Sở Thiên không biết Chủ Đao Y Sinh đi từ lúc nào, chỉ biết đến bữa trưa lên lầu tìm thì đã không thấy nữa rồi, đồng thời hũ Trúc Diệp Thanh trên bàn cũng đã được mang đi. Sở Thiên bật cười, người này luôn xuất quỷ nhập thần. Hy vọng anh ta sớm rửa tay gác kiếm, trở lại làm bác sĩ chăm sóc cho người bệnh.
Vì không muốn ảnh hưởng đến Thiên Dưỡng Sinh nghỉ ngơi, Sở Thiên dứt khoát chuyển nồi lẩu lên gác mái của căn biệt thự, gọi Khả Nhi và mọi người lên. Gió thổi lạnh thấu xương, nồi lẩu dê bốc khói nghi ngút. Nhìn bốn cô gái xinh tươi như hoa, Sở Thiên quên hết cả phiền não.
Tô Dung Dung cởi mở nhanh chóng chiếm được cảm tình của Khả Nhi và Phương Tình, ba người vui vẻ nói chuyện với quên cả sự tồn tại của Sở Thiên và chị Mỵ.
Chị Mỵ nhìn các cô gái vui vẻ, bật cười trêu chọc Sở Thiên:
- Em à! Khả Nhi và hai cô kia có tình cảm tốt như vậy, tình cảm với em chắc cũng sẽ nhạt dần. Em có cách nào ngăn được tình cảm của họ không?
Sở Thiên rót chén rượu, nét mặt hạnh phúc nói:
- Được yên tĩnh tốt hơn là bị làm phiền. Em cũng phải có phúc thì mới được các cô gái ưu ái như vậy. Các cô nương, có cần phục vụ gì không?
-
Thịt dê đã chín. Sở Thiên múc nửa muôi bỏ vào bát chị Mỵ rồi lại cho thêm vào nồi. Thịt dê mềm quyện với gia vị khiến Sở Thiên ăn không ngừng nghỉ.
Chị Mỵ nhìn Sở Thiên ăn, khẽ cười rồi chuyển bát thịt của mình sang cho em, nói ân cần:
- Nhìn em ăn thịt rất giống Lâm nha đầu. Vẻ mặt thật là khiến người ta bật cười.
Sở Thiên ngừng ăn, khẽ thở dài nói:
- Lâm nha đầu đúng là cô gái tốt. Sở dĩ em có thể đứng vững trước mọi áp lực cũng là nhờ cô gái vô lo vô nghĩ ấy. Nhưng em không đành lòng khiến cô ấy phải khó xử. Nếu một ngày em và chú Lâm phải tranh giành giữa sống và chết, đừng nói là cô ấy mà cả chị cũng khó mà sống thoải mái được.
Chị Mỵ nghe đến đây ngừng đũa, đôi lông mày lại thêm buồn hơn, nói:
- Lạ thật, chị đã sớm nghĩ đến điều này rồi. Làm người thật sự là rất khó. Nếu thật sự xảy ra thì chị sẽ rời khỏi Kinh thành, đến một nơi mà không ai biết mình rồi sống một cuộc sống bình thường.
Sở Thiên dang cánh tay rắn chắc ôm chầm lấy chị, đẩy đầu chị dựa vào vai mình nói:
- Chị đừng lo, em sẽ không bao giờ xa chị đâu. Huống hồ nếu rời khỏi kinh thành em sẽ phải rời xa bọn họ. Quả thật nếu phải lựa chọn thì em sẽ chọn đối mặt, được không chị?
Chị Mỵ gật đầu, mắt rưng rưng nói:
- Chị nghe lời em nhưng em cũng phải đồng ý với chị một việc. Bất luận có thế nào thì em cũng đừng giết chết ông ấy, coi như là vì Lâm nha đầu, em hãy cố gắng giữ lại mạng ông ta, được không?
Sở Thiên thở dài, gật đầu. Đó là lời hứa hẹn, cũng là lời tự trói buộc bản thân nhưng Sở Thiên không tìm được lý do để từ chối chị, huống hồ Lâm Ngọc Thanh cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều.
Thật là tình thế bất đắc dĩ, dù là giết chết Chu Long Kiếm vẫn không thể giết Lâm Ngọc Thanh. Sở Thiên ngửa đầu uống cạn ly Trúc Diệp Thanh. Bữa tiệc tối nay ở Chu gia, trong lòng đã có điểm máu chốt.
