Đồ Chơi Công Cộng

Chương 6: Bị quản lý phát hiện

Trước Sau

break

"Tịch tổng?"

 

"Diệp Quân?"

 

Hai người gần như đồng thời mở miệng, chỉ bất quá Diệp Quân là đang hai chân run lên vội vã xuống cầu thang; Mà Tịch Viễn Sơn thì đang dùng cơm tối, cùng con trai lớn Tịch Sâm trò chuyện một ít về công việc.

 

Tịch Viễn Sơn, 45 Tuổi, là đại gia giàu nhất thành phố A, CEO nắm trong tay mạch máu kinh tế tập đoàn Tịch thị. Dưới tập đoàn Tịch thị là sản nghiệp đông đảo, bao quát khách sạn, nhà hàng, bất động sản, cùng công ty giải trí.

 

Hắn ngồi tại chủ vị trên bàn ăn, vừa vặn đối diện với hướng thang lầu, cả người có một loại cảm giác âm trầm lạnh lẽo, mang theo khí tràng cao cao tại thượng đặc biệt, để cho người ta ý thức khó mà tiếp cận.

 

Tóc của hắn không dài lại được chỉn chu cẩn thận tỉ mỉ, cái trán lộ ra sung mãn, lông mày hơi mang vẻ tà ác, hai mắt như ưng, sóng mũi cao, bờ môi mỏng, những điểm này kết hợp hoàn mỹ đặt trên một chỗ làm ngũ quan hắn mang theo nét lập thể âm lãnh như đá cẩm thạch, nhìn kĩ đuôi mắt lại có một ít nếp nhăn, hai bên thái dương cũng có mấy sợi tóc bạc chướng mắt.

 

Mà Diệp Quân, là nghệ nhân ký kết với truyền thông Viễn Sơn, anh đã đôi lần gặp được Tịch tổng, nhưng vẫn chưa từng trò chuyện câu nào. Thời điểm anh tỉnh dậy trên giường lớn vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, phẫn nộ bắt nguồn từ việc bản thân còn không biết bị ai cưỡng gian, sợ hãi là bởi vì bí ẩn anh giấu ba mươi mấy năm đã bị hắn ta biết. Bởi vậy, khi tỉnh đầu tiên nghĩ đến là chạy trốn, mà không phải báo cảnh, báo cảnh có gì hữu dụng chứ? Bí mật của anh sẽ càng bị nhiều người biết, rằng anh có một bé sò dâm, anh sẽ bị xem như quái vật mà nghiên cứu? Hoặc là bị truyền tin trên mạng sau đó hoảng sợ bị tất cả mọi người đàm tiếu? Anh không muốn, anh thật vất vả đạt được hết thảy những thứ mình muốn, có cả danh và lợi, anh cũng không có can đảm từ bỏ.

 

Sau khi Diệp Quân lung tung mặc quần áo vào, thậm chí không để ý thân thể khó chịu đã vội vàng xuống lầu muốn thoát khỏi nơi này, coi như hôm nay hết thảy là một cơn ác mộng, anh ép buộc mình phải quên đi. Nhưng khi đi đến bậc thang, lại trông thấy trong phòng ăn phía dưới có hai người đàn ông đang ăn cơm chiều, một người trong đó chính là ông chủ của anh Tịch Viễn Sơn, một người khác, chính là thanh niên đã cưỡng hiếp anh. Lúc này anh mới hoảng hốt nhớ tới, thanh niên đã cưỡng gian nhục nhã anh, vậy mà lại có sáu bảy phần tương tự Tịch tổng. Diệp Quân chỉ cảm thấy thế giới xung quanh anh sụp đổ, toàn bộ đầu ong ong vang, trước mắt thậm chí xuất hiện hình ảnh chồng lên nhau, gương mặt của thanh niên cùng Tịch tổng chậm rãi trùng hợp.

 

"Cậu là bạn của A Thần sao?" Tịch Sâm bày ra vẻ nhu hoà cùng khuôn mặt tươi cười, nhìn thanh niên đang đứng trên bậc thang hoảng hốt, làm bộ không biết gì, tựa như kẻ nửa giờ trước bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng anh ấy không phải hắn.

