Chiếc xe màu đen chậm rãi lái vào trong khu biệt thự, xe mới vừa vào cửa lớn, cách đó không xa trong bóng tối, một bóng dáng xinh đẹp vô cùng mừng rỡ kích động chạy đến, Trình Thủy tâm nhìn người lái xe quen thuộc, ức chế không được trống ngực vỗ mạnh, anh ấy đang trong xe. . . . . . anh ấy đang trong xe. . . . . . Khống chế không nổi sự vui sướиɠ chút nữa sẽ gặp mặt, cô hai mắt sáng ngời nổi lên vài giọt ướt át.
Nhìn xe đứng ở hoa viên, dưới ánh đèn phản chiếu bảng số xe, cô lẳng lặng đứng ở cửa phòng khách chờ, chờ cửa xe mở ra trong chớp mắt, chờ người đàn ông trong lòng luôn nhung nhớ.
Nhưng mà, cửa xe mở, nhưng lại là hai bên cùng mở ra, bên cạnh bóng dáng cao thẳng đi xuống một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, Trình Thủy tâm không dám tin chấn động mạnh, choáng váng, sửng sốt, đồng thời cũng đau lòng, chỉ thấy người đàn ông cô yêu đang vì cô gái khác xách túi quần áo, loại đãi ngộ này cho dù bạn gái chính thức là cô cũng chưa bao giờ hưởng thụ qua, nồng đậm ghen tỵ nổi lên trong lòng, trong đáy mắt cô hiện lên một tia phẩn nộ căm ghét, cô gái đột nhiên xuất hiện này là ai?
Trong mắtTrình Thủy Tâm nhìn thấy hình ảnh thân mật như vậy, thật ra là có nguyên nhân khác , Hạ Cảnh Điềm đã đem mấy túi xuống xe muốn hướng đến phòng khách đi, sau lưng Kỷ Vĩ Thần có chút bất đắc dĩ cầm dùm nàng trên xe còn mấy túi nữa, nhưng khi nhìn tại trong mắt người khác, cái này dường như là tình cảm mặn nồng của hai người, bạn gái mệt mỏi, bạn trai săn sóc, vì nàng cầm dùm túi xách, trong mắt Trình Thủy Tâm là cỡ nào ấm áp một hình ảnh, cỡ nào chướng mắt.
Trình Thủy Tâm cắn môi dưới, cất bước muốn hướng đến phòng khách mà đi, có thể một giây sau cô lại do dự, cô biết rõ tính tình Kỷ Vĩ Thần, chỉ phải chịu đựng đau lòng, xoay người bước vào bóng đêm.
Trở lại phòng khách, Kỷ Vĩ Thần cầm túi quần áo ném ở trên ghế, cùng thường ngày hướng nhìn Hạ Cảnh Điềm đang uống nước lên tiếng nói, “Cho tôi một ly cà phê .”
Hạ Cảnh Điềm tuy chuẩn bị bước vào phòng bếp, nhưng nhịn không được ném ra một câu , “Buổi tối uống cà phê, Kỷ tổng ngủ được sao?”
Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú mỉm cười giễu, đôi mắt tĩnh mịch khiếp người bắn về Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm chỉ phải mân môi, đi vào phòng bếp, mà Kỷ Vĩ Thần thì đứng dậy đi vào phòng tắm.
Chờ Hạ Cảnh Điềm pha xong đặt lên bàn thì Kỷ Vĩ Thần trên người cũng vây khăn tắm đi ra, thân trên tráng kiện làm cho Hạ Cảnh Điềm trong nháy mắt đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, nàng cố gắng trấn định, lên tiếng nói, “Kỷ tổng thong thả dùng, tôi lên phòng.” Nói xong, nàng cầm quần áo chạy lên lầu hai, đem chính mình nhốt vào phòng, tựa ở cửa ra vào, Hạ Cảnh Điềm thở phào nhẹ nhõm, nói không ra cảm giác, vì cái gì vừa nhìn thấy Kỷ Vĩ Thần lõa thân trên, nàng lại có cảm giác không thoải mái ?
Kỷ Vĩ Thần ánh mắt nhìn lướt về lầu hai, thâm thúy híp lại, môi mỏng giật một vòng đường cong, như là trào phúng.
Lập tức, đi tới một người thanh niên trẻ tuổi, rất tình cờ hắn chính là người đã gặp Kỷ Vĩ Thần ở nhà ăn tối hôm qua, bởi vì hắn cùng Đỗ Thiên Trạch là người chung hội làm ăn, cho nên, cũng thường xuyên cùng chơi chung, đêm nay, hắn là đặc biệt tìm đến Đỗ Thiên Trạch.
Đỗ Thiên Trạch ngẩng đầu nhìn người mới tới, y nguyên đem ánh mắt trở lại tấm hình trên báo, Lý Dân gặp Đỗ Thiên Trạch thái độ không tốt, có chút đùa cợt giật lấy tờ bào trong tay hắn, trêu ghẹo cười nói, “Đỗ thiếu gia của chúng ta khi nào thì thích xem báo rồi?”
