Thời khắc pháo hoa rực trời cũng chính là lúc đội quân cứu viện đến.
Hội Hắc Long hoàn toàn rơi vào thế bị động khi lẩn trốn tại kinh thành, mà lực lượng lại không đủ, nên sau khi bị Soái quân giết những bang chúng hội Hắc Long có cơ hội tiếp quản rất nhiều địa bàn. Tuy nhiên họ không biết sự may mắn ấy cũng đã nằm trong tính toán của Sở Thiên.
Phàm Gian cất kỹ cuốn sổ ghi chép công việc giao dịch thì anh Thường tiến đến, gương mặt đậm vẻ mệt mỏi nhưng không thể che giấu được vui mừng.
Anh Thường cầm lấy cốc trà trên mặt bàn, vui vẻ nói:
- Lão Phàm, toàn bộ thành viên của hội Hắc Long đều đã chịu sự khống chế của chúng ta, cuộc chiến đêm nay sẽ quyết định toàn bộ cục diện, sau này sẽ không phải chịu sự sai khiến của bọn người hội Hắc Long nữa.
Phàm Gian nhếch khóe môi cười, thở dài:
- Đúng thế, cuộc chiến đêm nay sẽ chấm dứt chiến sự phương bắc.
Anh Thường chỉ được cái người to béo nhưng chẳng hiểu gì, gãi đầu gãi tai:
- Cuộc chiến ở kinh thành thì có liên quan gì đến phương bắc chứ?
Phàm Gian vỗ vai anh Thường, chỉ về phía đỉnh Phượng Hoàng, bình thản nói:
- Có nghe thấy tiếng pháo ở đó không? Đó là tín hiệu hội Hắc Long bị tiêu diệt. Chính phủ đã quyết định xử lý hội Hắc Long. Anh nói xem, bọn chúng có thể tiếp tục tồn tại được sao?
Anh Thường lúc này mới hiểu được liền vỗ mạnh vào đầu, cười tươi nói:
- Lão Thường hiểu rồi, Thiếu soái thật là tài giỏi. Không thể tin được một tay Thiếu soái có thể xử lý nhanh chóng như vậy. Chỉ vài tháng ngắn ngủi đã xử lý được hội Hắc Long. Nếu là mấy tháng trước thì có mơ tôi cũng không nghĩ đến.
Phàm Gian thể hiện vẻ kính cẩn nói:
- Dùng sức của người khác mà giải quyết việc của mình, khắp thế gian này chỉ có mình Thiếu soái làm được thôi.
Tám giờ tối, các nơi trong ngoài kinh thành đều đã canh phòng nghiêm ngặt.
Cảnh sát thay thế cho quân đội, không một hành động nào có thể qua mắt cảnh sát, từ trong ra ngoài đều được kiểm tra kỹ càng.
Mệnh lệnh họ nhận được là: Bao vây toàn bộ phần tử khủng bố, nếu có kẻ nào phản kháng, xử lý ngay tại chỗ.
Cục phó Cổ trầm tư, đưa theo bọn Đội trưởng Văn đến đường Đông Đại trong thành để kiểm tra, không ai biết lão nghĩ gì nhưng ai cũng biết lão ta đang khó chịu bực bội, như sắp nổ tung ra vậy. Vô cùng khó lường.
Lúc này Chu Triệu Sâm trốn tại chính căn nhà trọ cũ, đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bọn Kiều Ngũ đều ngồi bất động nhìn Chu Triệu Sâm, trong lòng có chút hội hận vì đã theo Chu Triệu Sâm đến tận giờ này.
TV ở trong nhà trọ, tất cả các kênh đều phát lệnh truy nã Chu Triệu Sâm - phần tử phản cách mạng, phần tử khủng bố, có ý đồ phá hoại biên giới quốc gia, ám sát lãnh đa͙σ nhà nước, may mắn đã kịp thời bị cuộc diễn tập của quân đội trấn áp.