Tuyết cuối cùng đã ngừng rơi lúc ba giờ chiều.
Thiên Dưỡng Sinh cũng đã tỉnh lại.
Sở Thiên và hơn chục người khác mặc quần áo chống khuẩn vây quanh Thiên Dưỡng Sinh. Cả gian phòng chỉ vang lên vài tiếng nói nhưng bác sĩ đã xua họ ra ngoài nói:
- Người bệnh vừa tỉnh, không được lại gần cậu ấy, đứng xa nhìn là được rồi.
Bọn Sở Thiên lùi lại phía sau, ánh mắt vui mừng, nhẹ hô lên:
- Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh, anh có nghe được chúng tôi nói không? Nếu nghe được thì nháy mắt trái nhé.
Thiên Dưỡng Sinh dù còn rất yếu nhưng đã mở to hai mắt, đôi môi khẽ động đậy. Bác sĩ cúi xuống nghe nhưng không rõ, chỉ đoán dựa vào môi Thiên Dưỡng Sinh:
- Không cháy à lão hồ đồ?
Sở Thiên ngơ ra rồi đập vào đầu, cười:
- Bác sĩ, không phải là hồ đồ mà là màn thầu. Chắc hắn đói rồi, có thể cho ăn màn thầu không?
Mọi người cười vang. Tên ŧıểυ tử này cả đời chỉ có hai sở thích, một là đao, hai là màn thầu.
Bác sĩ nhìn Thiên Dưỡng Sinh. Người bệnh khác đều muốn được tẩm bổ, sao anh ta lại muốn ăn màn thầu. Nhưng nghĩ đến vết thương, bác sĩ kiên quyết lắc đầu:
- Không thể ăn màn thầu được. Hiện thể trạng rất yếu, chỉ được ăn đồ ăn nhẹ thôi.
Thiên Dưỡng Sinh thất vọng, trong lòng chắc đang chửi bới ông bác sĩ này.
Cô Kiếm cười sặc sụa, trêu Thiên Dưỡng Sinh:
- Anh đừng nhớ thương màn thầu nữa, ăn cháo ba ngày đi, sau đó ăn nhân sâm tẩm bổ mấy hôm, cả thịt nướng để khôi phục năng lượng. Cứ như thế thì nửa năm nữa sẽ được ăn màn thầu.
Thiên Dưỡng Sinh thất vọng, nhìn chằm chằm vào Cô Kiếm như thể muốn dùng đao bổ vào anh ta.
Một lát sau bác sĩ đuổi hết mọi người ra nói:
- Người bệnh vừa tỉnh, không thể làm phiền quá lâu.
Sở Thiên sau khi ra khỏi cửa phòng, gương mặt vô cùng mừng rỡ, tấm tắc khen diệu pháp của Chủ Đao Y Sinh.
Sau khi Thiên Dưỡng Sinh tỉnh lại, toàn bộ khu biệt thự vui vẻ hẳn lên.
Vườn hoa giăng đèn kết hoa ăn mừng Thiên Dưỡng Sinh hồi phục. Sở Thiên cùng Lão Yêu đến nhà họ Chu, nếu không nhầm thì chắc chắn là vì việc của Lâm Ngọc Thanh nếu không trong thời buổi hỗn loạn, bận rộn này, Chu Long Kiếm sẽ không rảnh rỗi đến vậy.
Sau hai ngày tuyết rơi, Chu gia đã được dọn dẹp sạch sẽ dường như tuyết chưa bao giờ rơi ở đây, ngay cả cửa gara cũng không dính một chút băng tuyết nào. Chắc chắn là có ý gì đó.
Loại người này làm việc nhất định là gọn gàng linh hoạt. Sở Thiên khẽ thở dài.
Khi Sở Thiên mải nhìn xung quanh thì Chu Long Kiếm từ trong sảnh bước ra, trên tay bưng một đĩa thức ăn nóng hổi. Thấy Sở Thiên đứng trong sân liến mỉm cười:
- Thiếu soái thật đúng giờ. Vừa lúc Long Kiếm làm xong hai món nóng. Đêm nay chúng ta không phân biệt già trẻ chỉ bàn về rượu thôi.
Sở Thiên đi tới, đỡ hai đĩa thức ăn trên tay Chu Long Kiếm đặt lên mặt bàn nói:
- Tửu lượng của lão gia ai có thể địch nổi? Có thể đem Thiêu đao như là nước ngọt uống xuống dễ dàng, Sở Thiên thật không dám thất lễ.