 

"A...... Thần?" Diệp Quân hơi hơi mở miệng, đầu anh loạn lên, nghĩ đến hình bóng chồng lên khi nãy. Anh thật mong mình đang nằm mơ, cũng không muốn tiếp nhận hiện thực hoang đường này, anh là bị con trai ông chủ cưỡng hiếp, bí mật anh cố giấu nhiều năm như vậy cứ thế bị phát hiện.

 

Em trai từ trước đến nay chơi bời lêu lỏng, lúc này chắc đang ở quầy rượu nào đó cuồng hoan rồi. Tịch Sâm liếc mắt nhìn sắc mặt phụ thân không được tốt lắm, tiếp tục nói, "Thật là, tôi không biết bạn của em ấy ở nhà, đã không tiếp đãi đàng hoàng, hay là bây giờ anh ở lại cùng nhau ăn tối. Lưu tẩu, thêm bộ bát đũa."

 

Diệp Quân thậm chí không nghe được câu nói của Tịch Sâm. Anh đang cố gắng tiêu hóa mọi chuyện, rốt cục kịp phản ứng, Tịch tổng có hai người con trai sinh đôi, mà tên cưỡng gian anh, cũng không phải là thanh niên trước mắt.

 

Diệp Quân làm gì có tâm tư ăn cơm, anh chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này, thoát đi hai người trước mắt. Anh không quan tâm nổi lễ nghi, cũng không quản được thất thố trước mặt cấp trên, toàn thân anh đang khó chịu muốn chết, chỉ muốn lập tức trốn đi, yên lặng liếʍ láp vết thương.

 

"Diệp Quân," Giọng nói Tịch Viễn Sơn nhất quán không có chút độ ấm nào, lão gọi Diệp Quân đang muốn mở cửa chạy lại, "Tôi mặc kệ cậu bò lên giường A Thần là có mục đích gì, nhưng xuống giường rồi phải sửa soạn cho mình thật sạch sẽ, cả người toàn mùi khai tϊиɧ ɖϊ©h͙, cậu là đang chờ ngày mai lên trang nhất các mặt báo sao?" Tịch Viễn Sơn nói không nể mặt mũi, bên trong đôi mắt lạnh lùng mang theo ẩn ẩn căm ghét cùng tức giận.

 

Không biết liêm sỉ lẳng lơ, lại dám bò lên giường của con lão, ý đồ chiếm được tài nguyên hoặc lợi ích gì đó sao? Thật đê tiện.

 

Trong nháy mắt khuôn mặt Diệp Quân trắng bệch, bờ môi anh run rẩy, nói không nên một lời phản bác. Tịch tổng giống như đánh đòn cảnh cáo, nện Diệp Quân đến nước mắt nhịn không được tràn đầy trong hốc mắt.

 

Từ khi tỉnh dậy anh là quá cấp thiết muốn thoát thân, Diệp Quân chỉ lung tung mặc lại quần áo trước đó, toàn thân kể cả bên trong miệng đều là dư vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng, bướm non giữ không được nước đã làm ướt cả đồ lót, chậm rãi nhuộm dần ra ngoài trên chiếc quần tây màu sáng, tại thân dưới lưu lại một mảnh nước đọng rõ ràng, giống như là bài tiết không kiềm chế vậy.

 

Bờ môi sưng đỏ, trên mặt thậm chí còn dính lấm ta lấm tấm vệt trắng, một đôi mắt đỏ rực mông lung mang theo xấu hổ cùng ủy khuất, cả người tản ra mùi khai tìиɧ ɖu͙©, dụ người phạm tội. Nhưng tất cả những thứ này Diệp Quân lại không biết chút nào, anh chỉ muốn mau rời khỏi, sau khi bị tịch tổng làm nhục, anh mới hậu tri hậu giác cảm nhận được hạ thể một mảnh thấm ướt, hoảng sợ kẹp chặt hai chân.

 

Nhưng đến cùng chịu không được loại hoàn cảnh xấu hổ đến muốn chết đi này, Diệp Quân cuối cùng vẫn tông cửa xông ra, anh không dám gọi xe taxi, chỉ có thể ngồi xổm đằng sau một gốc cây to bên lề đường, co mình lại thành một khối nho nhỏ, gọi điện thoại cho trợ lý.