Tin tức đưa ra còn treo giải thưởng: Bất cứ ai đuổi bắt được Chu Triệu Sâm, không cần biết nguyên nhân là gì đều được thưởng năm trăm vạn; mang được thi thể đến được ngay hai trăm vạn; cung cấp chính xác manh mối thì được thưởng năm mươi vạn.
Mấy tên cận vệ của Chu Triệu Sâm nhìn nhau mắt lóe sáng, mơ hồ tưởng tượng ra tương lai trước mắt. Bọn chúng được nhà nước liệt vào danh sách những phần tử xã hội đen, những kẻ trời đất không tha thứ, và một khi đã bị nguy hiểm thì sẽ dễ dàng phản bội. Vả lại Chu Triệu Sâm đã không còn bất kỳ giá trị vào nữa, dù cho Đông Sơn có cơ hội tái lập thì cũng chẳng sao. Ít nhất mạng của gã còn có giá trị mấy trăm vạn.
Tiền là thứ làm cho con người ta xấu xa, khó mà có thể kiềm chế được.
Sau khoảng nửa giờ im ắng, Chu Triệu Sâm mở cửa nói:
- Xem ra chúng ta phải nghĩ cách chuồn khỏi kinh thành thôi, tốt nhất và đến Đông Doanh, có như vậy thì mới bảo toàn được tính mạng.
Không ai có phản ứng gì. Bọn họ đều là người kinh thành, dù sống chết thế nào cũng phải bám trụ lấy quê hương. Huống hồ bây giờ còn có một cách giải quyết tốt.
Vì thế chúng lôi súng ra, chĩa vào Chu Triệu Sâm, vừa hung dữ cũng vừa xấu hổ nói:
- Hội trưởng, không phải chúng tội chống lại anh mà chúng tôi thật sự không muốn lang thang khắp nơi, sẽ chết mất. Thời sự đã nói rồi, chỉ cần mang đầu anh về cục cảnh sát thì sẽ có trọn năm trăm vạn tiền thưởng. Như vậy mới bình an vô sự được.
Ngoài Kiều Ngũ, mấy tên còn lại cũng đứng lên rút súng chĩa vào mặt Chu Triệu Sâm.
Ánh mắt Chu Triệu Sâm trở nên vô cùng lạnh lùng, nhìn khắp một lượt nói:
- Các ngươi muốn tạo phản sao?
Tất cả cười rộ lên:
- Chúng tôi tạo phản cũng là do anh dạy. Vừa mới học được liền thực hành luôn.
Rồi nhìn Kiều Ngũ nói:
- Lão Kiều, bây giờ ông đứng về phía chúng tôi hay về phía Hội trưởng?
Kiều Ngũ không phản ứng nhưng họ cũng đoán được. Nghe thấy câu hỏi của tên lính liền bình thản trả lời:
- Tôi không chọn bên nào cả, Kiều Ngũ tôi chọn vị trí trung lập, tức là không quan tâm đến chuyện của các ngươi!
Kiều Ngũ cùng là đàn ông, không muốn giậu đổ bìm leo khó xử với Chu Triệu Sâm. Nhưng biết Chu Triệu Sâm đã mất uy thế nên dứt khoát chọn vị trí trung lập, để cho trời cao quyết định số phận của mình với hy vọng sẽ được Sở Thiên bỏ qua cho.
Kiều Ngũ nói xong, nhẹ nhàng phẩy tay, kéo Dương Phi Dương và Kiều Ấn ra ngoài. Đám lính thấy Kiều Ngũ chọn vị trí trung lập thì thấy không thoải mái. Trong lúc nguy hiểm thế này, không phải bạn bè thì sẽ là kẻ thù. Nhưng Kiều Ngũ mập mờ như vậy là có ý gì?
