau khi bọn em giải quyết xong việc thì gọi cho anh, được ko?
Sở Thiên biết những hình thức này là cần thiết, vì thế bất đắc dĩ cười:
- Được rồi, anh cùng Đường Thương Hùng bọn họ đi xung quanh một chút.
Sau khi nói xong, Sở Thiên liền đi ra ngoài cửa, Đường Thương Hùng cũng đi theo.
Mặc dù là sau giờ ngọ, nhưng thời tiết thực ra lại rất rét, ánh mặt trời ấm áp xa xa không đủ để phá tan gió lạnh.
Mấy người Sở Thiên dọc theo con đường đá hồ văn sơn, trầm mặc không nói, áo sớm đã kéo kín người.
Đường Thương Hùng như là nhớ ra chuyện gì, phá vỡ không khí trầm mặc, nói:
- Thiếu soái, có chuyện này muốn đề nghị, hiện tại sự phát triển nghiệp vụ của Hồng Phát không mấy khởi sắc, cái ăn là do Sở lão tiên sinh ân tình chính trị tư bản, nếu không thêm vốn đầu tư lớn, mở rộng thị trường, rất khó để phát triển lớn mạnh.
Sở Thiên không trực tiêp trả lời mà nghĩ muốn đặt cho Tôn Bân bọn họ câu hỏi :
- Tôn Bân, Âu Dương, ý kiến của các cậu thì sao?
Tôn Bân suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh nói:
- Tớ tán thành ý kiến của Thương Hùng, phát triển kinh tế, công việc hậu cần là đặc biệt nặng nề, Thiên triều kinh tế phải phát triển, thương phẩm phải được lưu thông, như vậy công tác hậu cần là đứng mũi chịu sào, xí nghiệp Hồng Phát muốn đi đầu trong ngành sản xuất hậu cần buộc phải mở rộng đầu tư, mưu đồ phát triển, trì trệ không tiến, sớm hay muộn cũng sẽ bị loại bỏ.
Âu Dương Thắng Cơ cũng gãi đầu nói :
- Căn cứ số liệu phân tích cho thấy, tương lai ai nắm giữ con đường, kẻ đó nắm giữ mạch máu kinh tế.
Sở Thiên mỉm cười vỗ vào Âu Dương Thắng Cơ nói:
- Không thể tin được ŧıểυ tử cậu càng ngày càng có tài nghệ.
Lập tức dừng bước nói:
- Đại khái cần đầu tư vào bao nhiêu tiền mới có thể đưa Hồng Phát tiến thêm bước mới.
Đường Thương Hùng suy nghĩ một lát, báo cáo mấy con số :
- Giai đoạn đầu ít nhất cần hai trăm triệu.
Sở Thiên gật đầu không chút do dự nói:
- Tớ cho các cậu ba trăm triệu, về sau những việc liên quan đến sự phát triển của Hồng Phát, các cậu có thể thương lượng với Hồng Diệp, sau khi quyết định, các cậu có thể hoàn toàn tự mình làm chủ. Hồng Phát được giao vào tay mọi người, Sở Thiên hoàn toàn yên tâm.
Đường Thương Hùng bọn họ nhìn nhau mấy lần, lập tức đều tươi cười nhìn Sở Thiên, không thể tưởng được Sở Thiên lại tín nhiệm bọn họ như thế.
Sở Thiên chợt nhớ ra chuyện, chậm rãi nói:
- Đúng rồi, các cậu phải nghĩ lại biện pháp đăng ký hậu cần mới cho công ty, tớ muốn thấy nó có diện mạo mới mẻ, đứng vững ở vùng duyên hải, ngàn vạn lần không được dùng danh nghĩa của Hồng Phát.
Bọn Đường Thương Hùng sững sờ nhưng đều gật đầu, tuy rằng không rõ hàm ý của Sở Thiên, nhưng biết hắn tất có mưu đồ.
Sáu giờ ba mươi phút, khách sạn Thiên Nga Đen.
Bây giờ đã là cuối thu, nhưng nơi này vẫn ấm áp như mùa xuân. Bây giờ đã là hoàng hôn nhưng nói này vẫn sáng bừng như ban ngày.
Nhà ăn trong khách sạn bày mười tám cái bàn lớn, bất kể người lựa chọn một bàn nào đề ngồi xuống, người cũng có thể hưởng thụ đến rượu và thức ăn ngon nhất.
Trên bàn đã dọn lên sơn hảo hải vị, con cừu nướng vẫn còn nghe tiếng xì xì.
Nhân viên phục vụ thuần thục cắt lấy thịt dê, bọn Đường Thương Hùng ăn như lang như hổ.
Liễu Yên rốt cuộc không dám nhìn Sở Thiên, ánh mắt khẽ chạm liền quay đi, ngẫu nhiên ăn một chút gì, khi nói chuyện với bọn Tô Dung Dung, khi đụng tới chén rượu, cô luôn nhớ tới Hắc Sơn Đao đại náo quán rượu là lúc chính mình dụ dỗ Sở Thiên.
Sở Thiên dường như sớm đã quên mất từng có chuyện này, hào phóng khéo kêu gọi Liễu Yên, mặc dù biết mấy cô gái đại viện ngoài máy bay xe tăng là chưa nếm qua, còn lại đều đã hưởng thụ xong rồi, nhưng vẫn không thể mất đi lễ độ.
Thành Ca Hòa gió êm dịu vô tình im lặng hưởng thụ lấy cao lương mỹ vị.
