Sở Thiên trở về hoa viên Tiềm Long, liền bảo Phàm Gian cử thuộc hạ dò la phần tử Đột Đột. Dù sao, hắn đã tiếp nhận một trọng trách không thể chối từ, tốt nhất là nên sớm hoàn thành. Chỉ có điều là như vậy, kế hoạch Nam tiến buộc phải trì hoãn thêm một thời gian.
Lúc Phàm Gian chuẩn bị rời đi, anh ta chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, bèn quay lại hỏi Sở Thiên:
- Thiếu soái, gần đây nhận được thông tin, sau trận quyết chiến tại núi Phượng Hoàng, Thiên Dưỡng Sinh danh chấn giang hồ. Đường môn phía Nam nghe tin Thiên Dưỡng Sinh vẫn còn sống, đưa ra một số tiền lớn mời kẻ đã rút về ở ẩn là Liệt Dực quay lại làm Chủ tọa cao thủ cho Đường Môn.
- Liệt Dực là ai vậy?
Sở Thiên đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú với cái tên đầy khí phách này.
Phàm Gian trình bày rành mạch, sơ qua về thông tin của Liệt Dực:
- Liệt Dực là một kẻ vô cùng khủng khiếp, quen sử dụng Đường đao, tham gia xã hội đen từ khi mười lăm tuổi, mười tám tuổi đã chinh chiến cả phương Nam, mười chín tuổi đột nhiên ẩn tích. Không ngờ, sau ba năm lại được Đường môn mời quay lại.
Sở Thiên cười rất hứng thú, giọng bình tĩnh:
- Quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Như vậy, sớm muộn rồi ta cũng sẽ có cơ hội gặp người đó. Đến lúc đó, xem xem anh ta là thần thánh phương nào, chứng kiến uy lực của Đường đao để mở mang kiến thức.
Phàm Gian thấy Sở Thiên bình thản, trong lòng cũng thấy bình tĩnh hơn.
Sau khi Phàm Gian đi khỏi, Sở Thiên ngồi trên safa, rót chén rượu mạnh uống cho ấm người. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Chu Long Kiếm uống Thiêu Đao như uống nước lọc, có lẽ là vì thời tiết phương Bắc rét căm căm. Phỏng chừng sau mùa này, khi ngồi uống rượu với Chu Long Kiếm, hắn không còn bị coi là gà mờ nữa.
Hắn vừa uống xong chén thứ hai thì thấy Khả Nhi bước vào, tay bưng một cái khay được làm rất đẹp, vừa cười dịu dàng vừa nói:
- Thiếu soái đã về. Buổi chiều em đi ra ngoài với chị Tình tập luyện nên về hơi muộn, bữa tối làm đơn giản một tí anh thông cảm nhé!
Sở Thiên khẽ thở dài. Phương Tình quả là một người phụ nữ tài giỏi, bất cứ việc gì đều cố gắng nỗ lực để làm tốt. Xem ra tổ Tinh Nguyệt được cô ấy quản lý, sớm muộn rồi cũng sẽ phát triển mạnh.
Trong mâm bày súp dê, thịt hun khói trưng, cải thảo và cơm.
- Khả Nhi, không cần vất vả quá như vậy đâu. Ngày mai bảo Phàm Gian tìm vài người giúp việc. Mấy ngày này, em cứ tập trung giúp chị Phương Tình luyện tập cho tổ Tinh Nguyệt đi.
Khả nhi ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng, thưa Thiếu soái.
Sở Thiên uống xong nửa bát súp dê, thấy dễ chịu hẳn, cái lạnh cũng đã giảm đi nhiều, đầu óc tỉnh tảo hơn, bèn nói với Khả Nhi:
- Khả Nhi, em đợi lúc rỗi rãi, cùng với Phương Tình lựa chọn ra mười người xuất sắc trong tổ Tinh Nguyệt, sau đó tăng cường luyện tập, hai tháng sau sẽ bí mật điều vào Nam, thu thập các thông tin liên quan đến Đường môn.