Vì thế, vài tên lính đi ra cửa, phía bên cạnh Kiều Ngũ nói:
- Lão Kiều, ông muốn gì, hay là muốn đến cục cảnh sát thông báo vị trí của chúng tôi? Ông mà không theo chúng tôi thì sẽ thành kẻ thù, đừng trách chúng tôi ra tay không nể tình.
Đột nhiên Dương Phi Dương quay đầu lại, mỉm cười một cách quyến rũ nói:
- Tôi có xinh đẹp không?
Bọn lính đều nuốt nước miếng thèm thuồng, không tên nào còn đủ tỉnh táo nữa. Có thể gọi Dương Phi Dương là mỹ nhân tuyệt sắc, bọn chúng lại là đàn ông, trong tay có súng, lại đang khống chế tất cả mọi người, đương nhiên có thể yêu cầu Dương Phi Dương làm bất cứ điều gì.
Một tên liền mỉm cười, quay vào nhìn phía bên trong nhà trọ, trong mắt tràn đầy dâm tình. Rồi quay đầu muốn nói gì đó thì một mảnh dây thép đã siết chặt lấy cổ gã. Một tiếng hét vang lên rồi máu bắn tung tóe khắp nơi.
Mấy tên lính khác chứng kiến nhiều cảnh giết người nhưng chưa bao giờ thấy vụ nào tàn độc đến thế, không nén nổi cảm giác ghê tởm. Khẩu súng trên tay cũng thấp xuống một chút. Lúc này hai tên cầm đao đã lao đến, ba gã không kịp phản ứng nữa, nằm rạp trên mặt đất, kêu thảm thiết vài tiếng rồi giãy dụa chết trên cũng máu.
Tên lính còn lại kịp phản ứng, kéo Chu Triệu Sâm sang, dí súng lục vào đầu gã, gào lên:
- Các ngươi không được qua đây, không được qua đây nếu không tao sẽ giết chết nó!
Chu Triệu Sâm vẫn im lặng, gương mặt vẫn bĩnh thản.
Kiều Ngũ xấu hổ nhìn mấy tên lính, không biết có nên ra tay cứu Chu Triệu Sâm không, hay là cứ rời đi, nhưng hiện tại vì bảo vệ bản thân đã giết chết bốn tên lính. Cuối cùng không giúp Chu Triệu Sâm cũng không được.
Kiều Ngũ lảm bẩm:
- Mà thôi, thôi, xem ra hội Hắc Long đã tan rã rồi, cứ giúp Chu Triệu Sâm cái đã.
Kiều Ngũ vừa định mở miệng nói bỗng Chu Triệu Sâm bắt đầu chuyển động, phía sau đầu chạm mặt tên lính, né sang một bên để tránh họng sũng chĩa vào thái dương, đồng thời nắm lấy tay phải tên lính, chân trái lùi về sau, tay trái đột nhiên đưa xuống dưới.
‘Răng rắc’. Máu trong miệng tên linh phun ra, người gã bị Chu Triệu Sâm bẻ gãy thành nhiều khúc.
Bọn Kiều Ngũ chặc lưỡi, đây là lần đầu tiên họ thấy Chu Triệu Sâm dùng toàn bộ sức lực nên không khỏi sợ hãi. Không thể tưởng tượng được Chu Triệu Sâm lại khỏe mạnh như vậy, xem ra năm đó không chỉ là xã giao tại Đông Doanh, mà còn học được không ít quyền pháp võ thuật của họ.
Ánh mắt Dương Phi Dương khá là phức tạp, không thể tưởng tượng được Chu Triệu Sâm là người như thế nào, thật may là mình đã không động thủ giết Chu Triệu Sâm, nếu không thì mình đã toi mạng từ lâu rồi.
Chu Triệu Sâm phủi phủi tay, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên liền nhấc lên nghe, nét vui tươi lập tức hiện lên trên mặt, lấy lại được bình tĩnh ngẩng lên nói với Kiều Ngũ:
- Kiều Ngũ, các người đi đi. Hôm nay cậu đã không phản bội tôi, tôi rất cảm ơn. Cậu và tôi đã làm việc với nhau rất lâu ở hội Hắc Long, duyên phận đến đây chấm dứt rồi. Giờ thỉ tự tìm đường mà mưu sinh.
