Hạ Cảnh Điềm sững sờ, không thể tưởng được là hắn, kinh ngạc vẫn chưa xong, đầu kia đã cúp điện thoại trước, nàng chỉ phải đứng người lên đi vào thang máy, thang máy càng cao càng ít người, Hạ Cảnh Điềm đứng ở trong thang máy trống trải bắt đầu suy nghĩ, Kỷ Vĩ Thần muốn nàng đi có mục đích gì, tuyệt đối không phải là phải hỏi nàng hai ngày này trôi qua có tốt không a!
Đẩy ra cửa phòng làm việc của Kỷ Vĩ Thần, nhìn thấy hắn đang đứng gọi điện thoại ở cửa sổ sát đất, bóng dáng cao ngất to lớn dưới ánh mặt trời càng chói mắt, tây phục sang trọng, hiển hiện đầy đủ vẻ thâm trầm nam tính, hắn một tay vịn cửa sổ, một tay cầm điện thoại, giọng trầm thấp nói chuyện đối với Hạ Cảnh Điềm như lại một loại hấp dẫn trí mạng, trong lúc làm việc hắn càng làm cho người khác không thể bỏ qua, giơ tay nhấc chân cũng thật dụ người.
Hạ Cảnh Điềm đứng ở cửa ra vào lẳng lặng nghe hắn nói điện thoại, anh văn trầm thấp lưu loát quanh quẩn trong văn phòng im ắng, chỉ thấy hắn thập phần ngắn gọn kết thúc, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, hoàn mỹ quay trở về, cặp mắt kia thâm thúy như vậy không đề phòng chút nào chạm đến ánh mắt Hạ Cảnh Điềm, vốn đang thất thần nhìn ngẩn nhơ, Hạ Cảnh Điềm bị hắn như vậy vừa nhìn, thần chí lập tức tỉnh lại, hơn nữa, vừa nghĩ tới chính mình vừa rồi đối với hắn si mê, khuôn mặt hơi có chút đỏ lên.
Kỷ Vĩ Thần từ phía trước cửa sổ đi đến trên ghế sô pha, thon dài bóng dáng lười biếng ngồi dựa, nâng lên mi dài chằm chằm nhìn vào nàng, “Hai ngày nay cô đều ở nhà bạn?”
Hạ Cảnh Điềm giọng điệu hơi có chút giễu cợt nói, “Tôi nɠɵạı trừ có thể ở nhà bạn thì còn có thể ở đâu?” Nàng biến thành dân du mục.
“Lần trước vì sao không gọi điện thoại cho tôi?” Kỷ Vĩ Thần nhíu mày thấp hỏi.
“Gọi hay không cũng có gì khác sao? Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của các người.” Hạ Cảnh Điềm biết điều trả lời, qua hai ngày rồi, hắn mới nói loại lời này, không khỏi đã quá muộn.
Kỷ Vĩ Thần nhíu mày, ánh mắt lơ đãng nhìn nàng, thản nhiên nói, “Đêm nay trở về đi.”
Hạ Cảnh Điềm chớp chớp con mắt, nhấc lên mi mắt nhìn qua ngoài cửa sổ, dùng khẩu khí càng nhạt hỏi, “Có được hay không?”
Kỷ Vĩ Thần từ trong từng câu từng chữ của Hạ Cảnh Điềm nghe ra, nhất định lần trước Trình Thủy Tâm đã nói lời gì với nàng, chỉ phải cau mày nói, “Không có gì là không được.”
“Tôi sợ quấy rầy hảo sự của Kỷ tổng, cho nên, đêm nay hay là ở nhà bạn.” Hạ Cảnh Điềm mím môi trào phúng, nếu để cho nàng lại đối mặt cô gái kia, nàng nói cái gì cũng không trở về .
“Lời của tôi không cần nói lần thứ hai.” Kỷ Vĩ Thần dùng giọng điệu chân thật đáng tin chấm dứt bọn họ nói chuyện, hắn nhìn nhìn bên ngoài, đứng người lên ra cửa văn phòng, ném lại Hạ Cảnh Điềm sửng sờ đứng đó, một mình rời đi.
Đáng giận, Hạ Cảnh Điềm cắn răng ra cửa phòng làm việc, Kỷ Vĩ Thần lạnh nhạt, cho nàng một loại cảm giác rét lạnh, chỉ sợ nàng nói ra chính mình bị đàn bà của hắn quăng một cái tát, hắn chỉ là nói một câu nào đó phản ứng mà thôi a! Loại đàn ông lạnh nhạt vô tâm này, rốt cuộc lòng của hắn đang suy nghĩ gì? Vừa nghĩ tới đêm nay phải về biệt thự của hắn, Hạ Cảnh Điềm ngực có chút rầu rĩ .
