Một làn gió lạnh thổi qua hai bên đường làm không gian dường như cũng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Con phố cổ này từ khi có nhà tang lễ thì rất ít người qua lại làm tử khí càng tăng lên. Lúc này cánh cửa nhà tang lễ cũng đóng chặt hẳn như e ngại sát khí truyền từ bên ngoài vào không để ý đến việc thêm vài chục cái xác không phải của mình.
Hơn trăm người mặc áo đen đứng trong khoảng cách 5m nét mặt thương cảm cùng hưng phấn. Lâm Đại Pháo cũng chính là Lâm bang chủ của bọn chúng lúc bọn chúng đến đã nghiến răng hứa hẹn:
- Giết được Sở Thiên mỗi người hai vạn tiền thưởng.
Mặc dù không có tiền thưởng bọn chúng cũng sẽ phải làm việc này nhưng có thêm món tiền thưởng thì tâm trạng cũng phấn khởi khác thường. Nghĩ đến việc dùng món tiền này đi uống rượu chơi gái là máu nóng trong người bọn chúng đã sôi trào.
Nét mặt Phong Vô Tình không chút biểu cảm nhưng khí thế trên người càng lúc càng lớn. Ánh mắt quét qua một lượt làm mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Bốn tên mặc áo đen cầm đều chính là cửu hổ thập bát tướng của Hổ Bang. Nhất hổ tứ tướng đã chết làm cho bọn chúng có phần đau lòng nhưng cũng có phần phấn kích bởi vì đối với cửu hổ thập bát tướng, chết càng nhiều biểu thị cơ hội của bọn chúng sẽ ngày càng lớn, địa vị và quyền lợi ở Hổ Bang cũng càng cao. Đây cũng chính là lí do vì sao hôm nay bọn chúng chủ động dẫn người đến tìm giết Sở Thiên, để tự kiếm chác cơ hội cho mình.
Hổ Bang chiến tướng được nghe qua Sở Thiên thân thủ hơn người, nhưng không tận mắt nhìn thấy thì chưa biết sợ. Huống chi lần này bọn chúng mang đến hơn trăm người tinh nhuệ, nếu như vậy còn không tiêu diệt được Sở Thiên thì bọn chúng cũng chẳng còn cần ở đất kinh thành này nữa.
Hổ Bang chiến tướng Vi Đích bước lên trước lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Sở Thiên? Chính ngươi đã giết Hoa Nam Hổ cùng Hổ Bang tứ tướng.
Sở Thiên cười nhạt bình tĩnh nói:
- Thành thật mà nói với nhà ngươi ta không giết Hoa Nam Hổ, còn về Hổ Bang tứ tướng ta cũng chỉ đánh họ bị thương chứ chưa đến mức chết.
- Còn nhỏ tuổi vậy mà đã nói dối.
Vi Đích hắng giọng miệt thị Sở Thiên:
- Lúc trưa chiều nay Hổ Bang tứ tướng gặp bất trắc trong bệnh viện, cả 4 người đã chết oan uổng, cùng lúc đó ngươi xuất hiện ở bệnh viện còn nói không phải ngươi?
Sở Thiên khẽ thở dài một tiếng, biết mình đã trở thành quân cờ trong tay người khác nhưng hiện tại không có cách nào giải thích huống chi Hổ Bang đã hạ quyết tâm thanh trừ mình thì cái chết của Hoa Nam Hổ cùng tứ tướng có phải do mình làm hay không đều không quan trọng. Đó chỉ là lý do để tìm hắn nói chuyện.
- Ta không quan tâm việc bị các ngươi vu oan hãm hại, hãy cứ làm việc các ngươi cần phải làm đi.
Vi Đích lùi lại hai bước rồi hét lớn:
- Các vị nam nhi Hổ Bang hôm nay ở đây là để báo thù cho huynh đệ của chúng ta. Các vị hãy dùng đao dùng chủy của mình để đòi nợ máu cho huynh đệ của chúng ta.
Sau khi nói xong Vi Đích liền vung tay.
Hơn trăm người mặc đồ đen lập tức xông lên. Sở Thiên kéo Tô Dung Dung dựa lưng vào vách tường để tránh tứ phía giao tranh gây thương tích rồi cười nhạt với Phong Vô Tình:
- Vô Tình những người này giao cho anh đấy.
Phong Vô Tình khẽ gật đầu bước lên hai bước đứng trước Sở Thiên. Nhìn thấy bọn mặc áo đen trước mặt tay phải nắm dao bầu tay trái cầm chủy không khỏi cười lạnh vài tiếng:
- Các ngươi cũng xứng đáng dùng chủy sao? Tối nay sẽ cho các ngươi xem chủy được dùng như thế nào.
