- Mày, không ngờ mày điều tra tao, những chuyện này không có quan hệ gì với công ty Hồng Phát, chỉ là việc cá nhân của tao. Tao muốn tố cáo mày.
Đường Thương Hùng gấp tờ giấy lại, thản nhiên nói:
- Ba chuyện này tổng cộng phải đền mười sáu vạn tám ngàn tệ, nhưng số tiền này không phải là một mình anh ta bỏ tiền ra mà lợi dụng chức quyền lấy tiền của công ty thanh toán, tôi nghĩ, hiện tại tại bộ phận tài vụ vẫn còn lưu giữ chứng cứ.
Một vài người khinh bỉ nhìn Lại Sơn Hoa, mới vừa rồi còn nói không thể làm những chuyện hại tới công ty, không ngờ sau lưng lại làm nhiều việc vô sỉ như thế. Thật là biết mặt mà chẳng biết lòng.
Lại Sơn Hoa cúi đầu, oán hận ngồi xuống, Sở Thiên đương nhiên sẽ không cho để yên cho anh ta, quay đầu nói với Liễu Toa Toa:
- Gọi bảo vệ lại đây, đuổi Lại Sơn Hoa ra khỏi công ty, công việc của anh ta để Phó giám đốc lên thay thế.
Liễu Toa Toa chần chờ giây lát, hết nhìn Lại Sơn Hoa đang nhớn nhác, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thiên, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên gọi bảo vệ tới.
Sở Thiên phất tay, cùng Âu Dương Thắng Cơ nói:
- Âu Dương, từ giờ, cậu nắm trong tay toàn bộ hệ thống tài vụ điện tử, khống chề bộ phận tài vụ số tiền chi nhận, miễn cho có người nhân cơ hội động tay động chân.
Âu Dương Thắng Cơ gật đầu, kéo ghế ra ngồi cạnh Sở Thiên, mở chiếc laptop mini của mình, tiến hành giám sát các hoạt động chi nhận tiền của công ty.
- Ai cũng không có thể đuổi tao đi, mày là ai? Mày có tư cách gì mà đuổi tao đi.
Lại Sơn Hoa rống lên, xé hỏng cả cà vạt, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Một tên nhóc con chưa mọc hết lông lá mà cũng muốn đuổi tao đi? Trừ khi Phó tổng Chu đuổi tao còn lại không ai có quyền đuổi tao đi hết.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhìn bảo vệ ngoài cửa:
- Đưa anh ta ra ngoài cho tôi, nếu hắn cố tình đi vào hãy báo cảnh sát. Nếu hắn còn có thể tiến vào thì người phải ra đi là các người.
Mấy tên bảo vệ hùng hổ nhìn nhau, việc này rất khó làm. Ai cũng biết, Lại Sơn Hoa có Phó tổng Chu chống lưng, còn ở đây Sở Thiên bày ra khí thế rất lớn. Giờ họ cũng không biết phải làm sao.
Sở Thiên nhìn mấy người bảo vệ, nhẹ nhàng nói:
- Từ bây giờ bộ phận an ninh sẽ do tôi trực tiếp phụ trách, những ai đi theo tôi sẽ được tăng lương gấp đôi.
Các nhân viên bảo vệ mừng rỡ, người đứng đầu các bảo vệ hét lên:
- Mau, mau đưa tên này ra ngoài, đừng cho anh ta làm ảnh hưởng cuộc họp của Tổng giám đốc, làm nhanh đi.
Vài người bảo vệ liền đi tới, xốc Lại Sơn Hoa lên như xốc một con lợn đem đi thịt mang ra ngoài. Họ còn đóng cửa rất cẩn thận, bên ngoài còn có hai người bảo vệ chờ nhận nhiệm vụ.
Toàn bộ phòng họp lập tức trầm xuống, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở rồi. Lúc này đã không còn ai dám xem thường Sở Thiên, không người nào dám miệt thị Sở Thiên. Dáng ngồi lười biếng của bọn họ lập tức chỉnh lại nghiêm túc, tất cả đều cung kính, Sở Thiên trí tuệ gan dạ sáng suốt, còn có thủ đoạn lôi đình đã chấn kinh bọn họ.
Sở Thiên nhìn không khí nặng nề, ngẩng đầu nhìn Liễu Toa Toa cười cười:
- Pha cho tôi một cốc café Trung Nguyên!
Liễu Toa Toa hơi sững sờ, lập tức ra ngoài pha cà phê cho Sở Thiên, nhưng lần này tuyệt đối không có chủ ý dám làm gì xằng bậy nữa.
Mùi café Trung Nguyên nồng đậm, Sở Thiên không chút nghĩ ngợ bưng lên, uống hai ngụm rồi nói:
- Hiện không có chuyện gì nữa, thì chờ cho đến mười giờ.
