Bởi vì câu đả thương người kia của Kỷ Vĩ Thần…, Hạ Cảnh Điềm một buổi chiều đều trôi qua không yên, nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận sẽ gặp phải hắn, mà ngay cả đi toilet nàng cũng nhẫn nhịn đến trưa, cũng may, giờ tan sở cuối cùng cũng đã đến, nàng không thể tưởng được, làm bí thư tổng giám như thế này thật là rảnh rỗi, rảnh rỗi đến cả ngày không cần đi đâu.
Lúc tan tầm, nàng cố ý chờ người khác đi trước, ngồi ở trước bàn, nhàm chán liếc mấy bưu kiện, đều là lịch trinh sắp xếp cuộc họp, còn có một chút công việc bên trong, nàng xem cũng xem không hiểu, hoàn toàn là của các công ty nước ngoài, nàng ở đại học chỉ chuyên về thị trường trong nước, cho nên, đối với cái này không đúng chuyên nghành, nàng có cảm giác mất mát và tiếc nuối .
Liếc nhìn, đột nhiên, một phong thư với chủ đề thông báo tuyển dụng công việc để ở trong hộp thư của văn phòng, nàng chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, liền mở ra, chỉ thấy trong thư dùng lời nói công sự viết, bởi vì Từ Na cùng Lưu mỹ không tuân theo quy định công ty nên kỷ luật cho sa thải, bộ phận nghiệp vụ cùng bộ phận tiêu thụ cấp bách thông báo tuyển dụng nhân viên chuyên nghiệp bổ sung, nếu có quen biết hoặc là bản thân có hứng thú có thể đi đến bộ phận nhân sự nhận lời mời.
Hạ Cảnh Điềm đại khái nhìn một lần, vừa định suy nghĩ, lại phát hiện thông báo tuyển dụng công việc phần cuối, dùng một loạt chữ nhỏ viết, có kinh nghiêm một năm, nàng chép miệng, hay là an ổn bảo trụ phần công việc này vậy.
Nhìn một văn phòng lớn có biết bao nhiêu đồng sự, nàng thầm cảm than, thu thập xong bàn làm việc đang muốn ra cửa thì điện thoại lại vang lên, nàng mở ra xem thì ra là của Lulu gọi tới, liền ấn nút trả lời, chỉ nghe Lulu dùng âm thanh ngọt ngào truyền tới, “Hạ đại gia bận rộn, đang ở chỗ nào?”
“Vừa tan tầm, còn có thể đi đâu?” Hạ Cảnh Điềm cười nói.
“Hôm nay thứ sáu, ngày mai không cần phải đi làm, buổi tối đi club không?” Lulu thanh âm đã để lộ ra hưng phấn.
Hạ Cảnh Điềm ngược lại đã quên, hôm nay thứ sáu, là được hai ngày nghỉ ngơi, hai ngày này đi làm vừa rồi làm cho nàng buồn bực không thôi, không chút suy nghĩ liền đáp ứng rồi, “Tốt! Địa điểm hai cậu cứ chọn, mình mời.”
Đầu kia truyền đến âm thanh hứng khỏi của Lâm Lâm đang ở kế bên, nàng dành lấy điện thoại rống lớn nói!”Hạ ŧıểυ thư, đây chính là cậu nói nha, chúng ta không có bức a.”
“Ai nói các cậu bức, là mình cam tâm tình nguyện .” Hạ Cảnh Điềm cười cong lên, lần trước tiền chữa trị nàng còn không có động vào, vừa vặn có công việc mới, nên tự thưởng cho mình vậy.
Ba cô gái tràn đầy sức sống gặp nhau, cười vui không ngớt, rồi đùa nhau, không phải ngươi hại ta, thì chính là ta hại ngươi, một hồi khẩu chiến rước lấy sự chú ý của người đi đường bên cạnh, bên cạnh Lâm Lâm cùng Hạ Cảnh Điềm, Lulu là người hay thẹn thùng còn rất bảo thủ, cũng là người có tướng mạo xinh đẹp nhất trong ba người, khéo léo, ngọt ngào động lòng người, nói chuyện ôn nhu yếu ớt, đặc biệt gương mặt trắng nõn không tỳ vết, làn da nhàn nhạt phấn hồng, đôi môi hơi mỏng như hoa hồng kiều nộn ướt át, đối với Lulu, Lâm Lâm tính cách phóng khoáng, nói chuyện lớn tiếng, không hề so đo, mà ngay cả màu da cũng rất khỏe mạnh, chỉ một câu, năng động như con trai.
Mà Hạ Cảnh Điềm! Tính cách rất khó định vị, khi ôn nhu như nước, khi tức giận như lửa, nhát gan như thỏ, lại dị thường kiên cường, bề ngoài nhu nhược nội tâm như lửa, ba cô gái, ba sắc thái khác nhau, cùng nhau đi chung tuyệt đối là một bức tranh đẹp đáng được ngắm nhìn.
