Đồ Long sát Hổ, chính là hội Hắc Long, Hổ Bang. Sở Thiên uống một hơi cạn sạch Trúc Diệp Thanh trong chén. Ba tháng, mình có thể vươn tới trời xanh hay phải sống dưới mặt đất chính là ở trong ba tháng này. Sở Thiên thản nhiên, ánh mắt trở nên rực cháy.
Liễu Yên giật mình, không thể nào tin được, cứ tưởng Sở Thiên sẽ phải đau khổ, giờ lại thành mình. Cô thì thào:
- Sở Thiên là xã hội đen, xã hội đen đó!
Tô gia tự nhiên biết thân phận của Sở Thiên, nhưng lại bị Liễu Yên nói toạc ra khiến mọi người hơi khó chịu. Nếu cô không phải là con gái nuôi của Lâm Nguyệt Như thì với gia pháp của Tô gia cô đã bị đá ra khỏi cửa.
Sắc mặt Tô lão gia bình thản, thản nhiên nói:
- Ăn cơm!
Có “Thánh chỉ” của Tô lão gia, vợ chồng Tô Xán càng nhiệt tình với Sở Thiên hơn, gắp không ngừng món ngon cho cậu ta. Bà nội Tô Dung Dung cũng đeo kính lão vốn chỉ dùng để đọc sách báo lên để nhìn kỹ Sở Thiên. Có thể là do ấn tượng ban đầu với Sở Thiên rất tốt, nên bà càng nhìn càng thích vì vậy có món gì ngon trên bàn đều gắp tất cho Sở Thiên.
Liễu Yên khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn Sở Thiên đẹp trai, phong độ, nụ cười lại rất mê người không kìm được mà thở dài. Cô nghĩ mãi không hiểu, sao người có quyền uy lớn nhất chia rẽ hai người Sở Thiên lại ủng hộ. Không kể việc Sở Thiên có gia thế không hề môn đăng hộ đối chút nào, mà anh ta còn là xã hội đen. Cái thân phận này cũng phải khiến Tô gia cách ly thật xa mới phải. Ai mà nghĩ ra, lão gia oai phong một đời không hề đá văng Sở Thiên ra khỏi cửa ngược lại lại cực độ ủng hộ. Không thể nào mà tin nổi.
Bữa cơm này, vô cùng náo nhiệt phải mất gần năm mươi phút mới xong. Các món trên bàn thì không sai biệt lắm có một nửa vào bụng Sở Thiên. Nếu như chịu đói là khó chịu thì ăn no quá cũng đau khổ không kém.
Sở Thiên bất chợt sinh ra câu cảm thán, ăn cực no và đói cực đói đều khổ như nhau cả, trong đô thị có nước trong sạch tới đâu thì cũng không thể có cá, cho nên tìm kiếm được điểm cân bằng trong đó là kỹ năng rất quan trọng để sinh tồn.
Tô lão gia vươn người đứng dậy, đi ra phía sau, đặt tay lên bả vai Sở Thiên:
- Bữa cơm kết thúc, Dung Dung giúp ông tiễn Sở Thiên một đoạn nhé, về phần chi tiết khác, Sở Thiên, cháu có yêu cầu gì có thể thương lượng cẩn thận cùng Tô Xán, thật sự trọng đại, thì trực tiếp tìm lão già này!
Nói xong, ông cười ha hả, nhẹ nhàng bước đi.
Đêm khuya dần, những chiếc đèn lồng ở biệt viện Tô gia đã được thắp lên từ lâu.
- Sở Thiên, em đã nghĩ tới kết quả, nhưng thật không ngờ kết quả lại tốt đẹp như thế. Nhân vật như ông nội, lại tán thưởng anh như thế, xem ra sự lựa chọn của em là đúng.
- Mặc dù lần này được ông nội ủng hộ, nhưng trách nhiệm cũng rất lớn, ba tháng là thời gian rất ngắn nhưng anh sẽ cố hết sức đánh hạ giang sơn làm sính lễ cho em.
Tô Dung Dung nhẹ nhàng ôm lấy Sở Thiên, coi cảnh vệ bên cạnh như không, tựa như đang cười:
- Sở Thiên, em tin tưởng anh.
Trên Vọng Nguyệt lâu, Tô lão gia đang lẳng lặng uống trà. Nguyên Thiên Minh cung kính đứng bên cạnh. Ở Vọng Nguyện lâu có thể nhìn rõ Tô Dung Dung và Sở Thiên đang quấn quýt với nhau.