Gió đêm thổi qua buốt lạnh, tay phải của Phong Vô Tình đã đưa ra túm lấy lưỡi đao sáng loáng.
Mười người áo đen phía trước khẽ khựng lại dùng sức mạnh ngăn cản hướng Phong Vô Tình đang phóng tới.
Phong Vô Tình khẽ nhếch mép cười tay phải đón lấy chiếc chủy sáng loáng đang vọt đến trong tay của người áo đen như đã có linh tính từ trước. Phong Vô Tình vừa tránh bả vai qua lưỡi dao bầu liền chém xuống, trong nháy mắt anh ta đã tiến đến trước mặt gã áo đen thân mình như con rắn độc uốn quanh người gã này chiếc chủy trong tay đâm thẳng vào ngực gã đồng thời giữ tay trái của gã này dùng vũ khí trong tay gã tấn công một tên khác ở bên cạnh. Lúc này Phong Vô Tình đã lách người ra ngoài dùng chiếc chủy còn đầy máu tươi tàn nhẫn chém qua eo một tên áo đen ở bên phải rồi lại lập tức rút chủy ra hướng về phía tên tiếp theo.
Tất cả chỉ là việc xảy ra trong nháy mắt nhưng Phong Vô Tình đã giết liền ba gã áo đen. Phong Vô Tình đã từng là phần tử khủng bố đánh Vô Địch Chiến Thần một thời trong chốn rừng sâu, dường như sau bao trầm luân đã lấy lại được khí thế oai phong ngày nào.
Sở Thiên ôm Tô Dung Dung cúi đầu ngửi mùi hương thanh tú trên người nàng áy náy nói:
- Dung Dung, ở bên cạnh anh có phải là rất nguy hiểm rất đáng sợ? Nhưng anh muốn nói cho em biết rằng đây chỉ là một phần nhỏ cuộc sống sinh hoạt của anh. Những chém giết máu tươi đấu đá lẫn nhau kia rất khó để sinh tồn, đó mới là cuộc sống của anh, trước kia đã vậy sau này e là cũng vẫn như vậy. Nếu như em cảm thấy điều này mâu thuẫn với giá trị quan của mình thì em có thể chọn cách rời xa anh, anh sẽ không oán trách em.
Tô Dung Dung nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm trầm của Sở Thiên nét mặt tươi sáng nhẹ nhàng nói:
- Vì sao phải rời xa? Mặc dù thế giới của Sở Thiên có quá nhiều nguy hiểm nhưng Tô Dung Dung biết chắc anh không phải là người lạm sát kẻ vô tội. Sống trên đời này mạnh được yếu thua vốn đã là quy luật.
- Huống chi Tô Dung Dung từ nhỏ đã nhìn quen chốn quan trường giết người không thấy máu.
Tô Dung Dung vô cảm nói:
- So với điều đó thì cục diện trước mặt đâu đã là gì vậy thì có gì mà phải sợ cảnh chém giết kia.
Sở Thiên trong lòng cảm động hôn nhẹ lên chiếc miệng nhỏ xinh của Dung Dung rồi buông ra cười nói:
- Cảm ơn Dung Dung rộng lượng. Có lẽ đời này gặp được em là phúc phận lớn nhấy của đời anh. Kiếp trước đã mặc định duyên phận kiếp này rất dày nên đã để cho em đến bên anh. Tô Dung Dung em chính là người con gái mà anh yêu nhất.
- Lúc nào thì giới thiệu những người chị khác cho Dung Dung đây?
Tô Dung Dung nghịch ngợm nháy mắt như đã sớm biết trước nhìn Sở Thiên khẽ cười nói:
- Cho Dung Dung xem hồng nhan tri kỉ của Thiếu soái nhiều như thế nào.
Sở Thiên lại một lần nữa bị rung động, vì lẽ gì mà những người phụ nữ bên mình đều yêu một cách khờ dại ngốc nghếch như vậy? Có thể hoàn toàn không bận tâm lao vào lửa như con thiêu thân. Kết quả như vậy chẳng phải điều hắn nghĩ tới ngay từ đầu hay sao? Sao càng ngày lại càng cảm thấy trầm trọng hơn.
- Sống qua đêm nay rồi.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Phong Vô Tình bọn họ đang chém giết:
- Ngày mai sẽ dẫn em đi gặp bọn họ.
Tiềm Long Tại Uyên cuối cùng có một ngày Phi Long Tại Thiên.
Giờ phút này Phong Vô Tình đúng là Chiến Thần mang đến sát khí cùng tử vong.
Dưới chân Phong Vô Tình đã chất đầy xác chết, đường đi bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Hổ bang chiến tướng Vi Đích một lần nữa nghiến răng nhìn Phong Vô Tình, tay phải khẽ ra hiệu.