Đi làm thời gian qua rất nhanh trôi qua, công việc cũng quen dần, anh văn của nàng bù lại khá hơn, đặc biệt Ngô Kiệt trợ giúp rất nhiều, chỉ cần nàng không hiểu, hỏi Ngô Kiệt là được rồi, Ngô Kiệt đối với Hạ Cảnh Điềm, nɠɵạı trừ là sếp chiếu cố cấp dưới, Hạ Cảnh Điềm đối với Ngô Kiệt mà nói, còn mơ hồ có một phần cảm giác đặc biệt tồn tại, Ngô Kiệt đến nay ba mươi hai tuổi, Hạ Cảnh Điềm khi mới vào văn phòng, vẻ mặt tươi tắn và trong sáng liền hấp dẫn hắn, tiếp xúc thêm, tính cách Hạ Cảnh Điềm ôn nhu dịu dàng cũng lặng lẽ đả động hắn, cho nên, mỗi khi Hạ Cảnh Điềm thỉnh giáo thì hắn đều thập phần nhiệt tình hỗ trợ.
Tới gần buổi trưa, Ngô Kiệt từ trong tư liệu ngẩng đầu lên hỏi Hạ Cảnh Điềm, “Buổi trưa hôm nay có định đi đâu ăn cơm?”
“Còn chưa nghĩ ra !” Hạ Cảnh Điềm gật đầu trả lời, lại lễ phép trở lại hỏi một câu, “Ngô quản lí ?”
Ngô Kiệt đẩy kính mắt, dùng giọng điệu ẩn dấu gì đó trả lời, “Nếu như buổi trưa hôm nay không có người hẹn anh, em có thể mời anh ăn một bữa cơm.”
“Quản lí đã trợ giúp nhiều cho em, hẳn là em mời anh mới đúng.” Hạ Cảnh Điềm cười cười.
“Bữa nay anh mời, tiếp đến là em.” Ngô Kiệt cười nhạt, tiếng trầm ổn thành thục tản ra.
Tới gần thời gian ăn cơm trưa, Ngô Kiệt cùng Hạ Cảnh Điềm đồng thời đi ra văn phòng, Ngô Kiệt dẫn Hạ Cảnh Điềm trực tiếp vào thang máy số 3, đây là thang máy chuyên môn cho cấp chủ quản, đi tốc hành đến bãi đỗ xe, đang lúc Hạ Cảnh Điềm cùng Ngô Kiệt cười cười nói nói chờ thang máy thì cửa thang máy mở ra, khi thấy trong thang máy bóng dáng chìm lạnh, Hạ Cảnh Điềm trên mặt nụ cười lập tức cứng ngắc, Kỷ Vĩ Thần dáng người lười biếng dựa trong thang máy.
Hai người tầm mắt chỉ là trong nháy mắt tiếp xúc, Kỷ Vĩ Thần liền dời đi, ngược với Hạ Cảnh Điềm đang hóa đá, Ngô Kiệt lại nhiệt tình chào hỏi, “Kỷ tổng, trùng hợp như vậy.”
Ba người trong thang máy, Hạ Cảnh Điềm đứng ở sau cùng lẳng lặng nghe Ngô Kiệt cùng Kỷ Vĩ Thần hai người nói chuyện công việc, thật cũng không cảm giác quẫn bách lắm, một phút đồng hồ sau, thang máy dừng ở bãi đỗ xe, chờ hai người phía trước đi ra ngoài, Hạ Cảnh Điềm mới đi theo đi ra, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần không nhìn đến Hạ Cảnh Điềm, trực tiếp đi đến xe của hắn mở cửa ngồi xuống.
Hạ Cảnh Điềm mặc dù có chút kỳ quái hành động của Kỷ Vĩ Thần, ngẫm lại cũng là chuyện đương nhiên, dưới loại tình huống này, hắn làm sao có thể nhận là biết mình ? Nghĩ xong, nàng đi theo Ngô Kiệt đi vào xe của hắn ngồi bên cạnh.
Ánh mắt hơi nghiêng chỉ thấy xe Kỷ Vĩ Thần lẳng lặng đứng ở tại chỗ, cũng không chạy đi, chỉ là xe của hắn cửa sổ đóng lại, lạnh lùng ngăn cách hết thảy mọi tìm tòi nghiên cứu, xe Ngô Kiệt vào lúc này chậm rãi mở ra, hướng lối đi ra chạy đi.
Hạ Cảnh Điềm đang có chút ngạc nhiên vì phản ứng của Kỷ Vĩ Thần, chỉ thấy xe của hắn rất nhanh lao tới, lướt qua xe Ngô Kiệt, hợp vào trong dòng xe cộ.
Vốn cũng không có gì , nhưng là, Hạ Cảnh Điềm vì cái gì mẫn cảm phát giác được có chút không ổn ? Hạ Cảnh Điềm có chút ảo não bỏ qua loại ý nghĩ này, ngẫm lại, chính mình chỉ là cùng Ngô Kiệt ăn bữa cơm, thủ trưởng cùng cấp dưới quan hệ xã giao bình thường, cũng không có làm việc gì có lỗi với hắn, huống chi, hắn như thế nào lại để ý mình và ai ăn cơm ? Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm tự giễu mím môi cười, trong lòng thầm mắng tự mình đa tình, nghĩ những thứ không nên nghĩ.
