Từ khi ra khỏi phòng làm việc của Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm cả người đều như mất hồn, đầu một mảnh trống không, đi ở trên hành lang, hồn phách dường như đã bị kéo ra, thân thể run rẩy đi vào toilet sửa sang lại mặt mũi, tát lên mặt nước lạnh cố gắng làm cho mình thanh tỉnh, quả nhiên khi nàng lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn qua trong kính khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên mặt che kín giọt nước, cặp mắt đen kịt bối rối sợ hãi đã biến mất.
Hai tay ôm mặt, Hạ Cảnh Điềm mãnh liệt hít một hơi, cuối cùng nhìn vào gương lần nữa, nàng mới giả bộ như chưa có chuyện gì phát sinh đi ra, nàng trong lòng cũng đang cố gắng trấn an mình, không có việc gì, không có việc gì, cùng hắn như thế cũng không phải chưa từng có, có cái gì đáng sợ ? Chẳng qua là thay đổi địa điểm mà thôi.
Đột nhiên, sau lưng xuất hiện một cánh tay chụp vai Hạ Cảnh Điềm làm nàng giật mình kinh hãi, thân thể khẽ run rẩy, mạnh quay đầu lại phát hiệnŧıểυ Ngữ ôm một đống tư liệu nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt cũng bị hù đến, lớn tiếng nói!”Sáng sớm nhìn cậu kỳ lạ rồi!”
Thấy là ŧıểυ Ngữ, Hạ Cảnh Điềm cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ lồng ngực, chậm rãi cười, “Cậu mới làm mình sợ muốn chết !”
“Mình vừa rồi đi văn phòng tìm cậu, gặp cậu không có ở đó, còn tưởng rằng cậu ra ngoài rồi.” ŧıểυ Ngữ tự quyết định, đi theo Hạ Cảnh Điềm hướng về văn phòng nàng lần nữa.
“Tìm quản lí của cậu ký một bản văn kiện.” ŧıểυ Ngữ lên tiếng nghiêng mắt nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm một bộ mất hồn mất vía, không khỏi kỳ quái hỏi!”Cậu làm sao vậy, sắc mặt như vậy tái nhợt, còn ra mồ hôi lạnh, thân thể không thoải mái?”
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, sờ trên trán mồ hôi, cười nói!”Không có việc gì, quản lý đi công tác rồi, ngày mai trở về.”
“A. . Vậy làm sao bây giờ? Văn kiện khẩn cấp a!” ŧıểυ Ngữ gấp đến độ giơ chân múa tay, đương nhiên, đây cũng là bởi vì cô quá mức lười biếng mới có thể tạo thành như vậy. Hạ Cảnh Điềm hiểu được trong công ty này, một văn kiện khẩn cấp là ảnh hưởng rất lớn, không khỏi cũng nhíu mày, đi theo hỏi ngược lại: “Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”
“Đã tổng giám đốc không ở đây, chỉ có thể hướng cấp trên nữa ký.” ŧıểυ Ngữ vẻ mặt đau khổ kêu lên, nếu không có ký được, trở về khẳng định phải ….nghe mắng
Đã thấy ŧıểυ Ngữ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái khẩn trương lên, mở to mắt, kích động nói, “Có thể chứ? Có thể chứ? Mình thật sự có thể đi lên sao?”
“Đương nhiên, bằng không cậu còn có thể như thế nào?” Hạ Cảnh Điềm có chút buồn cười liếc cô.
“Nhưng là, mình rất khẩn trương, nếu không, Hạ Cảnh Điềm, cậu chức vị cao, cậu đi giúp mình một chút đi!” ŧıểυ Ngữ lại vẻ mặt lâm trận lùi bước, nhíu lại khuôn mặt, đau khổ khẩn cầu lên tiếng.
