Bận rộn một ngày cứ như vậy trôi qua, công việc khẩn trương khiến người ta quên cả thời gian, quên cả mình đang ở chỗ nào, thậm chí thời gian nghĩ đến việc ngoài công tác cũng không có, Hạ Cảnh Điềm ngay khi đến giờ tan tầm bắt đầu lo lắng, nàng suy nghĩ, đêm nay, nàng có nên trở lại biệt thự của Kỷ Vĩ Thần không, bởi vì không cần suy nghĩ nàng biết chắc Trình Thủy Tâm nhất định sẽ trở về, do dự đã đến lúc tan việc, khi thấy Ngô Kiệt ánh mắt lơ đãng nhìn qua mình, Hạ Cảnh Điềm nhanh chóng sửa sang lại tư liệu đứng người lên, “Ngô quản lí, em có việc đi trước.”
Vốn định hẹn Hạ Cảnh Điềm đi ăn cơm, Ngô Kiệt chỉ phải buông tha cho, thản nhiên nói: “Có việc vậy em về trước đi!” Hắn tuy thân là thủ trưởng, nhưng hắn cũng sẽ không lấy chức vụ bắt buộc người.
Hạ Cảnh Điềm vội vàng đi vào thang máy, đến lầu sáu, nàng gặp A Nhã cùng ŧıểυ Ngữ, hai người này sau khi tan tầm thì luôn có kế hoạch làm gì, hơn nữa, hôm nay ŧıểυ Ngữ vụng trộm đem nói với Hạ Cảnh Điềm, A Nhã có bạn trai, đêm nay hai người chuẩn bị đi làm thịt anh ta, cô hỏi Hạ Cảnh Điềm có hứng thú tham gia hay không, Hạ Cảnh Điềm nhanh chóng lắc đầu, nàng không thích nhất loại chuyện này rồi, ŧıểυ Ngữ cũng không ép buộc, cùng A Nhã vui vẻ đi đến đó.
Đứng ở cửa Kỷ thị, vừa vặn đi qua dòng người, có thể là bởi vì chức vụ của Hạ Cảnh Điềm, nên có rất nhiều nữ nhân viên âm thầm đánh giá nàng, trên mặt lộ ra biểu lộ phức tạp, trước mặt Hạ Cảnh Điềm cúi đầu cười hỏi, kiểu cười không rõ này làm cho Hạ Cảnh Điềm rất không thoải mái, cảm giác, như bọn họ là đang cười chính mình, vì vậy, nhìn thấy taxi chạy đến trước mặt nàng, nàng không chút do dự ngồi vào, nói ra địa chỉ chính là biệt thự Kỷ Vĩ Thần, nói xong, nàng có chút ảo não, nhưng là, trong khoảng thời gian ngắn thật sự nàng nghĩ không ra chỗ nào có thể đi, nàng nghĩ, bất kể như thế nào, đêm nay hay là trở về nhìn xem tình huống thế nào rồi nói sau.
Trở lại biệt thự, bởi vì nàng có chìa khóa, không có gõ cửa mà tự đi vào, trong hoa viên không có xe Kỷ Vĩ Thần, nói rõ hắn vẫn chưa về, Hạ Cảnh Điềm nhìn nhìn đại sảnh cũng im ắng, vốn tưởng rằng không có người, nhưng không ngờ, vừa vặn nhìn thấy Trình Thủy Tâm từ phòng Kỷ Vĩ Thần đi ra, dùng một loại ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống nàng, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc, miễn cưỡng bài trừ đi ra nụ cười nói: “Trình ŧıểυ thư, nguyên lai cô đang ở đây a!”
“Biết rõ tôi ở đây, cô còn có mặt mũi trở về sao?” Trình Thủy Tâm cắn răng cười lạnh, giọng điệu ngăn không được mang theo ý chanh chua, cô gái bình thường trước mắt này, cô mặc kệ cô ta là thân phận gì, tóm lại, cô chán ghét nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm xuất hiện ở trước mặt mình, càng chán ghét cô ta bước vào gian phòng này.
Hạ Cảnh Điềm sắc mặt khẽ giật mình, Trình Thủy Tâm lời nói làm cho nàng cảm thấy khó sử, tối hôm qua hình ảnh rất rõ ràng là cô gái này cùng Kỷ Vĩ Thần không ngủ cùng giường, địa vị của cô ta trong lòng Kỷ Vĩ Thần rất trọng yếu, cái này làm cho vốn là chột dạ, Hạ Cảnh Điềm càng thêm không cách nào ngẩng đầu lên, nàng nhướng nhướng mày, bình tĩnh lên tiếng nói: “Trình ŧıểυ thư yên tâm, đêm nay tôi sẽ không quấy rầy hai người.”
