Vệ sĩ Hắc Long Tower vừa thay ca, đang ngồi uống trà, thì thấy mấy chục chiếc xe jeep đang chạy tới cao ốc.
Bảo vệ lập tức nhấn chuông báo động, đồng thời cầm côn cảnh sát đi ra, đang định hô lên: dừng lại, thì nhìn thấy biển số xe, trong lòng âm thầm kỳ quái, đều là xe đặc cảnh, bọn họ đến Hắc Long Tower làm gì?
Mặc dù biết là xe đặc công, nhưng bảo vệ Hắc Long Tower vẫn cực kỳ cảnh giác, thể hiện tinh thần trách nhiệm cực cao. Trừ phi là quan lại quyền quý, bằng không sẽ không nhún nhường trước ai. Vì thế, gã chắn phía trước, cao giọng nói:
- Dừng xe cho tôi.
Xe dừng lại, tuy nhiên vẫn đụng gãy hàng rào bảo vệ. Đám vệ sĩ giận dữ, nắm côn cảnh sát vây quanh xe jeep, quát lớn:
- Có biết nơi này là nơi nào không? Giữa ban ngày ban mặt không ngờ cả gan làm loạn. Có phải là cậy thế là đặc cảnh mà làm xằng làm bậy không?
Lúc này, đám bang chúng hội Hắc Long đã xuất hiện, nhìn thấy xe đặc công cũng không dám lên đối chiến, mà chỉ dám giảng giải đa͙σ lý.
Cửa xe jeep mở ra, đám đặc cảnh nhảy vọt từ trên xe xuống, cầm trong tay súng tự động, đám bang chúng hội Hắc Long run như cầy sấy nhũn như chi chi. Không lâu sau, Sở Thiên bước xuống, vẫn như cũ tươi cười vui vẻ.
Các nhân viên an ninh chẳng những không cả gan nhục mạ mà ngay cả hé miệng cũng không dám. Chỉ có một bảo vệ mới vào thủ đô, chưa từng gặp Sở Thiên, nhìn thấy hắn còn trẻ như vậy, không lùi lại mà còn tiến lên chỉ thẳng vào mặt Sở Thiên, quát:
- Thằng ranh này, biết đây là đâu không? Đừng tưởng ỷ thế con nhà giàu mà tới làm bậy? Đây là hội Hắc Long.
Đám bang chúng hội Hắc Long phía sau rùng mình một cái, lo lắng thay cho tính mạng của vệ sĩ này. Sở Thiên ngay trước mặt Chu Triệu Sâm còn có gan chém đứt đầu võ sĩ Đông Doanh, nói gì tới một tên vệ sĩ nho nhỏ.
Vệ sĩ mới tới này ưỡn ngực ngông cuồng tự hào đáp:
- Đương nhiên đã từng. Người chết trên tay bố không dưới hai mươi mạng.
Sở Thiên gật đầu. Hắn đã tìm được lý do để tước sinh mạng tên này. Toàn thân hắn như có một ngọn lửa giận bốc lên xông thẳng vào đại não. Đối với hắn, giết người là việc cực kỳ đau khổ. Hắn không thể hình dung trên đời này lại có kẻ táng tận lương tâm, lấy chuyện giết người làm vinh quang. Hắn căm hận những người như thế chẳng khác nào căm hận rắn độc.
Sở Thiên khẽ vung tay lên. Người bên cạnh tiến lên vài bước, một khẩu súng lục không chút do dự nhắm đúng vào trán tên vệ sĩ mới này. Bụp một tiếng, máu tươi bắn ra, tên vệ sĩ trợn tròn mắt chậm rãi ngã xuống. Cho đến khi chết, gã vẫn không thể tin Sở Thiên dám giết người giữa ban ngày ban mặt như vậy.
Nhưng, gã quả thật đã bị giết.
Tất cả đám bang chúng hội Hắc Long không tự chủ được lùi về sau mấy bước.
Chu Triệu Sâm và Cửu thúc cùng đám thủ hạ thân tín đang ở phòng họp thảo luận, lên kế hoạch đàm phán và phương án vây giết ngày mai.