- Con bà nó, họp hành cái gì?
Một thanh âm thô tục truyền tới, sau đó là động tác thô bạo mở cửa phòng:
- Tôi đang giám sát cuộc thi viết, lại bảo tới đây họp, đây không phải lãng phí thời gian sao?
Người nói chuyện đúng là tên mập mạp ở chỗ thang máy, đi theo phía sau chính là cô gái xinh đẹp hào phóng Hồng Diệp. Sở Thiên cười thầm, người này quả nhiên là ở bộ phận nhân sự, cũng đã giảm bớt đi không ít võ mồm, làm xong tài vụ, tất nhiên muốn thu phục nhân sự, như vậy mới có thể thật sự nắm giữ công ty này.
Nước miếng tên mập mạp bay tứ tung, lại phát hiện phòng hội nghị hôm nay rất im lặng, không có việc cãi nhau như ngày xưa, đưa mắt nhìn các đồng sự, nhìn thấy bọn họ nhìn mình với ánh mắt cảm thông, chả hiểu mô tê gì cả. Khi nhìn cả căn phòng, nhìn thấy Sở Thiên đang ngồi vị trí chủ vị, sắc mặt biến đổi, tên nhóc này sao lại ở đây, không phải thằng này đến nộp đơn à?
Sở Thiên cầm lấy danh sách nhìn quét vài lần, bộ phận nhân sự giám đốc Tạ Trường Quý, cười nói:
- Giám đốc Tạ, chào buổi sáng, anh tới sớm quá nhỉ.
Tạ Trường Quý đương nhiên hiểu ý trào phúng của Sở Thiên, nheo mắt, lạnh lùng nói:
- Nhóc con, sao cậu lại ở đây, tầng trên mới là nơi nhận hồ sơ. Tuy nhiên, tôi cho cậu biết, cậu đã không còn chỗ để thi thố rồi.
- Tôi là Tổng giám đốc điều hành Sở Thiên.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, bưng lên cốc café lên lại nhấp hai ngụm, dùng khăn tay lau đi dấu son môi trên ly cafe, cười nói:
- Giám đốc Tạ, tôi cũng nói cho anh biết từ hôm nay anh cũng chẳng phải làm gì nữa, cái ghế Giám đốc của anh cũng phải bỏ trống rồi.
Lập tức nhìn Hồng Diệp, làm như không quen biết nói:
- Vị ŧıểυ thư này cô tên là gì?
Hồng Diệp cũng rất phối hợp, giọng nói rất say đắm:
- Tôi tên là Diệp Hồng.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, Hồng Diệp vì che dấu thân phận đổi tên thành Diệp Hồng, nhưng tên cũng rất hay, vì thế mở miệng:
- Bộ phận nhân sự tạm thời do ŧıểυ thư Diệp Hồng làm Giám đốc, sau này mọi người có thể tùy vào tài năng để giành lấy cương vị.
Liễu Toa Toa nhìn Sở Thiên lau đi vết son môi, trong lòng hơi động, thầm than vị Tổng giám đốc điều hành này làm việc thật sự cẩn thận, nhìn giống như là tuổi trẻ ngông cuồng, thực chất ở bên trong còn cẩn thận gấp mấy lần mọi người, xem ra mình nên cố gắng làm tốt công việc của mình là hơn cả.
Hồng Diệp thấy Sở Thiên khí phách ngồi giữa chủ vị, những người khác lại cẩn thận từng li từng tí, xem ra Sở Thiên đã sơ bộ khống chế được cục diên, trên mặt cô hiện lên sự vui mừng nhưng lập tức biến mất. Thấy Sở Thiên bổ nhiệm mình làm Giám đốc nhân sự tạm thời, cô hiểu ý phối hợp với Sở Thiên:
- Tôi sợ làm không được.
Tạ Trường Quý nghe thấy thân phận của Sở Thiên, sau đó lại bị Sở Thiên đoạt mất chiếc ghế, tức giận hét lên:
- Tôi phạm vào lỗi gì? Cậu dựa vào cái gì mà đòi đoạt ghế của tôi?
Sở Thiên vung hai ngón tay lên, Đường Thương Hùng bước lên một bước, lại lấy một tờ giấy trong cặp ra, đọc:
- Tạ Trường Quý, một năm sáu tháng trước được bổ nhiệm làm Giám đốc bộ phận nhân sự công ty Hồng Phát, tuyển dụng các vị trí quan trọng trong công ty 19 người, trong đó thân thích là 15 người, 4 người là anh em đồng bạn. Nhận tổng số tiền hối lộ là 83 vạn.