Trình Thủy Tâm đứng ở giữa cầu thang, tay vòng ngực, dùng thái độ trên cao nhìn xuống, ánh mắt miệt thị cười nhạo Hạ Cảnh Điềm, giọng điệu mỉa mai nói: “Tôi cần không chỉ đêm nay, tôi hi vọng cô vĩnh viễn cũng không quấy rầy đến chúng tôi, hiểu chưa?”
Nếu như có thể, tôi cũng vậy muốn cách xa các người vạn dặm, nhưng đó cũng không phải do nàng định đoạt, Hạ Cảnh Điềm trong lòng thầm than, nàng hiểu được Trình Thủy Tâm đối với nàng có mang địch ý, cho nên, đối mặt với sự cười nhạo đó, Hạ Cảnh Điềm cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là rất buồn bực, thân phận của mình vốn đã xấu hổ, nàng hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Trình Thủy Tâm, mở miệng nói: “Tin tưởng không cần bao lâu, chúng ta cũng sẽ không gặp lại .”
Hạ Cảnh Điềm lời nói này làm cho Trình Thủy Tâm kín đáo nhướng mày, cô nghe ra được một chút thong tin, có chút tức cười tìm hỏi: “Cô cùng Thần trong lúc này rốt cuộc là quan hệ gì? Các người có bí mật gì không thể cho ai biết sao?”
Trình Thủy Tâm tìm hỏi làm cho Hạ Cảnh Điềm rất cảm thấy đau đầu, nàng cùng Kỷ Vĩ Thần, quan hệ cũng không phải đến tình trạng không thể cho ai biết, nghĩ nghĩ, Hạ Cảnh Điềm đang suy nghĩ, hay là đem tình trạng của nàng cùng Kỷ Vĩ Thần nói cho cô ấy biết ? Dù sao cô ấy cũng là bạn gái chính thức của Kỷ Vĩ Thần, có quyền biết rõ chuyện này, nếu không, nếu tiếp tục giấu, chỉ biết càng náo càng cương, càng náo càng loạn, nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm nghiêm mặt lên tiếng: “Trình ŧıểυ thư đừng hiểu lầm, kỳ thật tôi cùng với Kỷ tổng cũng không phải là quan hệ như cô tưởng tượng, Kỷ tổng đã từng đã giúp tôi, tôi chỉ làm người hầu của anh ta để báo đáp.”
Trình Thủy Tâm càng kinh ngạc, vừa nghe đến Kỷ Vĩ Thần trợ giúp cô ta, cô không khỏi thấy không vui, không khỏi nói tiếp: “Anh ấy đã giúp cô cái gì?”
“Cái này, Trình ŧıểυ thư có thể hỏi Kỷ tổng, tôi chỉ có thể nói những này, chỉ là hi vọng Trình ŧıểυ thư có thể giải trừ hiểu lầm giữa chúng ta, một tháng sau, tôi tự động biến mất trong thế giới của hai ngươi.”
“Tại sao phải một tháng sau? Tôi hi vọng cô ngay bây giờ, lập tức biến mất trước mặt chúng tôi, vĩnh viễn không cần phải xuất hiện.” Trình Thủy Tâm lòng khó chịu kêu lên, bởi vì cô một phút đồng hồ cũng chịu không được Hạ Cảnh Điềm tồn tại ở đây, một tháng, cái này không khỏi làm cho cô âm thầm sinh nghi, chẳng lẽ cô gái này có mục đích gì khác? Chẳng lẽ thừa dịp trong khoảng thời gian này quyến rũ Thần? Làm cho Thần đối với cô ta sinh ra hảo cảm? Nghĩ xong, Trình Thủy Tâm hỗn loạn cảm xúc gần như điên cuồng, cô trừng mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm, cắn răng nói: “Tôi bất kể giữa hai người từng có giao dịch gì, tôi hiện tại tuyên bố có thể giải trừ, cô nên rời đi, rời đi trước mặt chúng tôi, đã nghe chưa?”
“Tôi. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được Trình Thủy Tâm sẽ kích động như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại nàng không biết trả lời như thế nào rồi, vì vậy nàng làm như thế nào?