Hội Hắc Long tan rã, đánh dấu hiệp ước hòa bình giữa Đường môn và hội Hắc Long bị phá vỡ. Về phần Đường môn, có định động thủ với Soái quân còn non nớt hay không thì câu trả lời đã rõ ràng. Cho dù không thể lật đổ được Soái quân thì cũng muốn nhân cơ hội này để mở rộng thế lực.
Thời gian hai tháng cũng là thời hạn Soái quân có thể yên ổn. Bởi thời gian này, chính phủ đang cần Soái quân để đổi phó với phần tử Đột Đột. Do đó, quyền lợi của Soái quân trong thời gian này được bảo đảm toàn diện. Hai tháng sau, bất kể việc thành hay bại, chính phủ đều sẽ không để tâm tới Soái quân nữa. Bởi nếu việc thành, giá trị lợi dụng của Soái quân không còn nữa. Nếu việc bại, giữ lại cũng chẳng để làm gì.
Người trong giang hồ, không tiến thì lùi!
Sở Thiên ăn xong cơm, vặn eo bẻ cổ, vừa uống được nửa ly trà đặc theo thói quen thì Mị đi vào, vừa đi vừa tự vỗ nhẹ vào mặt.
Sở Thiên thấy thế, vừa cười vừa đứng dậy, rót một cốc nước ấm, sau đó đặt vào tay chị và nói:
- Chị à, bên ngoài trời lạnh, uống cốc nước cho ấm người đã.
Mị cởi găng tay ra, cầm cốc nước, nhẹ nhàng nói:
- Ừ, em xem, bọn chị đi dạo phố mấy giờ liền trong cái thời tiết lạnh giá như thế này, không bị lạnh cứng mới là lạ.
Sở Thiên nhìn kỹ Mị, rồi cười nói:
- Xem ra chú Lâm vẫn còn rất có sức hấp dẫn đấy chứ. Nếu không, làm sao trông chị vui vẻ như thế này được, trong lòng nghe chừng cũng rất hạnh phúc đây?
Mặt Mị hơi đỏ mặt, nhưng cũng không tránh né mà dịu dàng nói:
- Thực ra, hai ngày này chị ở bên cạnh anh Lâm. Anh ấy cũng không đuổi chị, lại còn đưa chị đi chơi khắp thành. Nhưng chị vẫn thắc mắc không hiểu sao tính cách anh ấy lại đột nhiên thay đổi như vậy.
- Có thể anh ấy muốn bù đắp tuổi thanh xuân cho chị!
Miệng Sở Thiên vẫn luôn tươi cười nhưng trong lòng lại hơi phân vân.
Hắn hỏi, không biết vô tình hay cố ý:
- Chú Lâm có nói đến chuyện cưới xin chị không? Hay có hôn chị không thế?
Mị thở dài, lắc đầu:
- Không, mà chị cũng không ép anh ấy, mặc cho số phận đi. Như thế này là chị thấy mãn nguyện rồi.
Sở Thiên tối sầm mặt, cảm thấy hành động của Lâm Ngọc Thanh hơi quái dị, có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng hiện tại lại không thể nói ra những lo lắng trong lòng đó cho chị Mị nghe, bằng không Mị sẽ lo lắng sợ hãi cả ngày, bèn cười nói:
- Thế thì chị nên dành nhiều thời gian ở bên cạnh chú Lâm để khai thông đầu óc cho chú ấy, nghe chừng dấu ấn vụ Lâm Ngọc Đình vẫn còn vương vấn trong đầu chú ấy.
Chị Mị gật đầu, uống hết ly nước bèn đi lên lầu tắm rửa.
Sở Thiên đưa mắt nhìn theo cho tới khi chị khuất hẳn. Hắn lập tức quay sang nhìn đồng hồ, đã chín giờ kém mười phút rồi, bọn anh Thường cũng sắp đến, hôm nay có một buổi họp quan trọng trong căn phòng bí mật.