Nói xong, ánh mắt cũng không khỏi liếc về đầu đề tờ báo, khi thấy nội dung, hắn tà ác cười nói, “A, nguyên lai là tên của cậu ở đây!” Nói xong, khi ánh mắt liếc về người con gái trên tấm hình bên cạnh Đỗ Thiên Trạch thì không khỏi sững sờ, cô gái này như thế nào lại quá quen mặt? Hắn không khỏi chau mày, hướng Đỗ Thiên Trạch kêu lên, “A, cô gái này là ai a! Tôi như thế nào chưa thấy qua?”
Đỗ Thiên Trạch có chút nhàm chán lấy lại, háy hắn một cái, “Cậu chưa thấy qua .”
“A, ŧıểυ tử cậu thật sự là đáng chết, thành thật khai báo, từ Mĩ trở về, còn chưa đùa bỡn đủ con gái người khác sao?” Lý Dân mặt mũi tràn đầy giễu cợt, ngoài miệng không lưu tình nói.
Đỗ Thiên Trạch ngược lại không để ý tới hắn, nhìn chằm chằm vào Hạ Cảnh Điềm, hướng hắn nói, “Cảm thấy cô gái này như thế nào?”
Lý Dân cầm lại tờ báo nhìn nhìn, biểu lộ không kỳ quái nói, “Người thật còn đẹp hơn thế này nhiều, ở đây có cái gì đẹp mắt .”
Lý Dân trong lời nói làm cho Đỗ Thiên Trạch biểu lộ kinh ngạc, hắn cau mày nói, ” Người thật?”
“Đúng a! Tôi hôm qua tại nhà hàng Bắc Phố đã gặp cô ấy, có cái gì ngạc nhiên sao?” Lý Dân không cho là đúng nói, bởi vì Kỷ Vĩ Thần đối với hắn lạnh nhạt, hắn đến bây giờ trong lòng còn không thoải mái.
Đỗ Thiên Trạch trầm lặng mặt dường như bị kích hoạt, hắn có chút kích động bắt lấy tay Lý Dân hỏi, “Làm sao cậu nhìn thấy cô ấy? Cậu xác định là người trên tấm ảnh này?”
Lý Dân có chút kỳ quái nhìn Đỗ Thiên Trạch, “Như thế nào? Đàn bà của Kỷ Vĩ Thần cậu lại có hứng thú?”
Kỷ Vĩ Thần ba chữ này làm cho Đỗ Thiên Trạch chau lại mày lập tức, hắn ngạc nhiên khẽ nói, “Cậu nói cái gì? Cô ấy cùng Kỷ Vĩ Thần cùng một chỗ?”
“Đúng a! hôm qua tôi cùng bạn gái đi nhà hàng, trông thấy cô gái này dùng cơm cùng Kỷ Vĩ Thần, à hình như cô ấy nói, tên gọi Hạ Cảnh Điềm, là viên chức của Kỷ thị!” Lý Dân hoàn toàn không có phát giác được Đỗ Thiên Trạch cơ hồ như phát điên, y nguyên không nhanh không chậm lên tiếng.
Đỗ Thiên Trạch dường như đầu bị người nào đó nặng nề gõ một gậy, cả người đều choáng váng, cái gì? Hạ Cảnh Điềm lại cùng Kỷ Vĩ Thần ở nhà hàng dùng cơm? Điều này sao có thể? Bọn họ tại sao ở cùng một chỗ? Hạ Cảnh Điềm không phải rời khỏi Kỷ thị rồi sao? Làm sao có thể lại đang ở Kỷ thị làm việc? Nhiều câu hỏi khiến Đỗ Thiên Trạch đầu óc hỗn loạn, đồng thời, một cổ tức giận đánh vào tim hắn.
Lý Dân nhìn Đỗ Thiên Trạch như choáng váng, cười vỗ vỗ vai của hắn, lên tiếng nói, “Làm sao vậy an hem của tôi? Tôi hôm nay tới tìm cậu chính là có tin tức quan trọng! Còn nhớ rõ lần trước có cô gái tên Anne không! Cô ấy đến F thị rồi, địa chỉ khách sạn tôi đã có, như thế nào có hứng thú hay không. . . . . . ?”
Đỗ Thiên Trạch tức giận đẩy ra tay của hắn, giọng điệu bực bội kêu lên, “Muốn đi chính cậu đi đi, tôi không có hứng thú.”
Lý Dân nhìn Đỗ Thiên Trạch cả khuôn mặt chìm xuống, mới đứng đắn hỏi, “Cậu làm sao vậy? Ai chọc giận cậu rồi? Bởi vì cậu là anh em tôi mới giới thiệu! Cậu đi hay không đi nói một câu?”
Đỗ Thiên Trạch bị hắn làm cho suy nghĩ càng ngày càng rối loạn, hắn có chút không vui gầm nhẹ nói, “Cậu phiền chết a!”