Hạ Cảnh Điềm do dự lại làm cho Trình Thủy Tâm càng căm tức không thôi, cô vặn căng lông mày, lạnh lùng nói: “Như thế nào? Không muốn đi? Cũng là cô căn bản không muốn rời đi thôi? Cô muốn chiếm lấy Thần?” Phụ nữ trong tình yêu luôn luôn suy nghĩ rất phong phú, cho dù lý trí như cô, lúc này, cũng bất chấp, có chút đáng sợ.
Trình Thủy Tâm trong lời nói làm cho Hạ Cảnh Điềm mở lớn mắt, cô gái trước mắt này thật sự không thể tưởng tượng nổi, cô ấy khi nào có loại ý nghĩ này? Hạ Cảnh Điềm cau chặt lông mày, nghiêm mặt nói: “Tôi chưa từng có nghĩ qua như vậy.”
Trình Thủy Tâm cười lạnh một tiếng, hai mắt lợi hại nhìn chặt Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trào phúng lên tiếng: “Cô không có nghĩ qua thì tốt, cho dù cô có nghĩ, cũng chỉ là ý nghĩ, bởi vì cô từ đầu đến chân không có một chút xứng đôi cùng Thần, Thần cũng tuyệt đối sẽ không yêu người như cô, thức thời, cút nhanh lên!”
Cô gái này thật là làm cho Hạ Cảnh Điềm thần kinh hỏng mất, nàng một mực nhẫn nhịn, nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy không thể tha thứ cho thái độ xem thường người như vậy, nàng có chút thật buồn cười, nghênh mặt nhìn Trình Thủy Tâm, giận quá thành cười đến: “Tôi cho tới bây giờ sẽ không có nghĩ tới muốn xứng đôi với anh ta, cô cũng quá đánh giá cao tôi rồi.” Nói xong, Hạ Cảnh Điềm cằm lấy túi quay ra cửa, đi ngang qua hoa viên thì nàng cảm thấy hai tay nắm chặt thành quyền, bởi vì, nàng sợ chính mình khống chế không nổi sẽ tức giận, nàng cuộc đời hận nhất chính là người tự cho là đúng, coi thường người khác, người với người là ngang hàng, cô ta dựa vào cái gì đem chính mình hạ thấp như vậy? Đừng tưởng rằng đàn ông cô ta yêu, người khác cũng muốn có, nàng Hạ Cảnh Điềm mới không them nhìn tới.
Vốn Hạ Cảnh Điềm còn bận tâm nghĩ Kỷ Vĩ Thần sẽ tức giận nàng không quay về, cái này cũng tốt, nàng lại có đủ lý do để ở bên ngoài qua đêm, cho dù Kỷ Vĩ Thần giết nàng, nàng cũng sẽ không về, nghĩ xong, nàng hận không thể đi nhanh hơn rời khỏi cái chỗ này, bước chân cũng gấp gấp rút lên.
Đúng lúc này, nghe thấy điện thoại vang lên, nàng có chút tức giận cầm lên xem, ba chữ Đỗ Thiên Trạch hiện trên màn hình, nàng tâm tình đang buồn bực, ấn nút trả lời, khẩu khí cũng không tốt: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“ai, ăn thuốc nổ rồi à?” Đối diện Đỗ Thiên Trạch thoáng nghe ra Hạ Cảnh Điềm tâm tình không tốt, ở đầu bên kia điện thoại cười nhạo.
“Anh tìm tôi có chuyện gì a!” Hạ Cảnh Điềm rầu rĩ lên tiếng, tức giận của mình, không muốn ảnh hướng đến người khác.
“Đêm nay hi vọng cô có thể có thời gian cùng tôi ăn cơm.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Đỗ Thiên Trạch trong trẻo, xem ra người này hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm.
Hạ Cảnh Điềm cũng đang rầu rĩ không có chỗ đi, do dự một giây, liền đáp ứng rồi, “Được! Anh có thể tới đón tôi không?”
Đỗ Thiên Trạch không nghĩ tới Hạ Cảnh Điềm đáp ứng sảng khoái như vậy, sửng sốt một chút, lập tức giương giọng nói: “Được! Cô ở chỗ nào?”