Sau khi Kiều Ngũ bị Chu Triệu Sâm ghét bỏ, Cửu thúc nghiễm nhiên trở thành nhân vật số hai ở hội Hắc Long. Huống chi hiện tại, người phụ trách hội Hắc Long mới nhậm chức tại các tỉnh thị thấy sau Hội nghị thượng đỉnh các tiền nhiệm đều biến mất, nên cũng trở nên ngoan ngoãn biết điều, tránh trường hợp khiến Chu Triệu Sâm nổi giận mà xử lý mình luôn. Cho nên thời gian gần đây, tâm tình Cửu thúc cực kỳ tốt.
Lúc này Cửu thúc đang nói những lời có cánh, ánh mắt như rực sáng:
- Tôi cho rằng, các bang chúng tham gia phi vụ vây giết ngày mai hoàn toàn có thể trực tiếp xông vào các điểm phục kích. Như quán bar Mê Tình, xí nghiệp Hồng Phát. Một khi đàm phán không thành, lập tức phát động công kích, không để cho Sở Thiên kịp phòng bị và có cơ hội phản kích. Tôi tin rằng, kể từ đó, đám ô hợp Sở Thiên nhất định sẽ bị tiêu diệt.
Chu Triệu Sâm gật đầu. Đám thuộc hạ cấp cao khác cũng gật đầu. Chỉ có Kiều Ngũ khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Trong lòng thì nghĩ, lấy trí tuệ Sở Thiên, chẳng lẽ không đoán ra hướng đi của hội Hắc Long? Nếu Sở Thiên quả thật đơn giản như vậy thì đã không sống được đến bây giờ.
Cửu thúc thấy mọi người gật đầu, càng lúc càng hưng phấn:
- Đồng thời, tại nơi đàm phán là biệt thự Vinh Hoa, chúng ta mai phục trọng binh ở đó, hiệu lệnh vừa phát ra, liền chém chết Sở Thiên.
- Chém chết tôi?
Một giọng nói vang lên qua cánh cửa khép hờ, mang theo chút khinh thường:
- Hôm nay tôi đến để giết ông trước đấy.
Tất cả mọi người khiếp sợ, một loạt ánh mắt hướng ra cửa. Cửu thúc nhìn thấy người tới, trong lòng khẽ run.
Sở Thiên đẩy cửa đi vào, phía sau còn có mười mấy đặc cảnh chống khủng bố, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, khinh thường nhìn mọi người. Người đi bên cạnh Sở Thiên càng khiến toàn hội Hắc Long biến sắc, phẫn nộ. Mã Triều, tâm phúc bên cạnh Ưng trọc, bây giờ là phản đồ. Gã chính là người mà Sở Thiên phải hao tổn tâm cơ mới tìm ra được. Nếu muốn trưng thu hoàn toàn Hắc Long Tower, thì nhất định phải tìm ra được người làm tay trong.
Vì thế hai triệu thù lao khiến Mã Triều trở nên thấy chết không sờn rồi.
Mã Triều bước vào phòng họp, nhìn thấy Chu Triệu Sâm và Kiều Ngũ, mặt trắng bệch ra. Dù sao gã cũng là phản đồ, lập tức nghĩ tới có chỗ dựa vững chắc là Sở Thiên phía sau, hơn nữa, còn có mười mấy đặc cảnh chống khủng bố hậu thuẫn, không khỏi hơi ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp.
Mấy tên bang chúng hội Hắc Long nhanh chóng tiến vào, muốn thể hiện chút bản lĩnh. Binh khí còn chưa kịp lôi ra thì họng súng đã dí vào đầu, lập tức ngoan ngoãn không dám lộn xộn. Ngay cả mồ hôi lạnh cũng không dám lau, chỉ sợ gây hiểu nhầm.
Chu Triệu Sâm vẫn không nói gì. Cửu thúc lại giận tím mặt, đập bàn rống lên giận dữ:
- Sở Thiên, mày có ý gì? Mày dám gương oai ở cửa Hắc Long Tower còn chấp nhận được. Lúc này còn dám vào bên trong, dám nhiễu loạn hội nghị cao cấp của hội Hắc Long? Mày chán sống rồi đúng không?
Sở Thiên không chút sợ hãi, bình tĩnh đi đến bên cạnh bàn, Mã Triều lập tức kéo ghế ra cho Sở Thiên. Sở Thiên ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Cửu thúc, thản nhiên đáp:
- Tôi quả thật không muốn sống nữa, nhưng thực tế thì tôi vẫn đang sờ sờ trước mắt ông. Xem ra Cửu thúc cũng có chút khí lực đấy nhỉ?