Một ít người khinh bỉ Tạ Trường Quý, không phải vì anh ta nhận hối lộ, mà là thu nhiều như thế cũng không cho mình được một ít, bởi vậy nhìn thấy anh ta gặp rủi ro, đều vui sướиɠ khi người gặp họa.
Tạ Trường Quý kinh ngạc nhìn Sở Thiên, anh ta thật sự không thể tin Sở Thiên làm sao biết được những chuyện đó. Về phần Sở Thiên, anh dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hồng Diệp, những tài liệu này đều là Hồng Diệp thu thập trong vòng nửa năm. Hôm nay, thuận lợi hạ bệ Giám đốc tài vụ và nhân sự không ai nói được gì thì công lao lớn nhất thuộc về Hồng Diệp.
- Không, không, là cậu vu cáo hãm hại tôi.
Tạ Trường Quý như bị bệnh tâm thần hét lớn.
Sở Thiên ánh mắt nhướng lên, Liễu Toa Toa lập tức gõ cửa phòng họp. Hai người bảo vệ đi vào, cung kính nhìn Sở Thiên, tiền lương tăng gấp đôi khiến họ tương đối tận tâm. Sở Thiên vung lên, thản nhiên nói:
- Đuổi Tạ Trường Quý ra ngoài.
Hai người bảo vệ như hung thần ác sát đi tới Tạ Trường Quý đi tới, Tạ Trường Quý chỉ vào người tên bảo vệ chửi:
- Đại Lực, mày là kẻ vong ân phụ nghĩa, lúc trước nếu không phải bố mày đưa vào Hồng Phát thì giờ mày vẫn đang bán hàng ở đầu đường xó chợ nào.
Tạ Trường Quý nói chưa hết lời, mặt Đại Lực đã hơi đen lại, tên này không ngờ trước khi chết còn muốn kéo mình xuống nước, may mà Sở Thiên không có phản ứng gì. Nhớ tới lúc trước mình phải mất hai vạn cho anh ta để vào được Hồng Phát, trong lòng càng thêm tức giận, tiến lên vài bước, bắt lấy tay của tạ Trường Quý, khẽ bóp tay anh ta rồi lôi ra ngoài.
Toàn bộ phòng họp lại trở nên an tĩnh, tất cả đều nhìn chăm chú vào Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn đồng hồ trên vách tường, chỉ còn năm phút nữa là đến mười giờ, Sở Thiên xoay xoay cốc café chờ đợi.
Hồng Diệp tến lên hai bước, làm bộ như rất dè dặt nói:
- Tổng giám đốc, hiện tại trên tầng còn đang có cuộc thi viết, liệu tôi có thể….
Sở Thiên gật đầu, quay đầu nói với Tôn Bân:
- Tôn Bân, cậu cùng ŧıểυ thư Diệp Hồng đi lên đi, cùng nhau tham gia phỏng vấn nhân viên, cần phải tuyển ra những người có năng lực, còn những kẻ dựa vào quan hệ không bằng không cấp loại ra hết.
Tôn Bân gật đầu, lập tức đi tới cánh cửa bên cạnh, nói:
- Phiền chị dẫn đường.
Thì ra, Sở Thiên có chuẩn bị mà tới, còn tưởng rằng ba người phía sau cậu ta chỉ có chức năng trang trí, không ngờ họ đều là nhân tài, xem ra lần này hai vị Phó tổng giám đốc sẽ đấu nhau tóe lửa.
Sở Thiên vặn eo bẻ cổ, nhìn đồng hồ trên tường, thản nhiên nói với mọi người trong phòng họp:
- Các vị, tôi không quan tâm các người tiến vào Hồng Phát như thế nào, nhưng vào được rồi tôi liền cho các vị cơ hội, chỉ cần các người có thực lực, ra sức tạo lợi nhuận cho Hồng Phát. Sở Thiên tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị. Tôi luôn hành động theo năng lực, nếu các vị có đủ năng lực ngồi vào vị trí này, tôi nhất định sẽ tạo điều kiện cho các vị. Sở Thiên không có bản lĩnh lớn gì, nhưng đã nói là làm.
- Đương nhiên, người không có bản lĩnh, tốt nhất nên sớm rời khỏi Hồng Phát.
Sở Thiên uống nốt cốc café:
- Đừng để cục diện như hôm nay xảy ra nữa, bị vạch mặt trước mọi người chẳng tốt đẹp gì đâu.
Ánh mắt họ lóe ra quang mang, động lực thúc đẩy sinh ra.
- Tôi muốn xem ai dám đuổi người của tôi ra ngoài?
Một người phong thái uy nghiêm đi vào, giọng nói đầy mạnh mẽ:
- Trường Quý, đi vào cùng tôi, tôi muốn xem thằng nhóc nhà ai mà kiêu ngạo, ngông cuồng như thế.