Chu Long Kiếm kéo ghế ra ngồi xuống, đặt chiếc đũa trong nước đưa cho Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, chúng ta ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện. Hai món nóng này là sở trường của Long Kiếm. Thiếu soái đừng khách khí, Long Kiếm luôn chiều theo ý khách.
Sở Thiên cảm nhận được sư tính toán trong lời nói của Chu Long Kiếm nhưng không từ chối, kéo ghế ngồi xuống, gắp thịt gà ăn xem tay nghề Chu Long Kiếm thế nào. Thật là rất tuyệt.
Sở Thiên đang ăn thịt, Chu Long Kiếm đổ nước vào hai cái ly, đặt trước mặt Sở Thiên. Sự nhiệt tình của Chu Long Kiếm khiến Sở Thiên bất an, không biết tiếp theo ông ta sẽ nói gì.
Sở Thiên ăn xong miếng thịt liền bưng chén rượu lên nói với Chu Long Kiếm:
- Lão gia, bất luận thế nào thì thành công ngày hôm nay của chúng tôi cũng là nhờ ông rất nhiều. Vì thế chén rượu này Sở Thiên kính ông.
Chu Long Kiếm cũng uống cạn, nét mặt không chút khó chịu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Sở Thiên nói:
- Thiếu soái không quen uống rượu này à? Kỳ thật trong những ngày băng tuyết thế này, làm hai chén Thiêu đao thì tinh thần sảng khoái, mọi phiền muộn cũng được xua tan.
Sở Thiên khẽ cười, chủ động nói:
- À, lão gia cũng có việc phải phiền lòng sao? Trong trời đất này, không biết có chuyện gì khiến lão gia phiền đến vậy?
Chu Long Kiếm không nói gì, uống liên tiếp hai chén rồi nhìn Sở Thiên, nghiêm nghị nói:
- Lý Thần Châu bị điều tra rồi, sáng sớm nay đã bị người của ban thanh tra Kỷ luật đưa đi, không ai biết đưa đi đâu nữa.
Sở Thiên thấy cổ họng bắt đầu khô rát, hắn hiểu được ý của Long kiếm là muốn nhờ và quan hệ để tìm hiểu xem nơi xử án ở đâu. Sở Thiên biết Lâm Ngọc Thanh chắc chắn sẽ hành động nhưng không thể tưởng tượng ông ta lại hành động nhanh như thế.
Sở Thiên chăm chú nhìn Chu Long Kiếm nói:
- Lão gia, xin cứ nói tiếp đi!
Gương mặt Chu Long Kiểm chợt nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy tự tin nói:
- Tôi tin Lý Thần Châu sẽ không nói lung tung. Cậu ta theo tôi lâu như vậy, chắc chắn biết rõ tính của tôi. Chỉ cần cậu ta cắn chặt răng thì tôi sẽ bảo vệ được.
Sở Thiên gật đầu, điều này thì hắn tin.
Chu Long Kiếm rót thêm rượu cho Sở Thiên, ánh lửa bập bùng, ông nói tiếp:
- Thiếu soái có biết ai hạ lệnh điều tra Lý Thân Châu không? Có biết gì về vụ điều tra không?
Sở Thiên cảm nhận được sát khí trong lời nói của Chu Long Kiếm, hắn biết lão già này đang thăm dò mình, chắc chắn ông ta đã điều tra ra không ít thứ, nếu không sẽ chẳng mời mình đến uống rượu, vì thế nói:
- Nếu Sở Thiên đoán không nhầm thì chắc là Lâm Ngọc Thanh, bởi Chu Triệu Sâm đang nằm trong tay ông ta, mà trong tay ông ta lại có cuốn sổ chủa Chu Chí Minh.
Chu Long Kiếm không ngờ Sở Thiên lại ra dễ dàng nói ra như vậy, cơ mặt lập dãn ra, cười nói:
- Không thể tin được Thiếu soái lại thông tường tin tức vậy. Thiếu soái nói đúng, Chu Triệu Sâm đang nằm trong tay Lâm Ngọc Thanh. Gã ta bây giờ đang có lợi thế mọi mặt nên cắn khắp nơi.
Đây là thủ đoạn để Chu Triệu Sâm giữ mạng sống nên Sở Thiên không lấy gì làm ngạc nhiên. Vì sinh tồn, đừng nói là cắn người mà cắn chó Chu Triệu Sâm cũng không từ. Thế nhưng Chu Long Kiểm lại khiến cho Sở Thiên lung lay rung động.