Hạ Cảnh Điềm nói tên con đường, 20′ sau, xe Đỗ Thiên Trạch đã đến, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú từ cửa sổ xe nhô đầu ra, vài ngày không thấy, phong thái vẫn y nguyên mê hoặc người, soái ca đến làm cho người đố kị, Hạ Cảnh Điềm nhìn Đỗ Thiên Trạch đẹp đến chết người không đền mạng, nàng không khỏi thầm kêu, vì cái gì người đẹp trai như vậy ở trước mắt mình, mà một chút cảm xúc cũng không có a ?
Đỗ Thiên Trạch gặp Hạ Cảnh Điềm ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, còn tưởng rằng chính mình trên mặt có cái gì không ổn, lập tức nhìn vào gương, soi mình trong chốc lát, thấy chẳng có gì thì hướng Hạ Cảnh Điềm kêu lên: “Cô còn đứng đó làm gì? Còn không lên xe?”
Ngồi vào ghế lái phụ, Hạ Cảnh Điềm trầm mặc không nói gì, điều này làm cho Đỗ Thiên Trạch liếc nhìn liền phát giác Hạ Cảnh Điềm hôm nay tâm tình không tốt, lập tức nhướng mày đùa cợt nói: “Như thế nào? Cùng nhân tình cãi nhau?”
Hạ Cảnh Điềm ngăn không được liếc hắn, không vui nói: “Lái xe của anh đi.”
“Trên cái thế giới này không có đàn ông khác sao? Vì cái gì hết lần này tới lần khác tìm Kỷ Vĩ Thần? Phải biết rằng anh ta cũng không phải là loại người như cô, đơn thuần ngây thơ chọc vào.” Đỗ Thiên Trạch cực kỳ khó chịu nhíu lông mày, hắn hiện tại xem như đã khuất phục rồi, từ khi nghe tin tức hắn khiếp sợ lẫn phẫn nộ, hận không thể giết nàng, đến bây giờ đã bắt đầu không còn cách nào khác rồi, theo đa͙σ lý mà nói, Hạ Cảnh Điềm cam nguyện làʍ t̠ìиɦ nhân, hắn sẽ rất khinh bỉ một phen, sau đó đợi ở một bên nhìn nàng diễn trò, nhưng là, thực tế lại là, hắn ngược lại thành người tốt, cũng không có việc gì, vẫn nghĩ tới nàng, chỉ cần gặp nàng ánh mắt đau khổ, hắn cho dù có thiên đại hận ý cũng không còn sót lại chút gì .
“Chọc vào thì thế nào? Anh ta có thể giết tôi sao?” Hạ Cảnh Điềm khinh thường bĩu bĩu môi, vì cái gì đem đàn ông nói vĩ đại như vậy ? Cái gì gọi là không thể trêu vào, trên thế giới này, ai mới là người nhắm trúng ai? Phải biết rằng, tượng đất đều có ba phần hỏa, huống chi là người sống, chó nóng nảy còn có thể nhảy tường ! (ta không hiểu câu này lắm)
Hạ Cảnh Điềm mang theo nồng đậm giận dỗi trong lời nói, làm cho Đỗ Thiên Trạch nhịn không được nhíu mày, mắt hồ ly giận dỗi, khẽ nói: “Như thế nào? Anh ta thật sự khi dễ cô?”
Đỗ Thiên Trạch mân khẩn môi mỏng, vụng trộm nhìn sang Hạ Cảnh Điềm mặt buồn bực, đột nhiên lên tiếng nói: “Cô chuẩn bị ở cùng anh ta tới khi nào?”
“Một tháng sau, chúng tôi chính là người dưng.” Hạ Cảnh Điềm đáy lòng rất không tư vị nói, lại đột nhiên cảm giác được thoải mái một chút.
Đỗ Thiên Trạch nghi hoặc nhíu mày, tuy Hạ Cảnh Điềm không nói chuyện gì về Kỷ Vĩ Thần, nhưng là, bằng sự lợi hại của hắn, rất xác định là Hạ Cảnh Điềm cùng Kỷ Vĩ Thần trong lúc đó nhất định là có chuyện gì phát sinh qua, có lẽ Hạ Cảnh Điềm là bị Kỷ Vĩ Thần bức bách, nghĩ đến chỗ này, hắn vô thức nhìn một cái, Hạ Cảnh Điềm tâm sự nặng nề, đáy mắt lại như có điều suy nghĩ .