Sở Thiên ăn được một nửa, điện thoại bỗng vang lên, lấy ra nhìn kỹ, không ngờ là Lý Thần Châu, mặt khẽ biến sắc, gật đầu với mọi người, cầm điện thoại đi ra ngoài cửa, tên này, mỗi lần gọi điện thoại đều luôn làm phiên người khác nhưng lại không thể tức giận.
Sở Thiên đi ra ngoài cửa, tìm một góc yên lặng, ấn nút nhận điện thoại, nói:
- Đội trưởng Lý, có chuyện gì?
Lý Thần Châu cười mấy tiếng, ngại ngùng nói:
- Thiếu soái, tôi vốn không muốn quấy rầy cậu, nhưng từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của phần tử Đột Đột, cho nên mới hỏi Thiếu soái có đầu mối gì không?
Sở Thiên do dự một chút, giọng bình tĩnh nói :
- Bên tôi cũng không tìm ra manh mối, cũng không biết bọn họ chạy tới nơi nào, tuy nhiên không sao cả, thật sự tìm không ra, tôi vẫn còn có vương bài có thể đánh, vì vậy Đội trưởng Lý yên tâm, lễ hội tôn giáo không thể xảy ra vấn đề gì.
Lý Thần Châu dường như thở ra nhẹ nhàng, cười tươi từ trong bụng, nói:
- Ta biết ngay Thiếu soái sẽ có biện pháp, nghe được những lời này Thiếu soái, Thần Châu xem như có thể ngủ ngon giấc được rồi, phải biết rằng, buổi sáng tôi từ hiệp hội tôn giáo nhận được tin tức, lần này không chỉ có đại lục cao tăng tập hợp ở miếu Thiên Hữu, đến Hông Kong, Macao, Đài Loan cũng có các đại sư cao nhất qua giao lưu, áp lực thực sự là lớn đây.
Sở Thiên gật đầu, hiểu được áp lực của Lý Thần Châu, Hongkong Macao, Đài Loan chính trị ổn định, có ảnh hưởng lớn đối với phương châm chính sách quốc gia, mà một số đoàn thể dân gian lại nổi hết với tác dụng hết sức quan trọng. Chính phủ Thiên triềuước gì từng đoàn thể dân gian đều trở về nói tốt cho chính phủ, dùng cái này để thu mua lòng người. Nếu bởi vì hệ thống tôn giáo rắc rối, không có ai chịu gánh nặng này sinh ra do con người làm ra khuyết điểm
Sở Thiên để điện thoại xuống, đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt dừng ở trên người ngồi ở góc bàn khách.
Trên chiếc bàn nhỏ, có hai người đang ngồi, “Tàn đao” và Đường Thiên Ngạo!
‘Tàn đao’ lạnh như băng, và Đường Thiên Ngạo tiều tụy.
Trên bàn bày biện thêm vài món ăn nóng, còn có hai chén cơm.
‘Tàn đao’ chính là đang dùng cơm. Ăn một miếng cơm, thêm một ngụm đồ ăn, ăn rất chậm rãi.
Bởi vì anh ta chỉ có thể dùng một bàn tay.
Tay trái của anh ta cầm đao, bất kể lúc đang làm gì cũng chưa bao giờ buông thanh đao này.
Sở Thiên biết ‘Tàn đao’ là người của Chu Long Kiếm, nhưng hắn bất kể như thế nào cũng không nghĩ đến, một ‘Tàn đao’ ác nghiệt hung hãn lại ngồi cùng một bàn với Đường Thiên Ngạo, trong lòng hắn hiện lên một ý nghĩ. Chẳng lẽ Đường gia cũng muốn hợp tác với Chu Long Kiếm?
Nhưng Sở Thiên rất dễ dàng phát hiện ra, hai người bọn họ tuyệt đối không thể hợp tác, rõ ràng nhất chính là, trên bàn không có rượu, nếu hai người thật sự có hợp tác gì, bất kể là như thế nào, chung quy cũng đến uống chút rượu ăn mừng. Quan trọng hơn là, ánh mắt của Đường Thiên Ngạo mang theo tia oán độc, nhìn chằm chằm ‘Tàn Đao’, mà người trong lòng đang khoái trá chắc là sẽ không có loại cảm xúc này.
Sở Thiên một lần nữa ngồi xuống chỗ, mặt cười tươi cùng bọn Đường Thương Hùng trò chuyện vui vẻ, ánh mắt lại vô tình liếc về phía bọn Đường Thiên Ngạo, nghĩ đến Soái quân tương lai khai chiến với Đường Môn, hắn đối với người của Đường gia cũng lưu ý nhiều hơn.
Không đến mười lăm phút, ba người đi vào cửa, đi phía trước là mấy người trung niên bình thường, vẻ mặt khiêm cung, đi theo phía là hai người trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ, hai mắt sáng ngời, nện bước mạnh mẽ đầy uy lực, trên mặt lộ vẻ thường gặp của kẻ lông bông thịnh khí.
Người trung niên sau khi cẩn thận nhìn chung quanh đại sảnh, lập tức đi về phía bọn Đường Thiên Ngạo.
Những người khác đi tới đi lui, ‘Tàn đao’ không chú ý, thậm chí rất ít ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên.
Những người khác bất kể là đang làm chuyện gì, giống như đều không quan hệ gì với anh ta.
Nhưng người trung niên này vừa đến, anh ta liền buông đũa xuống, gật đầu ra hiệu cho người trung niên ngồi xuống.
Đường Thiên Ngạo bản mặt tiều tụy, sau khi thấy người trung niên, mừng rỡ như điên không thể hình dung được.