Một phen nói chuyện phiếm, mới phát hiện Hạ Cảnh Điềm ăn mặc vẫn là trang phục công sở, vì đêm nay phóng túng, ba người quyết định dung tốc độ nhanh nhất giúp nàng thay hình đổi dạng, hấp tấp nhảy vào một cửa hàng quần áo không quá đắt, nhưng tuyệt đối thời trang, một phen thay ra đổi vào, khi đứng ở trước gương Hạ Cảnh Điềm thay đổi hoàn toàn thành một bộ dáng, làm người ta phải ghen tị, nàng mặc lên một chiếc áo sơmi mới cùng quần sort ngắn, lộ ra đôi chân thon dài trắng noãn, giày cao gót càng tôn thêm đôi eo nhỏ nhắn, một đầu tóc dài tùy ý buộc cao lên, lộ ra vẻ phong tình mê người.
Hạ Cảnh Điềm dáng người không cao lắm, nhưng rất cân đối, hơn nữa, bình thường áo mặt rất cứng nhắc, hôm nay áo sơmi cổ rộng hơn, ẩn ẩn hiện hiện đường cong mê hoặc nhân tâm.
“Oa, Hạ ŧıểυ thư, eo của cậu nhỏ quá a! Mình có thể sờ một chút không?” Một bên Lâm Lâm cười hì hì lên tiếng, tay ám muội ở trên eo Hạ Cảnh Điềm ra bộ giở trò.
Hạ Cảnh Điềm bị nhắm trúng khanh khách cười ra tiếng, xoay người tránh né, một bên Lulu đứng ở một bên cười, nhìn hai người trêu ghẹo.
Đợi một phen làm loạn, trời cũng đã tối hẳn, ánh đèn neon nhiều màu cũng được bật lên, phố thị yên lặng trong năm ngày làm việc rốt cuộc đã được buông lỏng, sôi trào, hấp dẫn những người trẻ cùng tham gia buổi tối nhiều thú vị.
Uống xong mấy ly rượu mạnh, ba người chằm chằm nhìn vào sàn nhảy một hồi lâu, Lâm Lâm liền bắt đầu không yên, kéo Hạ Cảnh Điềm muốn tiến lên, Hạ Cảnh Điềm còn đang ở trạng thái nữa mơ nữa tỉnh, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có ý chối từ, Lulu ở một bên cổ động , Hạ Cảnh Điềm ỡm ờ bị kéo vào trong sàn nhảy.
Trên sàn nhảy, mỗi người đều có vẻ mặt say mê, điên cuồng đi theo âm nhạc, uốn éo cơ thể nhiệt tình, đầu óc trống rỗng chỉ có một loại tư tưởng, chính là đi theo âm nhạc không ngừng trầm luân. . . Không ngừng. . .
Một bên giãy dụa, quơ tay quơ chân, Hạ Cảnh Điềm cùng Lâm Lâm rất nhanh hào nhập trong đó, Hạ Cảnh Điềm vung vẩy tóc mất trật tự, che đậy hết thảy phiền não, đi theo tiết tấu âm nhạc.
Cô gái trẻ tuổi luôn là bữa ăn ngon hấp dẫn những đôi mắt xung quanh mình, rất nhanh, những người đàn ông như lang như hổ xúm lại quay quanh hai người, Lâm Lâm rất can đảm cùng với một người thanh niên trông vóc dáng cao gầy dán sát thân thể vào nhau mà nhảy, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, một người đàn ông trung niên muốn gần sát sau lưng Hạ Cảnh Điềm, nàng lập tức nhanh tránh ra, thoát khỏi sân nhảy.
Trở lại chỗ ngồi, vì khát nàng uống cạn ly bia, vuốt lại mái tóc buông xõa, cười nói!”Thực chịu không được những người kia.”
Lulu cười đến rất dịu dàng, giống như không khí ồn ào không ảnh hưởng đến nàng, vừa mυ"ŧ nhẹ đồ uống, vừa đẩy một ly trà sữa qua, “, uống cái này a! Đừng uống nhiều rượu như vậy, tổn hại thân thể.”
Hạ Cảnh Điềm hướng về Lulu cười ấm áp, ánh mắt nhìn thấy điện thoại phát sáng, vội vàng lấy ra, chỉ thấy là một dãy số lạ lẫm, nàng vừa định tiếp, điện thoại lại vừa mới cắt đứt, mở ra ra thấy đã gọi nàng hai lần, nàng tranh thủ thời gian nói!”Mình đi ra ngoài tiếp điện thoại trước.”
Đi ra ngoài cửa, tìm được nơi yên tĩnh, Hạ Cảnh Điềm gọi lại, người nghe chính là giọng đàn ông, hắn vừa hỏi vừa giới thiệu, ” Là Hạ ŧıểυ thư? Tôi là Lưu bí thư của tổng công ty Kỷ thị, xin hỏi cô có thể liên lạc với Kỷ tổng không?”