Nói rồi lập tức đá toang cửa phòng, cùng Dương Phi Dương và Kiều Ấn bước ra, biến mất trong buổi đêm yên tĩnh.
Chu Triệu Sâm nhìn bọn Kiều Ngũ ra đi, trong lòng có chút mỉa mai:
- Kiều Ngũ! Trong lúc quan trọng như vậy mà vẫn bo bo giữ cho bản thân mình, tôi sẽ đem cậu nộp cho bọn Sở Thiên tra tấn. Bây giờ có chạy đến đâu thì cũng khó mà giữ nổi tính mạng.
Chu Triệu Sâm lấy cái tay nải, bên trong là vô số tiền mặt, hai khẩu súng lục. Gã đeo ngang người, khẩu súng cài trước ngực, mở cửa nhìn khắp nơi một lượt, thấy không có động tĩnh gì thì bình thản bước ra ngoài.
Chu Triệu Sâm điều khiển đầu xe quay lại. Vừa đi được một đoạn không xa thì bọn Kiều Ngũ từ chỗ vắng người vọt ra, trong đầu sớm đã dự đoán được tình thế rồi.
Kiều Ấn hậm hức:
- Thằng chó này! Con đã nói là có thù thì phải bảo thù sớm. Trong thời khắc quan trọng mà chúng ta không giúp gã, liền đuổi theo không buông tha chúng ta. Từ trước giờ chúng ta vẫn là người của hoạt lộ. Thật là uổng công chúng ta giúp đỡ gã nhiều năm như vậy.
Dương Phi Dương mỉm cười nói nhỏ:
- Yên tâm đi. Sở Thiên sẽ không giết chúng ta đâu!
Hình như Kiều Ngũ không nghe rõ câu nói của Dương Phi Dương cho lắm, thì thầm:
- Chu Triệu Sâm tự cho mình là thông minh nên luôn coi thường Sở Thiên. Nhưng từ đầu Sở Thiên đã tính toàn tất cả rồi. Có lẽ đó là đâm đầu vào chỗ chết rồi!
Sắc mặt Kiều Ấn và Dương Phi Dương trở nên nghiêm trọng, những lời của Kiều Ngũ nói thật là có lý.
Chu Triệu Sâm đã nhanh chóng đến phố Đông Đại, từ xa thấy Cục phó Cổ đang thiết lập lại cửa khẩu, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Xe đi chậm lại, xe trước đi vào không có tín hiệu gì cả.
Cục phó Cổ trầm ngâm suy nghĩ. Đám cảnh sát ở cửa khẩu này đều là thân tín của lão. Hơn nữa lão lại được Sở Thiên tín nhiệm, chỉ cần để Chu Triệu Sâm chạy ra khỏi kinh thành thì cho lão hai nghìn vạn. Tuy nhiên để cho Chu Triệu Sâm chạy ra khỏi kinh thành thì vô cùng nguy hiểm.
Chiếc xe dừng lại trước cửa khẩu. Đội trưởng Văn định bước đến kiểm tra nhưng Cục phó Cổ bước lên trước, bình tĩnh nói:
- Các anh nghỉ ngơi một lát đi, để tôi đi kiểm tra cho!
Cục phó Cổ vốn cho rằng không ai dám phản đối mình nhưng cũng không thể tưởng được đêm nay Đội trưởng Văn lại có linh cảm gì đó, liền nói:
- Các anh em đều không sao, hay Cục phó Cổ nghỉ ngơi một chút đi, để chúng tôi kiểm tra cho!