Chu Long Kiếm bỏ mấy hạt lạc vào miệng, nhấm nháp nói:
Chỉ sợ Chu Triệu Sâm không tha cho cả Thiếu soái. Chu Chí Minh làm việc trong xí nghiệp Hồng Phát nhiều năm như vậy, cũng đã tiến hành không ít hoạt động như nhà kho số bảy nhưng Chu Chí Minh đã chết. Nói không chừng những điều này lại nằm trong tính toán này để đối phó với Sở Lão tiên sinh hay là Thiếu soái. Mặt khác trong tay gã còn có thứ bất lợi cho Tô gia nữa.
Chu Long Kiếm loạng choạng, nói:
- Về cái vật đó, thiếu soái có thể hỏi Tô lão gia. Tô gia có thể vì nó mà bị tiêu diệt, hoặc ít nhất cũng là trọng thương.
Quan trường là chiến trường. Sở Thiên hít một hơi, nói chậm chậm:
- Bộ trưởng Chu có cách gì không?
Chu Long Kiếm nhìn Sở Thiên, lại cho một hạt đậu vào miệng nói:
- Nếu Chu Triệu Sâm không giao cuốn sổ đó cho Lâm Ngọc Thanh thì gã sẽ giữ được tính mạng. Nhưng nếu Lâm Ngọc Thanh đã có được nó thì Lâm Ngọc Thanh chỉ có chết mới có thể hết được tai họa.
Sở Thiên tuy đoán được kết quả nhưng nghe những lời Chu Long Kiếm nói thì trong lòng vẫn thấy hung hăng, thăm dò:
- Lão gia dám đối đầu với Lâm Ngọc Thanh sao? Không nói trước được, lần này Lý Thần Châu bị điều tra, lần sau không có sự ủng hộ của ông ta thì sao có thể đưa đội trưởng Lý đi được.
Chu Long Kiếm cắn đậu phụ khô, gật đầu khen ngợi, nâng chén lên bình tĩnh nói:
- Thiếu soái suy nghĩ thật hợp lý. Sau lưng Lâm Ngọc Thanh chắc chắn có người ủng hộ. Quan trường đều bị ông ta làm chủ. Không biết có bao nhiêu người chê cười Chu Long Kiếm, chờ sau khi tôi lui về sau thì sẽ hung hăng giẫm lên mấy cước, cả đời cũng không thể thoát được.
Sở Thiên không nói gì, chờ Chu Long Kiếm nói hết.
- Nếu thật sự bức Chu Long Kiếm không còn đường để đi, thì lão cũng sẽ không bao giờ thèm để mắt đến Lâm Ngọc Thanh.
Gương mặt Chu Long Kiếm giận dữ nói:
- Lão phu có cách khiến ôngt a phải biến mất nhưng nghĩ đến tình nghĩa giữa Thiếu soái và Lâm Ngọc Thanh nên đêm nay mở tiệc chiêu đãi, muốn nghe ý kiến của Thiếu soái một chút.
Sở Thiên cười:
- Bộ trưởng muốn giao việc này cho Sở Thiên xử lý sao?
Chu Long Kiến không ngại ngần, nói:
- Đây không chỉ là ý của tôi mà là của cả Tô Lão gia nữa. Thiếu soái nên biết, bố vợ tương lai của cậu rất nhanh sẽ tiếp nhận vị trí của tôi. Cậu không đành lòng để ông ấy biến mất chứ?
Sở Thiên nhấp một ngụm rượu, đứng lên nghiêm trang nói:
- Bộ trưởng yên tâm, với sự thông minh của Chu Triệu Sâm, tự gã có thể giữ được tính mạng cho mình. Cho nên cho đến lúc có được bằng chứng thì Lâm Ngọc Thanh sẽ không giết Chu Triệu Sâm đâu.
Chu Long Kiếm không có cảm giác gì khác, gật đầu bình tĩnh nói:
- Vậy vất vả cho Thiếu soái quá, tôi sẽ chờ tin tốt lành.
Sở Thiên không quay lại, đi thẳng ra cửa, nét mặt rất bình tĩnh nhưng Lão Yêu nhận ra sự khó chịu của anh.
Gió đáp vào mặt khiến Sở Thiên lạnh toát, trong lòng thầm than: phải đối đầu với Lâm Ngọc Thanh rồi!