Hạ Cảnh Điềm giật mình nảy người, cái gì? Bảo mình đi? Mỗi lần ŧıểυ Ngữ nói về Kỷ Vĩ Thần thì được miệng lưỡi lưu loát, hiện tại cho cô ấy một cơ hội thì lại nhát gan như quỷ, Hạ Cảnh Điềm thực hối hận đưa ra đề nghị này, nhưng, để cho nàng đi đối mặt Kỷ Vĩ Thần, nàng đánh chết cũng sẽ không đi, văn phòng đó đã thành vùng cấm của nàng.
“Van cầu cậu! Cảnh Điềm, mình thật sự sẽ khẩn trương a! mình sợ đứng ở trước mặt ngài ấy, một chữ cũng nói không được.” ŧıểυ Phỉ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Hạ Cảnh Điềm, hai tay đem trong tay văn kiện khẩn cấp hướng tới nàng.
Hạ Cảnh Điềm cảm thấy khó sử, vừa muốn nhận thỉnh cầu vì nàng có thể cảm nhận được ŧıểυ Ngữ thật sự tín nhiệm mình, về phương diện khác, nàng là vừa mới trốn khỏi hang hổ, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên đáy lòng dâng lên sức mạnh, phản pháo, đúng a! Tại sao phải trốn tránh hắn, hắn có cái gì đáng sợ ? Nàng phải đi gặp hắn thì có thể như thế nào? ŧıểυ Ngữ là bạn tốt của nàng, nàng lý phải là giúp, nhìn ŧıểυ Ngữ cong lên khóe miệng, Hạ Cảnh Điềm chậm rãi cười, thân thủ tiếp nhận, “Được rồi! Cậu ở đây chờ mình.”
“Thật sự, vậy thì tốt quá, cám ơn cậu, Cảnh Điềm”. ŧıểυ Ngữ mừng đến nhảy dựng lên, trong lòng khối đá cũng đặt xuống. Đứng ở cửa thang máy, Hạ Cảnh Điềm sửa sang lại biểu lộ, ôm văn kiện bước đi vào, vài giây đồng hồ thời gian, làm cho Hạ Cảnh Điềm không kịp dâng lên cảm xúc sợ hãi đã đứng trước mặt cửa văn phòng Kỷ Vĩ Thần.
Khôn khéo như hắn trên thương trường chưa bao giờ nhăn mặt, đối với cảm tình cũng lạnh nhạt như nước, phụ nữ với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, hắn muốn cái gì hắn biết rõ, có thể duy chỉ đối với nàng luôn không nghe lời hắn là khó xử trí, có lẽ nên sớm làm cho nàng biến mất, như vậy thế giới của hắn cũng không bởi vì một ít người râu ria mà ảnh hưởng, nghĩ xong, hắn bất đắc dĩ thở dài, đùa bỡn ly rượu trong tay, mắt tĩnh mịch híp lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa làm cho hắn nhíu mày, trầm thấp lên tiếng, “Vào đi.”
Nguyên lai tưởng rằng người vào là trợ lý của hắn, nhưng không ngờ, đi tới lại là bóng dáng bình tĩnh thong dong, đúng là vừa rồi chạy đi ra – Hạ Cảnh Điềm, hắn bình tĩnh trong mắt chỉ có chút lay động khẽ qua, không biết là cảm giác gì, tóm lại đối mặt nàng hắn không hề trầm tĩnh, vì che dấu vừa rồi chính mình hành vi quá độ, hắn sắc mặt lạnh xuống, dùng ánh mắt đạm mạc nhìn nàng đi đến trước mặt mình, nghe nàng dùng lời nói công thức mở miệng, “Kỷ tổng, có một phần văn kiện khẩn cấp, phiền toái ngài ký tên.”
Liền giật mình một chút, hắn tự tay tiếp nhận văn kiện, chỉ là đơn giản xem qua, tay đã đi qua cầm bút, xoạt xoạt ký vào tên của mình, Hạ Cảnh Điềm cầm lại, cũng không có nhìn lại hắn, xoay người liền ra khỏi, bỏ lại Kỷ Vĩ Thần vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn nàng có chút ngạc nhiên.