Đỗ Thiên Trạch dừng xe trước một nhà hàng sang trọng, đã quen Đỗ Thiên Trạch là đại thiếu gia, Hạ Cảnh Điềm cũng không rụt rè, trực tiếp đi theo hắn đi vào, bọn họ được an bài một chỗ ngồi trang nhã, ngồi xuống, ánh mắt Đỗ Thiên Trạch bắt đầu làm càn dò xét gương mặt Hạ Cảnh Điềm, hồi lâu không thấy gì, Hạ Cảnh Điềm trên người y nguyên tản ra một cảm giác hấp dẫn hắn, đây là cảm giác mà trên người các cô gái khác hắn chưa từng nhìn thấy.
Hạ Cảnh Điềm chạm đến ánh nhìn của Đỗ Thiên Trạch, nàng hung dữ trở lại trừng mắt, rồi thở dài, “Người sống quá thực mệt mỏi.”
“Như thế nào? Có người làm cô mệt mỏi?” Đỗ Thiên Trạch nhịn không được kéo môi chọc ghẹo, nhìn nàng buồn rầu, hắn cũng mất hứng.
Hạ Cảnh Điềm tức giận nháy hắn một cái, cắn răng nói: “Tư tưởng của anh có thể đứng đắn một chút hay không.”
Đỗ thiên trạch không vui phản bác lớn tiếng kêu lên: “Tôi tư tưởng làm sao? Thuần khiết lắm nha! Là cô tự mình nghĩ sai lệch.”
Hạ Cảnh Điềm chẳng muốn cùng hắn đấu khẩu, đôi mi thanh tú không giãn ra, cái này nhìn vào mắt Đỗ Thiên Trạch, có chút giận, “Này , cùng tôi ăn cơm, không cho phép nghĩ đến đàn ông khác.” Hạ Cảnh Điềm nghi hoặc nhíu mày, “Anh cũng quá bá đa͙σ a! Tôi muốn nghĩ đến ai mặc tôi, sợ gì anh?”
Đỗ Thiên Trạch lẽ thẳng khí hùng, hừ nhẹ một tiếng, “Đương nhiên, nhìn mặt cô như vậy, tôi còn có khẩu vị ăn cơm sao? Đừng ảnh hưởng tới khẩu vị của tôi được không!”
“Anh muốn tôi như thế nào? Miễn cưỡng cười sao?” Hạ Cảnh Điềm tức giận cười mắng lên tiếng, người này tự cho là đúng, vô sỉ.
“Tôi bất kể cô dùng phương pháp gì, tóm lại, ở trước mặt tôi, không cho phép nhíu mày.” Đỗ Thiên Trạch mệnh lệnh lên tiếng, tính đại thiếu gia phát huy vô cùng.
Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn bị hắn chọc cười, hai mắt thật to cong cong, cặp môi đỏ mọng giương nhẹ, lộ ra hàm răng trắng đều, thập phần đẹp mắt, điều này làm cho Đỗ Thiên Trạch nhìn sững sờ, Hạ Cảnh Điềm nở nụ cười trong chốc lát, thở dài, hướng hắn mím môi nói: “Thiếu gia này tính tình còn không có sửa nha! Sau này ai có thể chịu được tính bá đa͙σ của anh, nhất định sẽ bị anh dọa chạy.”
“Theo bề ngoài của tôi, còn sợ tìm không thấy cô vợ sao?” Đỗ Thiên Trạch tràn đầy tự tin phiết môi, chỉ cần hắn nguyện ý, một ngón tay thôi là mỹ nữ khắp thế giới đều nguyện ý vì hắn thay đổi.
“Vậy phải xem người ta có thật tâm thích anh không, nếu như yêu mến một người, cũng không vì tướng mạo cùng gia thế, không chừng bạn gái tương tai chỉ hướng đến tiền của anh.” Hạ Cảnh Điềm cười trêu ghẹo hắn.
Đỗ Thiên Trạch trầm mặc một hồi, nhìn Hạ Cảnh Điềm, thần sắc nghiêm túc vài phần, “Nếu để cho cô làm bạn gái của tôi, cô sẽ vì tiền hay vì tôi?”
Hạ Cảnh Điềm không chút suy nghĩ, nhướng mi liền lên tiếng, “Tôi đương nhiên vì tiền, đẹp trai có thể không ăn cơm à.”
“Cô cũng quá không có lương tâm đi! Tôi đây khuôn mặt thực sự không sánh bằng tiền sao?” Đỗ Thiên Trạch ra vẻ thương tâm trạng, ủy khuất kêu lên, hắn trong lòng đương nhiên biết rõ Hạ Cảnh Điềm là đang trêu hắn.