Sở Thiên vẫn chưa “phong hầu liệt tướng” cho bon họ vì đang có một dự định rất quan trọng.
Sở Thiên suy nghĩ một lát, đi đến tủ trà, cẩn thận lôi từ trong ra một cái hộp bằng gỗ.
Không đến năm phút sau, anh Thường anh em bọn họ đã tới. Mấy ngày nay, toàn bộ kinh thành đều do bọn họ quản lý, bận tối mắt tối mũi, không khi nào được nghỉ ngơi. Khi Vương Đại Phát bước vào nhà, tay vẫn còn cầm điện thoại:
- Đòi phí bảo kê của ông chủ Lâm thì thái độ phải tử tế biết chưa! Nếu mà khó quá thì hoãn lại vài ngày cũng được. Dù sao ông ta cũng là khách VIP của chúng ta, nhất định phải chú ý, không sau lại bị thượng khách phản ảnh đấy.
Sở Thiên vừa nghĩ đến một Vương Đại Phát “Cướp của người giàu chia cho dân nghèo”, giờ lại nghe thấy giọng điệu “Thu tiền đon đả” của hắn thì trong bụng không khỏi phì cười. Chẳng ngờ Vương Đại Phát lăn lộn chốn giang hồ đến độ đáng yêu như vậy, ngẫm cũng hay.
Mọi người đứng ở đại sảnh hàn huyên một lát, Sở Thiên cẩn thận bưng hộp trà đi vào mật phòng. Ai cũng biết các cuộc hội nghị tiến hành trong mật phòng đều là các cuộc hội nghị có tầm quan trọng rất cao, cho nên tất cả mọi người không ai bảo ai liền tắt điện thoại, sau đó đi vào phòng với vẻ mặt trang nghiêm trịnh trọng.
Sở Thiên lẳng lặng đi vào mật phòng, nụ cười vẫn thường trực trên môi, lẳng lặng chờ nước sôi, sau đó tỉ mỉ pha một bình trà ngon, tự tay bày chén rót trà mời bọn Vương Đại Phát. Hương trà thơm tràn ngập cả mật phòng làm ai cũng muốn bê chén trà lên toan uống ngay.
- Anh em, sau trận chiến Kinh Thành, đến giờ Sở Thiên tôi vẫn chưa có dịp tạ ơn anh em. Hôm nay, dùng trà thay rượu, mong rằng anh em ta cùng nhau đồng cam cộng khổ, sau này cùng hưởng vinh hoa phú quý!
Cố Kiếm Hoa, một hảo hán vùng Đông Bắc, nhìn Sở Thiên với ánh mắt tuyệt đối sùng kính. Tiêu diệt hội Hắc Long, có mơ cũng chẳng tưởng tượng nổi việc này. Đúng như lời Sở Thiên nói, trong vòng một tháng ngắn ngủi, toàn bộ chúng đã bị tiêu diệt. Thế mới nói, lúc đầu thần phục là thần phục dưới uy lực và vũ lực của Sở Thiên, nay thì đúng là phục sát đất.
Bọn Vương Đại Phát cũng đều bưng chén trà lên, vẻ mặt tươi cười hy vọng:
- Được cùng Thiếu soái kiến công lập nghiệp là cái phúc lớn của anh em chúng tôi.
Sở Thiên cụng tách trà với bọn họ, uống hết và hỏi:
- Các vị huynh đệ, trong bảng “Phong hầu liệt tướng” của Soái quân đều không có tên của các vị, không biết các vị huynh đệ có cảm thấy bất công không? Thuộc hạ có ai oán hận không?
Bọn Vương Đại Phát đồng loạt lắc đầu, tất cả đầu đồng thanh:
- Chúng tôi tuyệt đối không một câu oán hận, đều tin vào sự sắp xếp của Thiếu soái.