Đương khi Hạ Cảnh Điềm bước ra khỏi văn phòng một giây sau, nàng trong lòng thầm kêu một tiếng, trời ạ! Trời biết, nàng đáy lòng căng thẳng như dây cung, nàng sợ mình sẽ ở trước mặt hắn luống cuống, sợ chính mình sẽ làm hắn nhìn thấu nàng đang hoảng loạn trong lòng, cũng may, khá tốt khá tốt, nhìn biểu hiện của mình rất tốt, đúng a! Trên thế giới này nɠɵạı trừ chết, không có gì rất nàng không làm được, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm hít mạnh một hơi đi vào thang máy.
Khi Hạ Cảnh Điềm đem trong tay tư liệu giao cho ŧıểυ Ngữ thì ŧıểυ Ngữ vô cùng cảm kích, xúc động, còn muốn mời Hạ Cảnh Điềm ăn cơm trưa, Hạ Cảnh Điềm chỉ là cười, nàng còn muốn cảm tạ ŧıểυ Ngữ! Bắt buộc chính mình đối mặt người không dám đối mặt, nếu như là Hạ Cảnh Điềm có cái gì văn kiện khẩn cấp, nàng có lẽ đánh chết cũng sẽ không tìm Kỷ Vĩ Thần, hiện tại tốt lắm, trước mặt khó sử đã xử lý được.
Đang lúc Hạ Cảnh Điềm ra khỏi không bao lâu, cửa văn phòng Kỷ Vĩ Thần lại bị xáo động, hắn có chút buồn cười nghĩ, không phải là tên trợ lý kia sợ tới mức chạy đến nước Mĩ rồi đi! Nhưng mà, đẩy cửa đi tới lại là bóng dáng làm cho hắn giật mình, Đỗ Thiên Trạch mặt mang mỉm cười, hướng hắn trên ghế giương giọng nói, “Kỷ tổng, đã lâu không gặp.”
Đỗ Thiên Trạch đột nhiên đến thăm, cũng làm cho Kỷ Vĩ Thần quái lạ một chút, hắn đứng người lên, thập phần lịch sự hướng Đỗ Thiên Trạch cười cười, “Đỗ tổng, người tram công nghìn việc, như thế nào có thời giờ rảnh đến chỗ của tôi tiêu khiển?”
Đỗ Thiên Trạch nở nụ cười hạ xuống, “Tôi lần này, chính là vì Kỷ tổng mang đến lợi nhuận.”
“Dự án Trí Thắng, Kỷ tổng không phải tranh thủ đã lâu rồi sao?” Đỗ Thiên Trạch ngồi xuống, gọn gàng dứt khoát lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú sớm đã không có thái độ bất cần đời, cười nhạt thong dong.
Kỷ Vĩ Thần mắt híp lại, cười ra tiếng, “Không sai.” Cũng đang suy đoán Đỗ Thiên Trạch đột nhiên đến thăm có ý gì, tuy Đỗ thị cùng Kỷ thị trên thương trường đều là quân thế gia, nhưng là, thương trường như chiến trường, thường xuyên sẽ phát sinh rất nhiều khói thuốc chiến tranh, tựa như vừa mới Đỗ Thiên Trạch nói đến dự án đấu thầu Trí Thắng, tại ba ngày trước đã bị Đỗ thị thắng lợi giành được, kỳ thật, đây là bất động sản hiếm có béo bở.
Đỗ Thiên Trạch thấy đã đưa tới Kỷ Vĩ Thần hứng thú, môi mỏng câu lên, hắn lần này tới chính là rất có tự tin, mỉm cười nói, “Kỳ thật, về hạng mục này, chúng ta có thể lẫn nhau được cùng có lợi, tin tưởng Kỷ tổng cũng có chỗ tính toán rồi!”