Lại nghe Hạ Cảnh Điềm cười hắc hắc lên tiếng, “Bất quá, đó là cũng không phải không có khả năng, bởi vì, anh không phải kiểu người tôi thích.”
Những lời này có thể đưa tới Đỗ Thiên Trạch chú ý, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hí mắt vội hỏi: “Cô thích kiểu người nào?”
Hạ Cảnh Điềm mắt híp lại thành hình nguyệt, lông mi thật dài trong nháy mắt, dường như đang tại chăm chú tự hỏi, tay chống cằm chân thật lên tiếng nói: “Ít nhất người kia đầu tiên mắt phải cho tôi cảm giác an toàn, săn sóc, hiểu tôi, về phần tướng mạo, người khác xem được là được, nếu anh ta hiện tại không có nhiều tiền cũng không sao, nhưng ít ra cũng có chí cầu tiến, những thứ khác, có cũng được không có cũng không sao.”
Đỗ Thiên Trạch mở lớn mắt, trời ạ! Hắn không nghe lầm chứ! Nàng thích người chỉ đơn giản như vậy? Chính mình không lẽ cũng không bằng người như vậy à!
“Chỉ như vậy?” Đỗ Thiên Trạch nghi hoặc.
Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, trong lòng chỉ nghĩ đến người này có thể ở bên cạnh mình, nàng gật gật đầu, khẳng định lên tiếng, “Chỉ như vậy.”
Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, bởi vì vừa rồi Hạ Cảnh Điềm câu nói kia nghiêm trọng làm bị thương tự ái của hắn, hắn nhíu mày, không vui kêu lên: “Điều kiện của tôi trong mắt cô kém cỏi vậy sao?”
“Căn bản là không phải cùng một loại người, không có gì có thể so sánh.” Hạ Cảnh Điềm cười cười, Đỗ Thiên Trạch thích hợp làm bạn trai, nhưng tuyệt đối không thích hợp làm chồng.
Đỗ Thiên Trạch có chút tức giận khẽ nói, thay mình bênh vực: “Tôi cũng vậy rất vĩ đại a! Ít nhất tôi lấy được bằng thạc sĩ! Hơn nữa, làm sao cô biết tôi không cầu tiếng? Kỳ thật tôi cũng rất cố gắng làm việc, chỉ là cô không phát hiện mà thôi.”
“Vậy à? Tôi làm sao lại không phát hiện?” Hạ Cảnh Điềm rất không nể tình nói.
“Tôi. . . . . .” Đỗ Thiên Trạch nhất thời nghẹn lời, theo như ngày, xác thực hai chữ trầm tính không thể ở bên cạnh, chính là, trời sinh hắn không chịu thua, làm sao lại cam tâm? Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hắn dứt khoát không nói, Hạ Cảnh Điềm nhịn không được chế nhạo nói: “Có ai từng nói với anh, trên mặt viết rõ hai chữ chưa?”
“Chữ gì?” Đỗ Thiên Trạch vô thức nhướng mi.
“Lỗ mãng.” Hạ Cảnh Điềm ha ha cười nói, lại rước lấy Đỗ Thiên Trạch rất không vui nhìn chằm chằm.
Hai người trêu ghẹo nhau, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, món ăn đã bưng lên, tất cả đều là món hai người thích ăn, vừa ăn vừa trò chuyện, tranh cãi làm hai người cũng thích thú, đột nhiên, thấy Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú đang cười đột nhiên nhăn nhó, mắt trợn tròn, dường như có gì đó mắc trong cổ họng, hai tay của hắn chăm chú nắm cổ họng của mình, dùng sức thở dốc, khuôn mặt tuấn tú có chút run rẩy biến hình, hơn nữa, trong nhà hàng yên tĩnh còn mơ hồ nghe được chút âm thanh kỳ quái phát ra từ trong cổ họng hắn, như là sự khó thở, thở dốc. . . . . .
Hạ Cảnh Điềm cả kinh thiếu chút nữa hồn cũng bay đi, biết là Đỗ Thiên Trạch tái phát bệnh xuyển, nàng tranh thủ đứng dậy, vịn lấy Đỗ Thiên Trạch lạnh run thân thể, gọi hắn: “Đỗ Thiên Trạch. . . . . . Đỗ Thiên Trạch. . . . . .”