Sở Thiên cảm động nhìn các anh em trung can nghĩa đảm này,
Rót thêm chén trà cho bọn họ rồi khe khẽ thở dài:
- Sở Thiên tài hèn đức mọn, được sự ưu ái của các vị huynh đệ thật chằng còn gì bằng, chỉ biết kính thêm chén trà để thể hiện tấm lòng cảm kích của mình.
Uống xong tách trà, Sở Thiên vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Các vị anh, nguyên nhân không “phong hầu liệt tướng” cho mọi người là do đã có sắp đặt từ trước. Có lẽ phải nhờ mọi người phải vất vả một phen nữa.
Bọn Vương Đại Phát bèn hô to không chút do dự:
- Xin Thiếu soái cứ nói. Mạng của chúng tôi đã là của Thiếu soái rồi, huống chi chỉ là chút vất vả.
Sở Thiên đi đến bên cạnh tấm bản đồ treo trên tường, chỉ vào địa khu phía Nam, nói:
- Nam Bắc đại chiến, phải thật thận trọng đề phòng để không thất bại. Phía Nam có Đường môn, thế lực hùng hậu. Nếu so với hội Hắc Long thì chỉ có hơn chứ không thể kém, đặc biệt là ưu thế về chính trị. Hội Hắc Long sở dĩ thất bại, nguyên nhân chính do chúng là nɠɵạı lai, từ đầu đã không nhận được sự ủng hộ của nhà nước, tan rã chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Bon Vương Đại Phát vừa nhìn lên bản đồ, vừa chăm chú nghe Sở Thiên nói.
- Còn Đường môn lại là danh gia vọng tộc, nắm trong tay sức mạnh về kinh tế lẫn chính trị. Vậy nên có có tầm ảnh hưởng rất lớn!
Ánh mắt Sở Thiên trở nên sâu hơn, nhàn nhạt nói tiếp:
- Kinh tế quyết định chính trị, đây là một thực tế rất hiển nhiên. Bọn họ đâu đâu cũng có người: phía Nam, Hồng Kông và cả Trung Ương nữa. Vì thế, nếu như bọn họ không đắc tội gì nghiêm trọng thì chắc chẳng ai dám động vào đâu.
Vương Đại Phát gật đầu nói:
- Ba chị em nhà Đường gia thì tiền quyền bậc nhất thiên hạ, còn thiếu gia nhà họ Đường thì là bá chủ xã hội đen phía Nam.
Hồ Bưu là kẻ thông minh, dường như đã hiểu ra vấn đề, cười nói:
- Có phải Thiếu soái muốn anh em chúng tôi vào Nam nằm vùng, quan sát tình hình, chờ thời cơ tới để phối hợp trong ngoài?
Sở Thiên liền cười sang sảng, vỗ vai Hồ Bưu nói:
- Hồ Bưu, anh nói như vậy hoàn toàn đúng với suy nghĩ của em.
Tiếp đó, vẻ mặt Sở Thiên tỏ ra tiếc nuối:
- Nhưng mà, thành thật mà nói, em vẫn chưa muốn quyết định vào thời điểm này. Đưa các anh em vào phương Nam, nếu như Soái quân cứ giằng co với Đường môn đến cùng, sẽ khó Nam chinh, vậy chẳng khác gì chôn vùi anh em ở đó. Vậy nên, thực lòng thấy rất do dự, không đưa ra được quyết định.
Bọn Vương Đại Phát đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng quay đầu về phía Sở Thiên, đồng thanh nói:
- Thiếu soái, anh em chúng tôi nguyện làm tiên phong, dù đầu rơi máu chảy cũng không lùi bước. Xin thiếu soái cứ sai bảo!