“Này , tôi không trêu chọc cậu! Có hỏa ngàn vạn lần đừng thừa dịp phát ra tôi, cho cậu cơ hội nhưng không quý trọng, nếu như hối hận, đừng tìm tôi nha!” Nói xong, Lý Dân có chút không thú vị dương dương tự đắc đi khỏi.
Đỗ Thiên Trạch thấy người vừa đi, mới tức giận đập mạnh tay lên bàn, lửa giận như núi lửa bộc phát rất khó khống chế, vì cái gì hết lần này tới lần khác đều là Kỷ Vĩ Thần? Vì cái gì là Kỷ Vĩ Thần?
Từ số điện thoại Hạ Cảnh Điềm dùng, Đỗ Thiên Trạch đã hoài nghi Hạ Cảnh Điềm thân phận không hề đơn thuần, hôm nay, lại đột nhiên nghe Lý Dân nói ra, ngực hắn giống như bị người khác đâm một nhác, nói không đau, nhưng thật sự rất đau đớn.
Nói không nên lời căm tức, đây chính là lý do cô gái này trốn tránh không gặp hắn, nguyên lai nàng sớm đã đưa thân vào trong lòng Kỷ Vĩ Thần một thế lực hung hậu như vậy, thật sự là đáng giận, thật sự là. . . . . . Dùng tính cách Đỗ Thiên Trạch xưa nay, từ thô tục hắn thật sự khó nói ra miệng, chính là không thể phát tiết, trong ngực tức giận càng ngày càng cao, làm cho hắn thậm chí nổi điên.
Đột nhiên chạm được trên bàn điện thoại, hắn không nói hai lời cầm lấy, có chút hung dữ gọi số Hạ Cảnh Điềm, tiếng điện thoại vang lên thật lâu mới thông , hắn đang tại giận Hạ Cảnh Điềm có phải là đang trốn tránh hắn thì đối phương truyền đến tiếng nói trầm thấp nam tính, “Alo, là ai gọi đến?”
Cái thanh âm này, Đỗ Thiên Trạch làm sao có thể không nhận biết? Đây là thanh âm thuộc về Kỷ Vĩ Thần, Đỗ Thiên Trạch trong nháy mắt biểu lộ có chút hóa đá, hắn thở phì phì dập máy, liền ném xuống sàn nhà, lập tức, điện thoại văng làm hai nửa.
Kỷ Vĩ Thần đang trong phòng khách uống cà phê, không ngờ lại nghe thấy điện thoại của Hạ Cảnh Điềm để trong túi xách bên cạnh vang lên, bởi vì làm cho hắn thật sự phiền, hơn nữa Hạ Cảnh Điềm lại khôngtới nghe, hắn chỉ phải tự tiện lấy ra, ai ngờ mở ra vừa mới nói một câu, đối phương đã treo máy rồi, Kỷ Vĩ Thần nhìn dãy số, đây chỉ là một số điện thoại lạ mà thôi, không có lưu tên, Kỷ Vĩ Thần nhăn mày, chỉ phải đưa điện thoại thả lại trong túi Hạ Cảnh Điềm.
Mà trên lầu Hạ Cảnh Điềm đang tắm rửa, tiếng nước làm cho nàng căn bản nghe không được có điện thoại gọi đến mình, nếu không, cho dù chỉ mặc đồ ngủ, nàng cũng sẽ lao xuống lâu tiếp .
Đỗ Thiên Trạch trong phòng đi đi lại lại, hắn đang suy tư, vì cái gì Kỷ Vĩ Thần lại tiếp điện thoại của Hạ Cảnh Điềm? Đây không phải là chứng minh rất tốt hai người bọn họ đang cùng ở một chỗ sao? Đáng chết, Đỗ Thiên Trạch cắn răng gầm nhẹ một câu, bực bội không cách nào bình tĩnh trở lại, Hạ Cảnh Điềm này kỳ thật với hắn mà nói cũng không tính là cái gì, chỉ là một trong những trò chơi của hắn, nhưng làm cho Đỗ Thiên Trạch không cam lòng chính là, mình rốt cuộc điểm nào kém so với Kỷ Vĩ Thần? So với tên đó lạnh lung nghiêm mặt, hắn Đỗ Thiên Trạch đáng yêu nhiều hơn, cô gái này thật sự có mắt không tròng, chẳng phân biệt được tốt xấu.
Càng nghĩ càng giận, Đỗ Thiên Trạch đơn giản đi đến quầy Bar bên cạnh, lấy ra bình rượu đỏ rót đầy ly, trong lòng loạn, thật sự làm cho hắn phát hỏa lớn, càng làm cho hắn tức giận chính là, vì cái gì lần này hắn không thể cười mà cho qua? Là vì không có được con mồi mà không cam lòng sao? Hay là bởi vì chứng kiến cô gái kia ở trong lòng người khác mà không vui? Rõ ràng chỉ là một trò chơi, hắn lại chơi có chút quá quy định rồi.