Cục phó Cổ khẽ cau mày, nhìn Đội trưởng Văn, tên ŧıểυ tử này không hiểu ý mình, mất công mình dạy dỗ. Vì vậy nghiêm mặt ra lệnh:
- Đội trưởng Văn, tôi muốn các anh lập tức nghỉ ngơi, đừng có nhiều lời!
Đội trưởng Văn thở dài, cung kính nói:
- Vâng! Cục phó Cổ!
Đội trưởng Văn hướng mắt nhìn các vị cảnh sát khác, tất cả đều hiểu ý gật đầu, lùi lại phía sau.
Cục phó Cổ tiến lên phía trước, nhìn vào trong xe, giả vờ giả vịt nói:
- Mang chứng minh ra tôi kiểm tra!
Chu Triệu Sâm quay đầu, đưa chứng minh thư cho Cục phó Cổ. Ông ta nhìn một lượt rồi lại nhìn vào trong xe bình tĩnh nói:
- Được rồi, các có gì cả, anh đi đi, hãy lái xe cẩn thận nhé!
Chu Triệu Sâm không nói gì, khẽ gật đầu đồng ý. Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, mấy tên cảnh sát phía trước không mở cửa lại móc súng ra. Có chuyện rồi!
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu thì hai tiếng ‘đoàng đoàng’ vang lên, Cục phó Cổ cảm thấy đau nhức, quay đầu lại thấy Đội trưởng Văn cầm súng trong tay. Hai tiếng sung vừa rồi là do anh ta bắn. Ông vô cùng tức giận, chỉ vào Đội trưởng Văn hét lên:
- Ngươi! Ngươi…
‘Đoàng, đoàng’. Đội trưởng Văn bắn tiếp hai phát nữa trúng đầu Cục phó Cổ, máu văng tung tóe khắp nơi. Cục phó Cổ lùi lại phía sau mấy bước, ngã vào trong vũng máu.
Ông có chết cũng không thể tin được mình lại bị chính Đội trưởng Văn mà ông tỉ mỉ bồi dưỡng hạ độc thủ, hơn nữa những thân tín khác đều không phản ứng. Thật không thể tượng tượng được.
Khi mà tiếng súng vừa vang lên Chu Triệu Sâm liền quay xe lại, tránh mấy viên đạn đang lao đến rồi nhanh chóng quay đầu lại, đồng thời rút súng ra bắn mấy phát khiến bọn Đội trưởng Văn nằm rạp trên mặt đất rồi điều khiển xe quay trở về đường cũ.
Bọn đội trưởng Văn vội vàng đứng dậy nổ súng. Hơn mười tay súng bắn liên tiếp vào tấm kính phía sau xe. Có hai phát sượt qua bả vai Chu Triệu Sâm, máu chảy ra nhưng không nặng lắm. Khi mà bọn Đội trưởng Văn thay đạn thì Chu Triệu Sâm đã cao chạy xa bay rồi.
Bọn Đội trưởng Văn không đuổi theo, chỉ cười nhạt vài tiếng, trở về tổng bộ báo cáo về hành tung Chu Triệu Thiên và cũng không quên báo lại cho Sở Thiên
Sau khi gọi điện báo cáo xong, Đội trưởng Văn đến bên xác Cục phó Cổ, nhìn khinh bỉ, bắn liên tục mấy phát sung khiến cho Cục phó Cổ chết hẳn rồi nói:
- Dám bằng mặt không bằng lòng với Thiếu soái thì kết cục của sẽ là thế này!
Chu Triệu Sâm biết mình đã bị lộ, cảnh sát rất nhanh sẽ đuổi tới, bọn Sở Thiên cũng sẽ biết. Chu Triệu Sâm lúc này mới biết, Kinh thành tuy lớn nhưng không có chỗ nào cho gã ẩn nấp.
Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn tiêu tiệt mình? Chu Triệu Sâm mất hết can đảm, hét lên mấy tiếng. Đột nhiên gã nghĩ đến công việc Hoạt Lộ.
Ở kinh thành này, vẫn còn một người có thể cứu gã!