- Sở Thiên, mày úp úp mở mở muốn nói cái gì?
Cửu thúc có tật giật mình, ngoài mạnh trong yếu hô to lên:
- Tốt nhất, mày nên cấp cho chúng tao lý do mày dám xông vào phòng họp. Nếu không, hôm nay, đừng hy vọng ra khỏi cửa.
Kiều Ngũ nhìn vẻ mặt Sở Thiên, không khỏi lo lắng trong lòng. Sự trấn định của thằng ranh này khiến người ta sợ hãi.
Chu Triệu Sâm cũng có cảm giác tương tự, nhưng anh ta không tin Sở Thiên dám giết Cửu thúc, hay đơn giản là muốn gây sức ép với Cửu thúc.
Sắc mặt Sở Thiên vẫn rất bĩnh tĩnh, chỉ vào Cửu thúc nói:
- Cửu thúc, nếu không muốn người khác biết, tốt nhất mình đừng làm. Nếu đã làm, thì đừng dấu dấu giếm giếm nữa, không giống đàn ông chút nào. Đã dám tấn công quân doanh, mà ngay cả việc cung cấp vũ khí đạn dược cùng tin tức tình báo cũng không dám thừa nhận.
Sở Thiên nói lấp lửng càng khiến cho Cửu thúc run rẩy trong lòng. Chẳng lẽ thằng ranh này biết chuyện gì đó? Nhưng cho dù biết cũng không thể thừa nhận. Đây chính là tội mất đầu, huống chi lúc này mình đã trở thành nhân vật thứ hai của hội Hắc Long
Vì thế, Cửu thúc cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Bắt kẻ trộm phải bắt tận tay, Thiếu soái mày chụp cho tao quá nhiều tội danh như vậy, có bản lĩnh thì đưa chứng cớ ra. Nếu không, tao nhất định khiến Thiếu soái có một ngày tồi tệ đấy.
Kiều Ngũ nhẹ nhàng thở dài. Xem ra Cửu thúc lại trúng bẫy của Sở Thiên rồi. Nghe chuyện tấn công quân doanh mà không tỏ ra khiếp sợ, nếu như không phải trước đó đã biết, thì sao có thể không chút nào ngạc nhiên như thế được?
Sở Thiên cười sảng khoái. Cửu thúc không bỏ sót tin nóng về quân doanh, xem ra mình đã đoán trúng rồi, có thể trở về khiến mấy người Lý Thần Châu phải phải mặc đồ đàn bà con gái rồi. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn không hề đổi khác, vẫn như cũ, thản nhiên nói tiếp:
- Xem ra Cửu thúc đã sớm biết có phần tử khủng bố tập kích quân doanh. Nếu không sao có thể bình tĩnh như vậy chứ? Hiện tại, có phần tử khủng bố sẵn sàng làm chứng hai tội danh của Cửu thúc. Cho nên Sở Thiên bất đắc dĩ phải làm phận sự của mình, không thể không mang Cửu thúc về Trung tâm chống khủng bố để điều tra.
Lần này, Chu Triệu Sâm chen vào:
- Phận sự của Thiếu soái? Nếu Chu Triệu Sâm không quá đãng trí mà nhớ lầm, thì Thiếu soái cũng có thân phận như chúng tôi thôi. Thiếu soái vào làm cho Trung tâm chống khủng bố từ khi nào vậy?
- Đóng vai trò gì không phải là chuyện quan trọng. Quan trọng chính là… tận trung với quốc gia.
Khi nói mấy câu này, Sở Thiên tự cảm thấy tai mình đỏ lên:
- Mà để tránh tai họa cho quốc gia, hôm nay, nhất định phải bắt Cửu thúc.
Cửu thúc nhịn không được thở hổn hển:
- Bắt ông đi? Đầu mày có vấn đề gì không hả? Dựa vào cái gì? Bằng mấy chục tên giả trang làm đặc cảnh phía sau mày ư? Mày không xem lại mày đang ở đâu? Ông ra lệnh một tiếng, lập tức chém chết mày không còn mảnh áo.
Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay. Mã Triều tiến lên, rút súng chĩa vào Cửu thúc, lạnh lùng nói:
- Dưới lầu có một phần tử khủng bố, dám ngăn cản chúng tôi, đã bị giết chết ngay tại chỗ. Cửu thúc không muốn phơi thây ở nơi này chứ?