Kỷ Vĩ Thần cũng đang âm thầm tán thưởng, trong mắt người ngoài thiếu gia nhà giàu Đỗ Thiên Trạch bất cần đời, đối với gia nghiệp Đỗ thị cũng rõ như lòng bàn tay, làm cho người ta xem thường, đương nhiên, nếu theo lời Đỗ Thiên Trạch nói, Kỷ Vĩ Thần cũng có tính toán trong lòng, chỉ là, làm cho hắn có chút khó hiểu chính là, Đỗ Thiên Trạch hào phóng như vậy mục đích là cái gì? Ngón tay thon dài có một thoáng nhẹ đập vào mặt bàn, Kỷ Vĩ Thần mày kiếm chau lên, “Đỗ tổng đến sẽ không chỉ đơn giản đưa cho tôi tin buôn bán đơn giản như vậy! Có điều kiện gì cứ nói, Kỷ thị sẽ làm theo khả năng.”
Đây chính là lời nói Đỗ Thiên Trạch đang chờ, hắn chậm rãi cười, khuôn mặt hơi có ngưng trọng, “Kỷ tổng khiêm tốn rồi, kỳ thật tôi lần này, mục đích rất đơn giản, tôi chỉ muốn của Kỷ tổng một người.”
Giả thiết qua rất nhiều mục đích, Đỗ Thiên Trạch mục đích này lại làm cho Kỷ Vĩ Thần ngoài dự liệu, bất quá, hắn một giây sau liền đã hiểu được người Đỗ Thiên Trạch muốn là ai, khóe môi nhếch lên, cười nhạt nói”Một phụ nữ à!”
Chủ đề đã mở, Đỗ Thiên Trạch cũng không khách khí, nhẹ gật đầu, “Không sai, tôi nghĩ chỉ cần ngài đưa ra người đó, theo như lời ngài vừa nói hẳn đây không phải là việc khó a!” Kỷ Vĩ Thần không vui, hơn nữa, Hạ Cảnh Điềm chỉ là một người bình thường làm sao có thể đem vào đàm phán công việc.
Kỷ Vĩ Thần nở nụ cười, nhưng là trong đáy mắt không hề cười, như có điều suy nghĩ, ánh mắt làm cho người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì, trầm ngâm một hồi, Kỷ Vĩ Thần cười nhạt lên tiếng, “Cái này, tôi chỉ sợ không thể đáp ứng ngài.”
Đỗ Thiên Trạch mắt tối sầm lại, trên mặt lại cười nói, “Kỷ tổng không nỡ bỏ những thứ yêu thích sao?”
“Tôi biết rõ Đỗ tổng muốn chính là một viên chức của công ty của chúng tôi, Hạ Cảnh Điềm có phải không?” Kỷ Vĩ Thần cười nhạt lên tiếng.
“Không sai, chính là cô ấy, bất quá, cô ấy còn có một thân phận!” Đỗ Thiên Trạch trong mắt bắt đầu hiện lên một chút không vui.
Lại nghe Kỷ Vĩ Thần không nhanh không chậm giải thích nói, “Kỳ thật Hạ Cảnh Điềm thực sự không phải là nhân vật trọng yếu, chỉ là, cô ấy ở công ty tôi nhậm chức bí thư tổng giám đốc, biết được rất nhiều cơ mật buôn bán, tôi không thể đơn giản xa thải.”
Đỗ Thiên Trạch biết rất rõ ràng đây chỉ là Kỷ Vĩ Thần lấy cớ không chịu giao người, chỉ phải nhướng mày nói!”Cô ấy cũng có không gian riêng tư chứ!”
“Chuyện riêng của cô ấy gần đây đều do chính cô ta làm chủ.” Kỷ Vĩ Thần chậm rãi lên tiếng, trên mặt nhìn không ra chút nào tâm tình.
“Nghe nói cô ấy thiếu Kỷ tổng một khoản tiền, không biết là bao nhiêu, tôi có thể thay cô ấy trả cho ngài.” Đỗ Thiên Trạch nhướng mi hỏi.
