Trần Quân nghiêm túc hạ giọng, Lộ mới thôi bông đùa.
Lộ Jolhn bỏ tay vào quần, lại ngập ngừng, vẻ mặt khó xử cầu cứu con người trái gió kia.
- Quân, cậu có thể, có thể nào cởi quần ra hộ tớ không? Tớ.... tớ thật sự là bỏ súng trong quần mà.
Có thể tin được không?
Ôi trời ạ, hai người này một người một tính nhưng hợp lại mới thấy ăn ý đến mức nào.
Lộ chỉ vừa dứt câu, thoắt một cái cây súng đã yên vị trong tay Trần Quân, phía dưới ai đó đang được thả rông...
Cô nhìn thấy cự vật mềm nhũn kia, lại nhớ đến một trận kích tình ở nhà với Trần Quân, phía dưới lại ẩm ướt, hai má đỏ ửng như người say rượu. Ý nghĩ muốn Trần Quân lúc này của cô thật sự là không kiềm chế được.
Quỷ thật!
Cô phải kiềm chế lại, không được phát tiết. Không được phát tiết....
Xe lao nhanh trên dốc đứng, những chiếc phía sau không sợ chết lao lên.
Phía trước có một đoạn cua ngang, không có thanh chắn, chỉ cần trượt một chút thì cả người cả xe sẽ rơi xuống biển.
Lộ hít sâu, tay kéo vô lăng, chân đạp phanh. Chỉ biết trời đất quay vòng vòng một hồi chiếc xe lại tăng tốc chóng mặt.
Trần Quân điềm tĩnh nhắm bắn vào lốp xe của chiếc xe bám đuôi không đứt kia.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Chiếc xe kia chao đảo rồi tung lên không trung, rơi thẳng xuống biển, những chiếc phía sau không thấy khúc cua ngang cứ thế nhấn ga chạy, đến khi nhận ra vấn đề thì đã quá muộn.
Tất cả đoàn xe đều lao xuống vực biển.
Thật là tang thương.
Lộ thầm niệm A di đà phật, cầu mong cho họ siêu thoát, kiếp sau làm gà để cho con nướng con ăn!
Cô:...
Trần Quân:...
Có cần phải tạo nghiệp vậy không hả anh Lộ tự luyến. Anh còn chưa kéo quần lên nữa kìa, thật là mất mặt quá đi.
Đoạn đường dài phía trước êm ái hẳn, chẳng còn cuộc rượt đuổi tắt thở nào nữa. Cô thầm cảm tạ trời đất, cảm tạ Diêm Vương đã tha cho họ một mạng sống.
Cô hiện chỉ có một vấn đề.
Tế nhị.
Hết sức tế nhị.
Quá sức chịu đựng rồi!!!
- Lộ! Anh có thể... có thể kéo quần lên được không? Để vậy... Anh không thấy có gì đó sai sai hả?
Lộ John phun ra một búng máu, miệng hét ầm lên, nhân vật chính vẫn nhàn nhã ngồi lắng tai nghe tên bạn càn rỡ đang lên cơn.
- Trần Quân!!!!! Ông nội nhà ngươi, ngươi lấy súng xong là vô ơn thế hả? Tại sao lại thả rông cây súng bắn nước của ta thế này.... Lại thả ra trước mặt người đẹp nữa, ta trù cho nhà ngươi làm phát nào trúng phát ấy; %€$():""=/!?-¿¡%;«¢&>÷*#....
Cô khẽ nhích lại gần Trần Quân, phía dưới khó chịu ngứa ngáy.
- Ộc, hai người sốt rét đấy à? Tôi có tắt điều hoà đâu!?!?
- Còn hơn cả sốt rét.
Sau khi ngụy trang tạm an toàn hắn cởi khuy quần, kéo xăng tia của cô xuống. Bàn tay thô to lần mò vào lớp qυầи ɭóŧ tìm đến nơi bí mật kia, day qua day về.
- Đã ướt đến mức này ư? Em thèm muốn anh thế cơ à?
Hắn thì thầm vào tai cô, vô cùng ám muội. Mặt cô đỏ lên vài phần. Cô muốn hắn đút tay vào, muốn hắn làm nhiều hơn!
Mu l*n nâng cao, hắn thuận thế kéo quần cô xuống, cả cái qυầи ɭóŧ cũng bị vứt trong góc. Bàn tay bắt đầu vân vê hột le, vuốt ve hai cánh thịt ướt át làm cô càng ra nước nhiều hơn.
- Ưm...
- Khẽ thôi nào nàng... Khẽ thôi!
Hắn ôm lấy eo cô lên đùi hắn ngồi, banh hai chân cô ra, hắn xỏ ngón giữa vào trong đánh động hoa tâm, càn quấy nụ hoa xinh đẹp. Hắn thử động, rút ra lại đâm vào, thít chặt, rất tốt.
Hắn cho thêm một ngón, lại một ngón nữa. Ba ngón tay liên tục càn quấy ở nơi tư mật, cô tiết nước ra ngoài ướt cả bàn tay của hắn.