Mấy chục đặc cảnh chống khủng bố trong nháy mắt rút súng ra, chĩa vào người trong phòng.
Cửu thúc bị súng chĩa vào đầu, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Chu Triệu Sâm cũng nổi giận. Bị Sở Thiên làm loạn ngay tại trụ sở của mình, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào mà lăn lộn giang hồ? Anh ta nhìn chằm chằm vào Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, giả danh đặc cảnh là tội lớn. Dám đụng vào người hội Hắc Long chúng tôi càng là tội chết. Lúc này cậu dám làm càn, xem ra, đàm phán ngày mai của chúng ta không cần nữa rồi.
Sở Thiên thản nhiên cười, ném ra một tờ công văn, bình tĩnh nói:
- Hội trưởng Chu chớ ngậm máu phun người. Sở Thiên thừa lệnh làm việc, có chuyện gì tìm Chu Long Kiếm mà hỏi. Tóm lại, hôm nay, nhất định tôi phải mang Cửu thúc đi. Nếu Hội trưởng Chu cố gắng ngăn cản, đừng trách Sở Thiên ra tay vô tình.
Mấy người Chu Triệu Sâm hơi biến sắc, ngờ vực cầm công văn trên bàn lên xem. Vài người xem xong đều biến sắc, mặt có chút ảm đạm. Sở Thiên quả nhiên là phụng chỉ làm việc, có chuẩn bị mà tới.
Cửu thúc nhìn Chu Triệu Sâm cầu cứu, Cửu thúc đương nhiên biết mình đi chuyến này lành ít dữ nhiều. Nếu chẳng may các phần tử khủng bố thật sự nhận tội, cái mạng già này của ông ta chắc chắn sẽ để lại trong nhà giam trọng phạm, thậm chí, sống không bằng chết.
Chu Triệu Sâm miễn cưỡng cười, nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, làm việc không cần phải tuyệt tình như thế chứ? Cửu thúc đã chừng này tuổi rồi, giờ vào Trung tâm chống khủng bố, sợ không ổn lắm. Thiếu soái, liệu có thể nể mặt Chu Triệu Sâm này mà thư thả cho vài ngày? Chu Triệu Sâm nhất định sẽ có câu giải thích thỏa đáng với Thiếu soái.
Chu Triệu Sâm tự cho là ăn nói khiêm nhường thì sẽ khiến cho Sở Thiên thụ sủng nhược kinh. Ai ngờ, Sở Thiên vẫn như cũ, mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói:
- Hội trưởng Chu, không phải là không nể mặt anh, mà là phận sự phải làm. Nếu hôm nay không mang được Cửu thúc về, chỉ sợ Bộ trưởng Chu sẽ làm cho đầu tôi rơi xuống đất.
Nghĩ đến hai mươi mấy huynh đệ Soái quân bị các phần tử khủng bố bắn chết, Sở Thiên lại thấy lửa giận bốc lên.
Cửu thúc nhìn thấy Sở Thiên tự cao tự đại, không khỏi tức giận nói:
- Sở Thiên, tao đi cùng chúng mày, xem chúng mày có thể làm được gì tao?
Chu Triệu Sâm thấy Sở Thiên không mắc mưu, trong lòng tuy tức giận vạn phần nhưng không có cách nào phát tác, vì thế gật đầu nói:
- Cửu thúc, cứ đi theo bọn họ. Tôi cam đoan sau khi chú bước qua cổng Trung tâm chống khủng bố, bọn họ sẽ phải cung kính đưa chú quay lại.
Sở Thiên cười tủm tỉm, giống như sớm đã biết trước Chu Triệu Sâm sẽ nói vậy:
- Chỉ sợ Hội trưởng Chukhông có thời gian lo cho Cửu thúc thôi. Bởi vì Hội trưởng Chu cũng sẽ bận bịu nhiều việc, bận đến mức quên cả Cửu thúc.
Chu Triệu Sâm thật sự không nhịn nổi nữa, đập bàn quát lớn:
- Chẳng lẽ ngay cả tôi anh cũng muốn bắt?
Sở Thiên thấy Chu Triệu Sâm tức giận, trong lòng vui như hoa nở, nhẹ nhàng xua tay nói:
- Không dám, không dám. Tuy nhiên, Sở Thiên sẽ trưng thu Hắc Long Tower này. Ở đây có chỉ thị bổ nhiệm người phụ trách mới do lão Vương phê duyệt, đương nhiên, còn có kỳ hạn để hội Hắc Long chuyển đi.