Tô lão gia uống hết nửa chén trà, quay đầu hỏi nguyên Thiên Minh:
- Thiên Minh, cậu cảm thấy Sở Thiên như thế nào?
- Tuổi trẻ cẩn thận, thâm tàng bất lộ!
Nguyên Thiên Minh ánh mắt bình tĩnh nói:
- Là người cực ác nhưng cũng cực thiện!
Tô lão gia gật gật đầu, khen:
- Thiên Minh, cậu nói hoàn toàn chính xác, tôi sẽ đến giúp thanh lợi kiếm này hướng lên trời cao, vì nước báo ân!
Mùa thu càng trôi đi, gió đêm ở thủ đô càng lớn.
Sở Thiên ngồi lên chiếc Audi của Tô gia, vừa đi vừa nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay, đánh cờ khiến Sở Thiên hết sức mệt mỏi. Ở Tô gia bởi vì tinh thần tập trung, tạm thời quên mất mệt mỏi, hiện tại chuyện lớn đã thành, dựa vào ở trên xe, cả người đều trở nên yếu đuối.
Cho ta mượn 3000 hổ cưỡi, khôi phục lãnh thổ Trung Hoa mênh mông, ngựa uống nước bên sông Hằng, kiếm chỉ tây Thiên Sơn, kéo trăng thành Toái Diệp, ngắm tuyết đảo Khố Diệp; thả câu bên bờ Hắc Hải, kéo cung bên hồ Bối Gia Nhĩ (hồ Baikan ở Nga), đến bán đảo Đông Dương tìm di tích cổ (bán đảo Trung Ấn), khiến Tokyo thành phế tích để bái tế tổ tiên Trung Hoa; cờ Hán chỉ tới đâu, chỉ thấy bụi của kẻ chạy trốn —— dám phạm thiên uy của Trung Hoa dù xa tới đâu cũng giết. (DG: YY wá; sang VN chạy không kịp).
Nếu quả thật có thể như thế công thành lui thân, cuộc đời này thế là đủ! Sở Thiên thở dài.
Lúc Sở Thiên mở mắt, chiếc xe Audi đã gần tới trước cửa trường học, đúng lúc này, ở góc đường, Sở Thiên bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang quỳ gối. Trong lòng Sở Thiên khẽ động, vội bảo người lái xe dừng lại, cho mình xuống.
Sau khi xuống xe, Sở Thiên đi hơn mười thước quả nhiên nhìn thấy Phong Vô Tình đang cúi đầu quỳ gối trong góc đường âm u. Trên mặt anh ta chồng chất vết thương nhưng vẫn mang nụ cuời trào phúng như cũ. Trước mặt anh ta giống như đang để một tâm vải trắng. Bên cạnh, năm sáu tên lưu manh đang nhe răng cười độc ác.
Sở Thiên vừa mới tới gần, đã nghe thấy tên đầu lĩnh lớn tiếng gào thét:
- Đồ chó hoang, Phong Vô Tình, mày nợ tiền bọn tao đến lúc nào? Trốn tránh bọn tao, chẳng lẽ mày định quỵt? Chúng tao biết mày vào làm công cho “Hữu Gian” tưởng thoát à, mẹ nó chứ không trả tao hủy cả quán.
Tên đầu lĩnh vừa gào thét vừa cầm thắt lưng quật thẳng vào mặt Phong Vô Tinh, Phong Vô Tình không hề trốn tránh, mặc kệ thắt lưng đánh lên mặt mình, thậm chí còn cười lấy lòng, van xin:
- Các vị đại ca, xin thương xót a, ŧıểυ đệ mấy ngày này mới vừa mới tới "Hữu Gian" kiếm miếng cơm ăn, còn chưa kịp chào hỏi các vị đại ca, cũng chưa kịp hiếu kính các vị. Các vị có thể thư thư cho mấy ngày, đợi cuối tháng có lương ŧıểυ đệ cam đoan sẽ trả nợ cho các đại ca. có thể hay không dễ dàng tha thứ mấy ngày này, chờ tôi có tiền lương, tôi cam đoan đem tiền đến trả cho các anh.
- Mày tưởng tao là trẻ lên ba à? Nói vài chục lần rồi, mỗi lần còn nợ mấy trăm, ông mày thúc dục lâu như này hai vạn tệ bao giờ mày có, nói một câu xem.
Đầu lĩnh lưu manh tức giận đã Phong Vô Tình ngã lăn, quát:
- Không có tiền cũng đừng có chữa bệnh cho mẹ mày, người đã muốn chết rồi trị cái đít ấy!
Phong Vô Tình toát ra sát khí, nhưng chớp mắt một cái liền biến mất, như lại hiện ra cái vẻ đáng khinh như trước:
- Các vị đại ca, tôi cam đoan trả, cam đoan trả mà!
- Thôi đi, trên người của mày còn cái đếch gì nữa.
Đầu lĩnh lưu manh dẫm lên người Phong Vô TÌnh, không kiên nhẫn nói:
- Tao cho mày một cơ hội, nhưng mày phải để bọn tao đi ŧıểυ lên người mày.
Phong Vô Tình không hề phản kháng, không ngừng gật đầu:
- Cám ơn đại ca, cuối tháng tôi cam đoan trả một ngàn, trả một ngàn.
Đầu lĩnh lưu manh phất tay, dữ tợn cười nói:
- Các anh em, đi ŧıểυ lên mặt thằng này đi, cho nó biết phong thái của chúng ta là như thế nào.
Vài tên lưu manh lập tức bật cười ha hả, Phong Vô Tình mặc dù rất phẫn nộ, nhưng cũng không có phản kháng, nhẫn nhục chịu đựng nằm trên mặt đất, chuẩn bị nhận nhục nhã vô tận.
Vài lưu manh cởi quần, lúc chuẩn bị giáo huấn Phong Vô Tình, một không giọng nói khó chịu vang lên:
- Giết người chẳng qua chỉ là cái gật đầu, các người chỉ vì hai vạn tệ mà đem người ta chà đạp như thế, lương tâm để cho chó ăn rồi à?
Bọn lưu manh hướng về phía giọng nói. Sở Thiên dựa vào bức tường, luời biếng đưa hông, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn chúng.
Phong Vô Tình kinh ngac nhìn lên, nhìn thấy đó là Sở Thiên, lại cúi đầu.
Đầu lĩnh lưu manh cười lạnh:
- Tao chỉ nghe anh hùng cứu mỹ nhân, lại chưa từng gặp qua anh hùng cứu phế nhân đấy, huống chi mày còn không phải là anh hùng.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, đi từ từ tới, mở miệng nói:
- Nhưng đây là anh em của tao, không ai có thể ức hiếp tao, cũng không ai có thể ức hiếp anh em của tao. Hai vạn tệ, tao có, tao có thể cho mày ngay bây giờ, nhưng mày nhất định phải xin lỗi anh em của tao.
Đầu lĩnh lưu manh thấy Sở Thiên giọng điệu thản nhiên, ăn nói rất kiêu ngạo, ngông cuồng, không khỏi tức giận, muốn dẫm nát Sở Thiên, cười lạnh:
- Mày người phương nào? Có phải muốn thay người chịu chết? Sống chán rồi muốn xuống âm tào địa phủ chơi à?
Đi ra ngoài lăn lộn ai không thích nói mấy câu đó, nếu không nói lại cảm thấy không đủ uy phong. Đáng tiếc, người nghe câu đó luôn trở thành lời tuyên chiến.
Sở Thiên đi tới trước mặt tên đầu lĩnh, không thèm nhìn hắn, nhẹ nhàng đấy chân đang dẫm Phong Vô Tình ra, cúi xuống kéo lấy thân thể của anh ta. Tên đấu lĩnh lưu manh tức giận nhìn Sở Thiên, liếc mắt nhìn hai tên đàn em. Hai tên đàn em thấy thế liền lao lên đấm Sở Thiên.
Sở Thiên cũng không quay đầu lại, dùng sức kéo Phong Vô Tình. Phong Vô Tình nhìn tận mắt, Sở Thiên nhấc chân “Bụp, bụp” hai tiếng, hai tên kia đã bị đá trúng, quỳ gối xuống.
Sở Thiên quay đầu lại nhìn hai tên kia, khẽ mỉm cười, vươn tay đặt lên trên vai của bọn chúng:
- Lần đầu gặp mặt, hai vị sao có lễ lớn như thế, khiến cho tôi ngượng ngùng quá.
Hai tên lưu manh giận giữ muốn đứng dậy nhưng lại bị một nguốn sức lực khổng lò ép xuống. Tên đầu lĩnh cũng là kẻ có kinh nghiệm, biết có điều không ổn, liền hét lớn cùng hai tên lưu manh khác lao lên.
Sở Thiên đột nhiên nhấc mạnh tay, hai tên đang quỳ bay lên đập thẳng vào hai tên đang lao tới. Bốn tên ngã lăn lộn trên mặt đất, kêu la không ngừng. Tên đầu lĩnh thấy mấy tên đàn em bị hạ, hơi hoảng, động tác trở nên chậm lại.