Nhóm người thứ ba mặc đồ đen lại đằng đằng sát khí xông tới. Phong Vô Tình ánh mắt khẽ ánh lên chạy về phía trước nghênh hướng đám người kia. Khi tiến đến gần bọn chúng, anh ta nghiêng đầu đồng thời dùng ngực và khuỷu tay huých thẳng vào người đó.
Thế như trẻ tre!
Khí thế chiến đấu đã kìm nén bấy lâu làm Phong Vô Tình giống như hổ đói vồ mồi, nhảy vào đám người với những động tác quyền cước chuẩn sác không hề dư thừa mang sức mạnh sấm xét thể hiện kỹ thuật chiến đấu tinh xảo.
Thời gian không đến mười phút nhóm người thứ ba đã bị tiêu diệt gần hết. Máu tươi nhuộm hồng cả đường đi. Nơi ngọn đèn đường chiếu hiu hắt hiện lên nét âm trầm quỷ dị càng tôn lên cảnh chết chóc và âm khí nơi nhà tang lễ.
Trong khoảng trên dưới ba mươi phút đã có vài chục tên áo đen nằm xuống, càng đánh sợ hơn nữa là Phong Vô Tình vẫn vững vàng đứng chắn trước Sở Thiên ánh mắt long lên quét qua vẻ bình thản, khắp người nhuốm máu tươi, lưỡi chủy trong tay vẫn rỏ máu toát lên ánh sáng sắc lạnh.
Hổ Bang chiến tướng không ngờ Phong Vô Tình có thể điên cuồng đến như vậy, có thể dùng loạn đao tiêu diệt hết tốp này đến tốp khác của Hổ Bang. Chỉ tại đoạn đường này hẹp nên không thể tất cả cùng xông lên mà chỉ có thể đi lên từng tốp như vậy thì chỉ giống như thêm củi vào lửa để Phong Vô Tình dễ bề tàn sát.
Sở Thiên xem giờ rồi lại nhìn Phong Vô Tình, nhìn cả đám thi thể trên mặt đất khẽ cười bước lên mấy bước nói:
- Các ngươi hãy về nói với bang chủ của các ngươi ngày mai ta sẽ đi tìm ông ấy uống trà.
Hổ Bang chiến tướng nghe lời nói của Sở Thiên thì nét mặt phẫn nộ. Chưa cần nói đến phía mình còn bảy tám chục người vẫn là chiếm ưu thế tuyệt đối thì trong số đó có mười mấy người cũng muốn dốc toàn lực tiêu diệt bọn Sở Thiên. Bằng không chết nhiều huynh đệ như vậy khi trở về thế nào cũng bị Lâm Đại Pháo mắng chết. Không thì cũng sẽ bị những huynh đệ khác phỉ nhổ chứ đừng nói đến việc lên cấp.
Vi Đích một lần nữa hừ mạnh một tiếng cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng giết được mười mấy người của chúng ta là có thể dọa chúng ta sợ chạy sao? Các ngươi quá hồn nhiên đấy, ta cũng không phải là ngày đầu tiên đi ra trận gặp phải người uy dũng, ta không tinh là hôm nay không lấy được mạng các người.
Đồng thời hét lên một tiếng với đám người phía sau:
- Huynh đệ Hổ bang lấy liêm câu ra.
Hơn mười tên hổ bang ở đằng sau lập tức để lộ ra liêm câu. Liêm câu của Hổ bang là một loại ống sắt một đầu có móc sắt, một đầu là liêm đao. Hai người ở cự li gần có thể dùng xích tương sát cũng có thể công kích lấy mạng đối thủ ở cự li gần hoặc tấn công đối thủ từ xa. Thậm chí khi bị bao vây bốn phương tám hướng thì người bị tấn công không có cách nào thoát ra được, nếu bị xích trói chặt rồi thì người ở bốn phía dùng lực kéo mạnh móc sắt là có thể đạt được mục đích sát thương và lấy mạng đối thủ.
Sở Thiên nhìn mấy người của Hổ Bang cười nhạt:
- Xem ra các ngươi vẫn quyết định ngoan cố chống cự đến cùng? Có đường đến thiên đường các ngươi không đi, cứ nhất quyết lao vào cánh cửa địa ngục không mở.
Đồng thời nói với Vi Đích:
- Nếu như các ngươi dùng liêm câu sớm hơn một chút thì có thể còn có cơ hội nhưng đáng tiếc đã muộn rồi, các ngươi đã bỏ lỡ cơ hội rồi.
Vi Đích sững sờ nhìn Sở Thiên, không nghĩ rằng Sở Thiên lại hống hách như vậy chỉ cười lạnh:
- Tên ŧıểυ tử khoác lác chờ đến lúc ngươi chết rồi sẽ biết chết như thế nào. Các huynh đệ lên đi.