Đã thấy Kỷ Vĩ Thần lông mày nhăn lại, ẩn ẩn tức giận, cùng với tiếng nói hơi có vẻ trầm thấp vài phần, “Đây là ý của cô ấy?”
“Cái này không quan trọng!” Đỗ Thiên Trạch ha ha cười, khuôn mặt anh tuấn hơi bị sáng ngời.” Kỷ Vĩ Thần khoát khoát tay, khuôn mặt tuấn tú đã có vài phần khó coi.
Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, cái gì? Hạ Cảnh Điềm thiếu nợ Kỷ Vĩ Thần đã trả rồi sao? Vì cái gì nàng không nói? Nếu là đã trả, vì cái gì nàng còn muốn nghe lệnh của hắn? Đỗ Thiên Trạch cảm giác rất khó hiểu, hắn lại hỏi, “Không phải?”
Đã thấy Kỷ Vĩ Thần mỉm cười nhướng mày, “Tôi nghĩ hôm nay làm cho Đỗ tổng một chuyến đi không rồi, tôi là mở công ty, không phải bán viên chức, có bất kỳ vấn đề gì, Đỗ tổng không ngại tự mình tìm Hạ Cảnh Điềm nói chuyện.”
Đỗ Thiên Trạch cũng chậm rãi cười, nhưng là lông mày nhíu chặt, thon dài chân đứng lên, “Đã như vầy, tôi đây sẽ không quấy rầy Kỷ tổng .”
Văn phòng tổng giám đốc, Đỗ Thiên Trạch đi ra phòng, ánh mắt luôn tìm tòi cái chỗ này, hỏi thăm qua một người sau, hắn thành công đứng ở trước cánh cửa này, chằm chằm vào bên trong bóng dáng bận rộn, môi mỏng giương lên một vòng cười mê người, hắn không có lập tức đi vào quấy rầy nàng, mà là như một người ăn trộm, đứng ở phía sau cửa đánh giá nàng, đem trên mặt nàng tùng biểu lộ phong phú ghi nhớ, không thể tưởng được khi nàng làm việc cũng thật đúng là đẹp.
Ngay khi Đỗ Thiên Trạch đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào Hạ Cảnh Điềm, sau lưng, đột nhiên truyền đến một tiếng người nam ho nhẹ, “Ừ hừ.” Đỗ Thiên Trạch quay đầu lại, đã thấy một người trung niên đứng ở phía sau mình, khuôn mặt tuấn tú loáng một vòng cười vui vẻ, lên tiếng nói!”Xin chào.”
Ngô Kiệt cảm thấy đã gặp nhau người này ở nơi nào rồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn lại có chút nghĩ không ra, cuối cùng, đầu óc lóe lên, hắn lập tức nhớ tới tại một tạp chí xem qua, mới đột nhiên giác ngộ, người thanh niên trước mặt chính là đại công tử Đỗ Thiên Trạch của tập đoàn Đỗ thị, hắn biến sắc, lập tức lịch sự cười ra tiếng, “Xin chào, không biết Đỗ tổng có chuyện gì không?”
Đỗ Thiên Trạch cười cười xấu hổ, “Tôi tới tìm một người.”
Văn phòng Ngô Kiệt chỉ có một mình Hạ Cảnh Điềm, cho nên, Ngô Kiệt rất nhanh kịp phản ứng, cười cười, liền hướng Hạ Cảnh Điềm lên tiếng nói!”ŧıểυ Hạ, em mau đi ra.”
Hạ Cảnh Điềm từ trong tư liệu ngẩng đầu, khi ánh mắt chạm đến người đứng ở cửa ra vào thì cả người ngẩn ngơ, trời ạ, nàng không nhìn lầm chứ!
“Còn không ra.” Đỗ Thiên Trạch có chút không vui nhẹ gọi, thấy hắn, làm sao lại như thấy quỷ vậy? Hắn có khủng bố như vậy sao?