Lại có thêm hai công văn đặt trước mặt Chu Triệu Sâm.
Mấy người Chu Triệu Sâm chấn kinh, không thể tin mà đọc đi đọc lại công văn trước mặt, sắc mặt trở nên phẫn nộ. Nếu như nói bắt Cửu thúc là đã quá đáng lắm rồi, Sở Thiên trưng thu Hắc Long Tower chẳng khác nào chặt đứt tinh thần của bọn họ.
Mặt Cửu thúc trắng xanh, xem ra lần này vào Trung tâm chống khủng bố lành ít dữ nhiều thật rồi.
Chu Triệu Sâm nắm chặt tay lại buông ra, anh ta hận không thể giết chết Sở Thiên. Nhưng bên người thằng ranh này có “hoàng mệnh”, không thể động thủ. Chỉ có thể thực hiện kế hoạch mai phục ngày mai, sau đó, tiêu diệt bọn Sở Thiên mới hả giận.
Người chết rồi, xem hắn còn trưng thu cái gì? Nghĩ đến đây, Chu Triệu Sâm lại tươi cười bình tĩnh nói:
- Không nghĩ tới trong tay Thiếu soái có nhiều lệnh như vậy? Xem ra Chu Triệu Sâm này không có lựa chọn nào khác rồi. Thiếu soái yên tâm, trong vòng ba mươi ngày, Chu Triệu Sâm nhất định sẽ cho Thiếu soái câu trả lời hài lòng.
Đến lúc đó, thi thể mày cũng mục nát rồi, xem mày còn có thể hài lòng hay không? Chu Triệu Sâm oán hận nghĩ.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, chỉ vào công văn thông báo thời hạn nói:
- Tôi nghĩ chắc Hội trưởng Chu chắc chưa kịp đọc kỹ công văn rồi. Kỳ hạn không phải là ba mươi ngày mà là ba ngày. Ba ngày sau, Mã Triều sẽ cùng nhân viên công tác của chính phủ tới kiểm tra và nhận tòa nhà. Hy vọng Hội trưởng Chu nhanh chóng thu xếp, tránh sau khi dán giấy niêm phong, đồ đạc sẽ không thể dời đi.
Chu Triệu Sâm suýt chút nữa thổ huyết. Ba ngày? Ba ngày chỉ đủ để náo loạn tòa nhà này. Cho dù ngày nào cũng chuyển, cũng còn cần hơn ba ngày. Nói chi, còn phải đi tìm chỗ mới. Xem ra Sở Thiên là không muốn mình được yên ổn rồi. Hiện tại, Chu Triệu Sâm mới phát hiện ra ý đồ sâu xa của hắn. Đây là muốn anh ta rối loạn tâm thần trước khi vào đàm phán.
Nhưng Chu Triệu Sâm suy nghĩ một lát, vẫn cắn răng đáp:
- Được.
Sở Thiên đứng dậy, vẫn nở nụ cười mê người, lại càng làm cho đám lãnh đa͙σ cấp cao của hội Hắc Long rét run. Sở Thiên phất tay, nói:
- Mã Triều, dẫn Cửu thúc đi.
Mã Triều lập tức tiến lên, đưa tay ra:
- Cửu thúc, mời!
Cửu thúc thở dài một tiếng, biết đại thế đã mất, quay đầu lại nói với Chu Triệu Sâm:
- Hội trưởng, bảo trọng!
Rồi ông ta đi ra cửa. Ông ta không còn hy vọng Chu Triệu Sâm có thể bảo vệ cái mạng của mình, đối với Hắc Long Tower mà nói, Cửu thúc không đáng coi vào đâu cả.
Kiều Ngũ cũng đi theo, thở dài một tiếng, mình bị lạnh nhạt hóa ra lại là may. Nếu không, hiện tại, có khi cũng đã bị Sở Thiên bắt đi rồi. Gã tự nhiên biết thủ đoạn của Sở Thiên, tuyệt đối sẽ không để cho Cửu thúc sống sót mà trở về.
Chu Triệu Sâm ngẩn người một lát, lập tức tỉnh ngộ, quay đầu nói với Kiều Ngũ: