Trước đây Bạch Tình Đình vốn không hề biết thân phận của Tiêu Vũ Văn, giờ sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói đến thân phận của Tiêu Vũ Văn, Bạch Tình Đình đã thấy thương hại Tiêu Vũ Văn, cảm thấy Tiêu Vũ Văn cô độc một mình thật đáng thương.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Cô ấy vốn không phải cô gái hư, chỉ là thiếu đi sự quan tâm trong một khoảng thời gian khá dài mới khiến cho tính cách của cô ấy lầm lì như vậy, độc đoán độc hành, chuyện lần này đã đả kích rất lớn đến cô ấy, tối qua anh có gặp cô ấy trong bệnh viện, cô ấy đã khóc ngất đi rồi!
Trong lòng Bạch Tình Đình có một cảm giác thương hại Tiêu Vũ Văn mạnh mẽ, trái tim của Bạch Tình Đình rất mềm yếu, từ nhỏ cô đã mất mẹ, không có được cảm giác bi thảm yêu thương của người mẹ. Bây giờ nghe được Tiêu Vũ Văn ngay cả ông nội làm sinh mạng của mình cũng không còn nữa, cái cảm giác thương hại Tiêu Vũ Văn trong lòng Bạch Tình Đình càng tăng lên mạnh mẽ, cô nhịn không được nói:
- Ông xã, Tiêu Vũ Văn thật đáng thương!
- Đúng thế!
Diệp Lăng Phi thở dài nói.
- Anh vốn định an ủi cô ấy một lúc, nhưng cô ấy giống như một cái xác không hồn, vốn không hề nghe lọt những gì anh nói, bà xã, đừng nói nữa, tối qua anh ở bệnh viện cả đêm, nói thế nào thì anh cũng quen biết với ông nội của Tiêu Vũ Văn, nhìn thấy người ta ra đi như vậy thật sự trong lòng anh không đành, được rồi, Tiêu Vũ Văn vốn chẳng có quan hệ gì với anh, hay cứ để mặc kệ vậy!
- Cái này có liên quan gì đến trách nhiệm của đàn ông, giữa anh và Tiêu Vũ Văn vốn chẳng thân mấy, không cần thiết phải chen vào!
Bạch Tình Đình vừa nghe đã quýnh cả lên, lần này ngay cả nói cũng không vội rút chân ra khỏi tay Diệp Lăng Phi, mang dép vào bỏ đi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình làm vậy chẳng hiểu gì cả, vừa rồi còn đang yên đang lành sao lại thay đổi nhanh như vậy. Diệp Lăng Phi đưa tay ra nắm lấy cánh tay Bạch Tình Đình kéo cô vào ngồi lại trên ghế sô fa.
- Bà xã, em sao thế hả?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Còn sao gì nữa, bị anh làm cho tức chết đi được!
Bạch Tình Đình tức hồng hộc nói.
- Anh không biết anh đã làm những chuyện gì rồi sao, bây giờ còn nói những lời như vậy, anh có còn là đàn ông không hả?
- Bà xã, anh thật chẳng biết chuyện gì cả!
Diệp Lăng Phi cười khổ sở nói.
- Em mau nói rõ cho anh biết đi!
- Sao em có thể nói rõ cho anh biết được!
Bạch Tình Đình nói.
- Tối hôm đó anh không biết anh đã làm gì sao, chiếm tiện nghi con gái nhà người ta rồi xong chuyện sao, em vì không muốn để cho người con gái khác can thiệp vào chuyện tình cảm của chúng ta, nhưng em lại không dung cho chồng mình không có trách nhiệm, anh nói như vậy khiến em quá thất vọng rồi!
- Anh chiếm tiện nghi người ta?
Trong đầu Diệp Lăng Phi vo ve, nếu như Bạch Tình Đình đã nói vậy thì chẳng phải xác thực tối hôm đó mình và Tiêu Vũ Văn đã phát sinh quan hệ sao, vết máu trên giường chắc là của Tiêu Vũ Văn, Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình trong nhất thời không biết nên nói gì cả.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng cô tức hồng hộc nói:
- Bây giờ Tiêu Vũ Văn gặp phải chuyện không hay, cho dù từ bất kỳ phương diện nào anh cũng phải giúp đỡ, lần này xem như là chuyện của một người đàn ông nên làm!
- Bà xã, ý em là…
- Anh đừng có nghĩ bậy, em không nói là em sẽ để cho Tiêu Vũ Văn vào nhà chúng ta, em chỉ nói anh nên giúp đỡ Tiêu Vũ Văn trong lúc cô ấy gặp khó khăn nhất, anh nghĩ thử xem, một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà giờ đã không còn người thân, cô ấy gần giúp đỡ nhất, anh thì tốt thật, xem như chẳng có chuyện gì cả, còn nói anh và người ta không có quan hệ gì, đây là điều mà một con người nên nói sao, đừng nói chi khác, cho dù một người lạ gặp phải chuyện như thế này cũng nên giúp đỡ!
Sau khi Bạch Tình Đình nói xong lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi bổ sung thêm:
- Em chỉ là nói trong lúc này có thể giúp được gì cho cô ấy thì giúp chứ không phải bảo anh dẫn cô ấy về nhà chúng ta, ông xã, anh xem mà tự làm đi, nếu về kinh tế có thể giúp cho cô ấy được!
Nhưng sau khi trải qua đêm hôm đó, trong lòng Diệp Lăng Phi lại nảy sinh sự quan tâm với Tiêu Vũ Văn, đặc biệt là chuyện lần này càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy lúc này mình phải có nghĩa vụ bảo vệ Tiêu Vũ Văn.
- Vũ Văn, nếu trong lòng em có ấm ức thì hãy khóc một trận cho đã đi, khóc thật đã vào, đừng có nén mọi thứ trong lòng thế!
Diệp Lăng Phi an ủi nói.
- Anh biết tình cảm giữa em và ông nội rất sâu đậm, trong nhất thời không thể nào chấp nhận được, nhưng bây giờ em thành thế này ông nội em dưới âm phủ mà biết được cũng sẽ không vui đâu!
- Diệp đại ca, em không sao, thật đó!
Tiêu Vũ Văn đột nhiên mở lời.
- Em chỉ muốn yên tĩnh!
Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn chịu mở lời thì thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, hắn ngồi trên giường nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tiêu Vũ Văn nhẹ nhàng nói:
- Có muốn yên tĩnh cũng không nhất thiết phải để bụng đói, như vầy đi, anh đi làm cho em ít đồ ăn, lấp đầy bao tử cho em!