Sở Thiên không trực tiếp trả lời bọn họ……mà đi một vòng, đổ đầy trà vào các tách, cười nói:
- Trà này được gọi là “Đại Hồng Bào”. Cây trà sinh ra trên vách đá cao dựng đứng Cửu Long Khoa, Thiên Tâm Nham, núi Vũ Di. Hương vị vô cùng đặc biệt. Cây Đại Hồng Bào nay chỉ còn sáu gốc, mỗi gốc vào khoảng ba trăm năm mươi tuổi, mỗi năm chỉ được mười lạng, năm lạng biếu lên Trung Ương, ba lạng biếu lên tỉnh còn hai lạng thì biếu về Đường môn.
- Giá của lá chè này lên đến hai trăm hai mươi nghìn tệ một kg. Khi hội Hắc Long tan rã, Tổng lý Hoa vì rất vui mừng nên đã tặng lại cho tôi hai lạng.
Bọn Vương Đại Phát quá ngạc nhiên, biết là mình đang uống trà ngon nhưng không tưởng tượng được là quý đến như thế. Bọn họ biết đó là Sở Thiên muốn thể hiện sự áy náy và biết ơn trong lòng hắn với họ. Vì thế, họ không khỏi cảm động trước thâm tình của Sở Thiên, quyết tâm Nam tiến lại càng thêm kiên định.
Sở Thiên khe khẽ thở dài, cảm kích và ý nhị nói:
- Hôm nay, đành dùng hai lạng trà này để thể hiện nguyện vọng của tôi. Hy vọng anh em tiến về Nam được mở cờ đắc thắng. Hy vọng được ngồi với anh em ở Nam mà uống hai lạng Đại Hồng Bào của Đường môn.
Bọn Vương Đại Phát nhất tề đứng dậy, chắp tay, cùng hô sang sảng:
- Bọn thuộc hạ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Thiếu soái.
Sở Thiên gật đầu, đã đến lúc đi vào vấn đề chính. Sở Thiên tiến về phía tấm bản đồ, vừa chỉ vừa nói:
- Đánh rắn phải đánh giập đầu. Dù thế lực Đường gia bao trùm cả miền Nam, tuy nhiên, chủ lực kinh tế lại chỉ tập trung ở vùng duyên hải. Tiền tuyến là Chu Châu, Hồng Kông làm lá chắn, kể cả trụ sở của Đường Môn cũng nằm sâu trong Thâm Quyến. Do vậy, chúng ta đành phải nằm phục ở cửa hang cọp này.
- Đã rõ! Nếu như chúng tôi muốn quét sạch Đường gia thì cần phải khống chế tiền tuyến, chặt đứt lá chắn phía sau.
Hồ Bưu đã hiểu dụng ý của Sở Thiên, gật đầu nói:
- Cắt đứt đường tiến và đường lui, tiếp đó kết hợp với lực lượng phương Bắc, trước sau quét sạch Đường gia.
Sở Thiên nhìn Hồ Bưu với ánh mắt tán dương, cười nói:
- Hồ Bưu, anh nói chí phải!
Vương Đại Phát bước lên phía trước, vội vàng nói:
- Thiếu soái, thế bây giờ bọn thuộc hạ cần phải làm gì? Hay để lão Vương tôi chui vào bụng Đường gia quấy một trận long trời lở đất? Mỗi ngày tiêu diệt một bộ phận của bọn nó, tích ŧıểυ thành đại, chẳng mấy mà thắng lợi.
Sở Thiên nhẹ nhàng xua tay, lắc đầu nói:
- Anh Phát không cần lo lắng. Nếu dễ dàng tiêu diệt như thế thì bọn họ cũng chẳng phát triển được đến ngày hôm nay. Tự cổ chí kim, muốn thắng lợi không thể thiếu được thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Hiện thời, chúng ta chẳng có gì cả, chỉ có thể trông cậy vào các anh em để tạo nên yếu tố nhân hòa của chúng ta.
Vương Đại Phát suy nghĩ một lát rồi lẳng lặng gật đầu. Lời Sở Thiên quả thật rất có đa͙σ lý.