Ngô Kiệt mang theo Hạ Cảnh Điềm vào một nhà hàng kiểu Trung Quốc, hắn khen ngợi ở đây khẩu vị rất tốt, sau khi chọn món ăn, Hạ Cảnh Điềm mới biết được hắn không có nói láo, trên bàn cơm, Ngô Kiệt không có cách nói chuyện của sếp và nhân viên mà là hoàn toàn dùng lập trường bạn bè cùng Hạ Cảnh Điềm nói chuyện, điều này làm cho Hạ Cảnh Điềm giảm bớt không ít áp lực, nói chuyện với nhau cũng tự nhiên hơn, trên bàn cơm, Ngô Kiệt thập phần thủ lễ phép, cũng không có hỏi cái gì quá phận, tựa như hai người bạn mới làm quen, lẫn nhau nói những chủ đề chung chung.
Chỉ cần lời nói đầu cơ, một bữa cơm thời gian trôi qua cũng không nặng nề, khi tính tiền thì Hạ Cảnh Điềm vốn định trả lại bị Ngô Kiệt từ chối, trên người hắn có một loại cảm giác làm cho người khác không thể chối từ, Hạ Cảnh Điềm bất đắc dĩ, chỉ phải cười nói lần sau lại mời lại, Ngô Kiệt một mực cười nói sẽ có cơ hội.
Trở lại công ty, trải qua nửa giờ nghỉ ngơi, Hạ Cảnh Điềm mặc dù có chút buồn ngủ, nhưng là nhẫn nại trước xử lý một việc, chỉ sợ lúc tan tầm lại luống cuống tay chân.
Ngày này thời gian cứ như vậy đi qua, tan việc, Hạ Cảnh Điềm nhanh nhanh đi ra đại sảnh, đang đợi xe thì phát hiện điện thoại vang lên, nàng ngạc nhiên lấy điện thoại nhìn, khi thấy dãy số thì trên mặt biểu lộ cứng đơ rồi, là Đỗ Thiên Trạch.
Bởi vì ngày hôm qua hai người không vui vẻ lắm nên làm cho nàng do dự một chút, nói thật, Đỗ Thiên Trạch tối hôm qua hỏi làm cho nàng chán ghét, nhưng là, không thể phủ nhận đây là chuyện đã tồn tại, đã xuyên qua chuyện này rồi thì sẽ không có cái gì không tốt mà giấu nữa, nghĩ nghĩ, hay là nhấn nút trả lời, “Này. . . . . .”
“Tối nay có thì giờ rãnh không?” Đỗ Thiên Trạch thanh âm truyền đến.
“Có chuyện gì sao?” Hạ Cảnh Điềm ngạc nhiên một chút, trên cơ bản dùng loại giọng này mở đầu, nói rõ hắn đêm nay nhất định tiết mục gì an bài.
“Muốn mời cô bữa cơm.” Đầu bên kia điện thoại Đỗ Thiên Trạch vẫn nhẹ nhàng, có vẻ có chút mất tự nhiên.
Hạ Cảnh Điềm ngẩn ngơ, đang nghĩ ngợi lý do từ chối, liền nghe Đỗ Thiên Trạch tiếp tục lên tiếng, “Bữa cơm này là tôi muốn vì lời nói ngày hôm qua mà xin lỗi .” Đỗ Thiên Trạch đoán được Hạ Cảnh Điềm không nói lời nào, có thể là nghĩ đến chuyện từ chối, chỉ phải đem mục đích nói trực tiếp một chút.
“Không cần như thế, tôi phải tăng ca, khả năng không đi được.” Hạ Cảnh Điềm có chút dồn dập lên tiếng, nàng dưới đáy lòng nghĩ, chuyện ngày hôm qua cứnhư vậy a! Mọi người cùng nhau quên mất.
“Tôi đang ở gần cô, không thấy được tôi sao?” Đỗ Thiên Trạch trong điện thoại bật cười, xe của hắn chậm rãi dừng ở trước mặt Hạ Cảnh Điềm, quay xuống cửa xe.
Gương mặt Hạ Cảnh Điềm nói dối ngượng ngùng chống lại Đỗ Thiên Trạch cười tươi đến đáng giận, không khỏi trong lòng ngầm bực, hắn khi nào thì đổi xe? Đứng ở trước Hạ Cảnh Điềm chính là một chiếc màu đen.
Hạ Cảnh Điềm biết mình nói dối bị lộ, khuôn mặt có chút khó coi, cắn răng, nghe được Đỗ Thiên Trạch cười trêu ghẹo nói, “Nói dối cũng phải làm cho giống chứ, lại ra đúng giờ tan tầm!”
Nhìn Hạ Cảnh Điềm còn đứng ngây ngốc, Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú không vui vội hiện, “Có phải là muốn tôi xuống xe đi mời cô?”
Không có biện pháp, mọi người đã đông ở đây rồi, nếu như hắn xuống xe, Hạ Cảnh Điềm sẽ càng cảm thấy được nan kham, chỉ phải mở cửa xe ngồi lên đi.