Sở Thiên không kiên nhẫn lao lên đá văng hắn ra, tiến tới đạp lên người hắn. Tên đầu lĩnh kêu thảm muốn đứng lên, nhưng lại có cảm giác chân Sở Thiên nhưng dính chặt vào thân thể gã, khiến gã không thể nhúc nhích, chỉ có thể oán hận nói:
- Nhóc con, mày dám đối nghịch với chúng tao nhất định mày sẽ hối hận, sẽ chết thảm.
Sở Thiên nhẹ nhàng hừ một tiếng, thản nhiên nói:
- Chúng mày? Chúng mày là ai tao không quan tâm, tao nói lại số chuyện của Phong Vô Tình kết thúc ở đây. Anh ấy nợ chúng mày hai vạn ấy gì, tao trả.
Sở Thiên mặc kệ tên đầu lĩnh đau đớn, giẫm chân lên người hắn, sau đó tới cây ATM rút tiền. Anh rút lấy 3 vạn, lấy ra hai vạn ném cho tên đầu lĩnh, lạnh lùng nói:
- Cho mày hai vạn đấy, nếu mày bị đánh muốn trả thù cứ tới đại học Thiên Kinh tìm tao, tao tên là Sở Thiên. Bọn mày còn dám tìm Phong Vô Tình gây sự tao thì bọn mày sẽ sống không bằng chết.
Tên đầu lĩnh cầm lấy hai vạn, mặt chẳng có tí vui mừng nào mà, nhìn Sở Thiên với ánh mắt thù hằn, sau đó dẫn theo người anh em rời đi.
Sở Thiên đi đến cạnh Phong Vô Tình, quan tâm hỏi:
- Phong Vô Tình, anh không sao chứ?
Phong Vô Tình khôi phục lại vẻ mặt đáng khinh, khúm núm gật đầu nói:
- Tôi không sao, không sao cả, cảm ơn người anh em, cảm ơn cậu rất nhiều.
- Mẹ anh bị bệnh?
Sở Thiên nhớ lại lời tên đầu lĩnh kia, mở miệng hỏi:
- Bệnh gì vậy? Có cần tôi giúp đỡ gì không?
Gió vô tình lắc đầu, khoát tay nói:
- Người anh em, cậu đã giúp tôi nhiều rồi, sao tôi có thể làm phiền câu? Việc của tôi, tôi có thể tự mình giải quyết.
Sở Thiên vỗ vai Phong Vô Tình, thản nhiên nói:
- Anh lúc nào mới có thể đứng dậy? Trong mắt tôi, anh tuyệt đối không phải một phế nhân, tuy rằng anh rất muốn mình trở thành một phế nhân.
Phong Vô Tình sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, nở nụ cười châm biếm, nhìn Sở Thiên:
- Tôi chính là phế nhân, chính là phế nhân.
Sở Thiên rút từ trong ví ra một vạn, dúi vào tay Phong Vô Tình thản nhiên nói:
- Đây là một vạn, anh cầm lấy mà dùng. Đây cũng không phải tôi cho không mà là ứng trước lương cho anh, mỗi tháng tôi sẽ tới tìm ông chủ của anh lấy tiền, cho nên anh cứ nhận, không cần áy náy.
Phong Vô Tình cầm tiền trong tay, đang muốn nói thì có hai chiếc xe dép đột ngột phanh lại, dừng trước hai người không xa. Lại là mấy tên lưu manh kia, chúng nó lại đi gọi hội ra rồi.
Tên đầu lĩnh lưu manh lúc nãy thấy Sở Thiên cùng Phong Vô Tình vẫn ở đó, thì hét lên:
- Đại ca, chính là hai tên nhóc kia, bọn chúng dùng âm mưu quỷ kế đánh lén bọn em.
Vốn là tên đó đánh Phong Vô Tình sau đó bị Sở Thiên giáo huấn, nhưng qua lời lẽ của tên đó lại biến Sở Thiên thành kẻ hèn hạ, vô sỉ đánh lén, có lẽ với cái tài năng như thế có nhiều người bị hại nhưng cũng trở thành hung thủ.
- Con bà nó, thằng chó nào dám động đến người của ông mày? Bố bắn chết hắn.
Một âm thanh diễu võ giương oai vang tới.
Sở Thiên quay đầu nhìn lại, thở dài, hóa ra là tên nhóc này.