Sở Thiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, ngón tay chỉ vào Quảng Châu, nói:
- Thành phố Quảng Châu tiếp giáp ngay cạnh Thâm Quyến. Anh Phát dẫn theo hai mươi anh em vào trước, chuẩn bị kế hoạch xây dựng khách sạn Tinh Cấp. Lợi dụng chức năng của khách sạn để tiếp cận dò la các mối quan hệ của quan chức tỉnh, đặc biệt làm quan hệ với một số quan chức cao cấp. Kinh phí xây dựng sẽ vào khoảng hai trăm triệu.
Vương Đại Phát gật đầu, trong lòng bắt đầu tính toán.
Sở Thiên nhìn anh Thường cười nói:
- Anh Thường sẽ đến Đông Quản, nơi đó công nghiệp rất phát triển. Đường gia đầu tư vào gần một nửa công nghiệp chế tạo tại đây. Anh mang theo khoảng ba trăm triệu và phân năm mươi anh em thành từng nhóm lần lượt tiến vào, đầu tư xây dựng nhà máy điện. Đông Quản rất coi trọng việc xây dựng mạng lưới điện. Anh thiết lập xong nền móng cơ bản, em sẽ giao cho Phàm Gian vào đầu tư, từng bước thâu tóm hết các nhà máy điện khác. Đó là một đòn nặng đối với kinh tế của Đường Gia.
Anh Thường hưng phấn vỗ tay, cao giọng nói:
- Thiếu soái yên tâm, Thường tôi đảm bảo sẽ lo chu toàn công việc.
Xong gãi đầu, vẻ hơi ngượng ngùng:
- Nhưng mà, thật là tôi cái gì cũng không hiểu thì làm sao mà chuẩn bị xây dựng được?
Vương Đại Phát cũng vừa nghĩ đển vấn đề này liền vội vàng hỏi:
- Anh Thường nói chí phải. Anh em tôi đánh giết thì chẳng vẩn đề gì, nhưng mà làm mấy cái công ty nhà máy như thế này thì mù tịt.
Sở Thiên đưa tay lên mũi, lại cười lộ cả lúm đồng tiền, nói:
- Các anh yên tâm, em đã lựa chọn tìm kiếm các chuyên gia trong lĩnh vực này rồi. Đến lúc đó, bọn họ sẽ cùng với các anh tiến về miền Nam. Mọi người chủ yếu là nắm phương hướng, còn công việc cụ thể bọn họ sẽ lo liệu.
Anh Thường và Vương Đại Phát hiểu ra liền cười to, nghĩ: Người suy nghĩ chu toàn thấu đáo như Sở Thiên làm sao có thể quên vấn đề mấu chốt như vậy được. Vậy nên, sau khi nghe Sở Thiên trả lời, tất cả đều cảm thấy rất an tâm.
- Anh Kiếm Thành, phiền anh cầm năm trăm vạn, chọn lựa vài anh em Đông Bắc thật tin cậy đến Chu Châu, tìm cơ hội thâm nhập vào Đường môn. Nếu khai chiến thì đây sẽ là tuyến đầu của trận địa.
Cố Kiếm Thành cao hứng gật đầu. Để anh ta làm việc đúng ngành nghề sẽ giảm bớt số lần đau đầu cho anh ấy.
Sở Thiên tiến đến bên cạnh Hồ Bưu, vỗ vai hắn nói:
- Hồ Bưu, anh là người thông minh tài trí. Anh dẫn theo hai người tài giỏi đến Thâm Quyến trước, lập một văn phòng giới thiệu nhà đất, thăm dò trụ sở Đường môn và tình hình ở Thâm Quyến. Hai tháng sau sẽ có thành viên của tổ Tinh Nguyệt đến hỗ trợ. Kinh phí đem theo là hai trăm vạn.
Hồ Bưu không do dự gật đầu, ánh mắt sáng lên đắc ý. Anh ta rất tự tin với nhiệm vụ vừa được giao.
