Loại thủ đoạn đe dọa này có thể có tác dụng với một số người, nhưng với những người có tố chất tâm lý tốt thì không có hiệu quả, không thể nghi ngờ, Thái Duyệt chính là loại người có tố chất tâm lý tốt, sau khi lão nghe được một tràng những lời đe dọa của Mộ Văn, Thái Duyệt giả bộ hồ đồ nói:
- Tôi không hiểu cô muốn nói đến cổ vật cái gì? Tôi tuy là người nghiên cứu đồ cổ, nhưng chỉ giới hạn ở phương diện học thuật, những chuyện phạm pháp tôi chưa bao giờ làm!
Mộ Văn cũng biết được Thái Duyệt là một con cáo già, không có khả năng dễ dàng khai ra tất cả mọi chuyện, Mộ Văn đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Cô cầm cốc cà phê trong tay, lại đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi chậm rãi đặt cốc cà phê sang bên phải, nói:
- Giáo sư Thái, ông vẫn thích giả vờ giả vịt với tôi, chỉ có điều, lần này tôi có rất nhiều thời gian để chơi trò đó với ông, tôi nghe nói ông muốn gọi luật sư? Không thanh vấn đề, chờ khi nào nhốt ông đủ bốn mươi tám tiếng đồng hồ, tôi sẽ cho ông gọi luật sư!
- Cô nói cái gì, tôi có quyền được…!
Thái Duyệt còn chưa nói hết, đã nghe được tiếng cười của Mộ Văn,
- Giáo sư Thái, sao ông có thể ngây thơ như vậy chứ, ông cho rằng đây là nơi nào? Nước Mỹ? Hồng Kông? Có phải ông xem quá nhiều phim truyền hình, xem đi xem lại đến mụ cả người rồi không? Nơi này là thành phố Vọng Hải, ở đây, tôi nói một là một, hai là hai, tôi muốn nhốt ông bao nhiêu tiếng đồng hồ, vậy thì ông sẽ bị nhốt bấy nhiêu tiếng đồng hồ. À, giống như ông vừa nói, ông là người trung thực, con người tôi thích nhất là giao tiếp với người trung thực, ông yên tâm, tôi sẽ không làm gì ông, cũng sẽ không đánh ông…!
Mộ Văn nhìn Thái Duyệt cười một tràng, Thái Duyệt cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, lão nhìn Mộ Văn, cẩn thần nói:
- Cô muốn làm gì? Tôi phải cảnh cáo cô, tôi là nhà sử học nổi tiếng trong nước, cô phải hiểu cô đang làm gì, cô…!
Mộ Văn không có hứng thú nghe tiếp, cô lại cầm cốc cà phê lên, chậm rãi nhấm nháp hết chỗ cà phê còn lại. Uống xong, Mộ Văn đứng dậy, nói:
- Trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ này, nơi này sẽ không có người đi tới, ông có thể tự mình lựa chọn việc ông cần làm, muốn đi nhà vệ sinh có thể giải quyết ngay tại chỗ, đương nhiên, ở đây có camera, chúng tôi sẽ ở bên ngoài trông chừng ông. Giáo sư Thái, tôi nhắc lại cho ông một câu, nơi này là thành phố Vọng Hải, tôi làm chủ, ông còn có vấn đề gì nữa không?
- Cô không thể làm như vậy, cô có biết hậu quả của chuyện này không?
Thái Duyệt nghe được những gì Mộ Văn nói thì bắt đầu cảm thấy sợ hãi, lão chỉ lo xảy ra loại chuyện như thế này, nhưng Mộ Văn không để ý đến lão, mở cửa đi ra ngoài. Thái Duyệt bắt đầu mất bình tĩnh, lão bị còng tay, hai chân còn bị còng vào chân ghế cố định với mặt đất, lão căn bản là không nhúc nhích được, nếu thực sự theo như lời Mộ Văn vừa nói, vậy thì có nghĩa là nếu Thái Duyệt muốn đi vệ sinh, thì chỉ có thể giải quyết tại chỗ. Thái Duyệt hi vọng điều này chỉ là do Mộ Văn hù dọa mình, lão nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào, nhưng không trông thấy ai.
- Thả tôi ra, các người không thể đối xử như vậy với tôi được, tôi muốn gọi cho luật sư của tôi...!
Thái Duyệt lớn tiếng hô, nhưng không có ai phản ứng, thậm chí ngay cả đến một người sang đây liếc mắt nhìn cũng không có, Thái Duyệt hô hơn mười phút, vẫn không có ai tới như trước, trong lòng Thái Duyệt có chút hoảng hốt, không còn bình tĩnh như lúc trước, lão sợ ả đàn bà tên là Mộ Văn này chuyện gì cũng có thể làm được, lại nhớ đến việc chính mình đã muốn lấy mạng Mộ Văn, nói không chừng người đàn bà này muốn lấy chuyện công để trả thù tư, do vậy mới ra tay với mình.
Thái Duyệt càng nghĩ càng lo lắng, ánh mắt của lão lại hướng về phía cửa ra, vẫn không có ai, trong lòng thầm mắng con đàn bà này thật sự là con mẹ nó quá hung ác, lại chơi trò này với mình. Lão bắt đầu lo nghĩ, nghĩ nhiều nhất đến việc được đi vệ sinh, người chính là kỳ lạ như vậy, nếu như anh không suy nghĩ về nó, ngược lại sẽ không cảm thấy muốn đi nhà vệ sinh, lúc này vừa bắt đầu lo lắng, Thái Duyệt liền cảm thấy một nỗi buồn cực kỳ khó tả, bị mang đến đây từ rạng sáng, lão chưa từng đi nhà vệ sinh, hiện giờ buồn tiểu cũng là bình thường, nhưng vấn đê mấu chốt ở đây là, lão không được đi. Mộ Văn đã nói với lão là trong 48 giờ tới, sẽ không có người nào đi quản lão. Trong lòng Thái Duyệt thật sự lo lắng lão sẽ không nhịn được, nếu vậy thì chẳng phải là mất hết mặt mũi. Càng lo lắng càng có chuyện, nỗi buồn càng ngày càng mãnh liệt, Thái Duyệt ngồi không yên, hướng về phía cửa ra vào, hô lớn: - Tôi muốn đi vệ sinh, các người không thể đối xử với tôi như vậy, các người làm thế này chính là đang xâm phạm nhân quyền, tôi muốn đi vệ sinh.....!
Thái Duyệt hướng về phía cửa ra vào hô to, lại qua hai, ba phút, Thái Duyệt cảm thấy lão gần như không thể nhịn được nữa, lập tức muốn giải quyết ngay tại chỗ, lão quay về phía cửa ra vào hô tiếp, lần này, cuối cùng cũng thấy có bóng người, cửa phòng mở ra, liền thấy Mộ Văn từ bên ngoài đi vào, Mộ Văn cầm trong tay một cốc cà phê, cô ta đi tới, nhìn thấy bộ dạng lúc này của Thái Duyệt, cười nói:
- Giáo sư Thái, không sao đâu, ông có thể giải quyết ngay tại đây được rồi, tôi không để ý đâu …!