Sau khi phân công công việc và nhiệm vụ cho mọi người xong, Sở Thiên liền đứng trước bọn họ, cúi đầu nghiêm trang nói:
- Vậy, công việc xin nhờ cậy các anh em!
Bọn Vương Đại Phát nhất loạt cùng nâng chén trà lên, đồng thanh nói:
- Thề chết đi theo Thiếu soái!
Nói xong đều ngẩng đầu uống chén ‘Đại hồng bào’.
Đêm khuya tĩnh mịch, trời đông giá rét!
Sở Thiên đích than tiễn bọn Vương Đại Phát ra đến tận cổng, đợi bọn họ lên xe đi rồi mới quay trở vào, buông tiếng thở dài:
- Anh em, lần này trông cậy vào mọi người! Đại nghiệp nếu thành thì cả phương Nam sẽ là của mọi người. Cũng coi như Sở Thiên đã giữ đúng lời hứa với anh em lúc trước.
Sở Thiên thở ra một hơi lạnh, chợt nhớ ngày mai là ngày Tô Dung Dung thi hùng biện, bất giác nở nụ cười dịu dàng. Lâu quá rồi không về trường cũ, cũng đến lúc phải quay lại thăm trường rồi, lại muốn gọi thêm cả bọn Đường Thương Hùng nữa. Mấy ngày nay bọn họ phải lo cả chuyện công ty và trường học, cũng nên cảm ơn bọn họ.
Sở Thiên quay trở vào biệt thự, nhìn đồng hồ, lưỡng lự giây lát rồi đi vào phòng bệnh của Thiên Dưỡng Sinh.
Tình cảm giữa Cô Kiếm và Thiên Dương Sinh rất sâu đậm. Mấy ngày nay, Cô Kiếm đều ở bên tự tay chăm sóc anh ta. Sở Thiên vừa bước vào phòng thì Cô Kiếm giật mình tỉnh lại, nhìn ngay xem người nào vừa vào, thấy là Sở Thiên bèn khẽ gật đầu rồi ngồi xuống.
Sở Thiên vốn chỉ định vào thăm xem tình hình như thế nào rồi sẽ rời đi ngay. Chẳng dè, Thiên Dưỡng Sinh mặc dù trọng thương nhưng tai vẫn thính lạ thường, Sở Thiên vừa bước qua thì Thiên Dưỡng Sinh liền mở mắt. Dù rất yếu, anh ta vẫn nói:
- Thiếu soái!
Sở Thiên liền ngồi xuống, nhìn thấy vết thương đã lên da non hồng hồng, biết là anh ta đang trong quá trình hồi phục, vậy nên cười nói:
- Thiên Dưỡng Sinh, xem ra, với tình trạng phục hồi như thế này thì khoảng ba tháng nữa là có thể đi lại được rồi.
Thiên Dưỡng Sinh khẽ thở dài, ánh mắt có chút thất vọng, chậm rãi nói:
- Tôi bỗng thấy hơi cô độc.
Sở Thiên hiểu ý anh ta. Sau trận quyết chiến tại núi Phượng Hoàng, giang hồ phong Thiên Dưỡng Sinh là chiến thần. Chốn giang hồ cũng như chốn quan trường không ai là không biết tiếng hắn. Chỉ cần nghe thấy tên hắn là bao kẻ phải kinh sợ rồi. Thế mà sau này, cơ hội ra tay không nhiều nữa.
- Thiên Dưỡng Sinh, anh không cô độc đâu. Đợi anh dưỡng thương bình phục hẳn cũng là lúc Soái quân Nam chinh. Đường môn phía Nam cao thủ nhiều như mây, thậm chí còn có ‘Liệt Dực’ tái xuất trợ chiến. Đường đao của anh ta xuất quỷ nhập thần. Đến lúc đó anh sẽ không còn cô độc đâu.
Ánh mắt của Thiên Dưỡng Sinh ánh lên hy vọng. Đó chính là tinh thần, là mong muốn mãnh liệt đối với người cầm đao.