 

Ban đêm khí trời có chút lạnh, gió cũng mang theo se se hơi lạnh, đèn đường tản ra ánh sáng trắng bệch, nhưng lại không chiếu sáng được bóng đen phía sau gốc cây to. Diệp Quân trốn ở trong bóng tối kia, tựa như ánh sáng anh cố tạo trong chừng ba mươi năm qua đã trở nên âm u. Anh không biết tương lai nên làm gì, bí mật của anh đã bị phát hiện, người kia lại là con trai của cấp trên, công tử nổi danh của thành phố A, Tịch tổng nếu biết sẽ giải quyết thế nào? Sẽ giải hợp đồng bắt anh giao phí bồi thường vi phạm hợp đồng? Sự nghiệp tương lai của anh phải làm sao đây?? Chẳng lẽ muốn triệt để trở về cuộc sống của người bình thường à? Diệp Quân nghĩ không ra kết quả, nhưng anh đã lâm vào vòng lẩn quẩn giữa phủ định bản thân cùng sợ hãi.

 

May mắn biệt thự Nam Sơn là khu dân cư cao cấp, hiếm có xe cộ đông người lui tới, Diệp Quân không cần phải lo lắng mình bị phát hiện, đợi anh chờ được trợ lý Mục Niệm Chi lái xe tới đón, Diệp Quân giống như là nhìn thấy cứu tinh, tranh thủ thời gian chui vào trong xe.

 

"Ngài Diệp, sao anh lại ở chỗ này?" Mục Niệm Chi trưởng thành với một gương mặt non nớt, năm nay cũng chỉ 19 tuổi, còn đang học năm hai, trước mắt đang thực tập tại truyền thông Viễn Sơn, quấn lấy chị gái đang làm người đại diện của Diệp Quân rốt cục được làm trợ lý nhỏ của anh. Từ sau khi cậu ta qua kính nhìn chằm chằm người thanh niên ngồi phía sau mỏi mệt, nhịn không được liếʍ môi một cái. Hắn là fan lớn của Diệp Quân, thích Diệp Quân đã rất nhiều năm, thực tập cũng chẳng qua là vì tiếp cận Diệp Quân thôi, thích của cậu vừa là sùng bái vừa là du͙© vọиɠ, thời điểm ở chung với Diệp Quân ánh mắt sẽ chân thành tha thiết, nhưng lúc ở nơi bí ẩn hẻo lánh nhìn trộm lại tràn ngập yêu thương cùng lòng ham muốn chiếm hữu. Nói chung có thể gọi là fan tư sinh chân chính, nhưng lại ở trước mặt Diệp Quân ngụy trang vô cùng tốt. Lúc này nam nhân ngồi phía sau bớt đi nhiều phần thanh lãnh lánh xa mọi người của thường ngày, thay vào đó dáng vẻ mệt mỏi ngược lại nhiều hơn một chút vẻ đẹp mong manh yếu ớt.

 

"Không sao." Diệp Quân hiển nhiên không muốn nói nhiều lời, mặt mũi anh nhíu lại, tựa như ngồi trên ghế, lại tựa như lâm vào ác mộng kỳ quái.

 

Mục Niệm Chi cũng không hỏi nhiều, chuyên tâm lái xe, chỉ là khi đang chờ đèn giao thông, ngẩng đầu nhìn thanh niên trong kính chiếu hậu một chút. Trong xe lờ mờ, bởi vậy Mục Niệm Chi cũng không phát hiện dị thường của Diệp Quân.

 

"Anh Diệp, đến rồi." Lúc đến dưới lầu nhà Diệp Quân, Mục Niệm Chi đợi nửa giờ Diệp Quân cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, cậu chỉ có thể nhẹ nhàng đánh thức Diệp Quân.

 

"Ưm ~" Diệp Quân phát ra một tiếng nghẹn ngào khó nhịn, cuối cùng từ trong ngơ ngơ ngác ngác chậm rãi tỉnh táo, nhưng vẫn như cũ có chút không bình tĩnh nổi, chậm mấy phút mới rốt cục tìm về tất cả giác quan.

 

"Niệm Chi, hôm nay cám ơn cậu, muộn như vậy còn làm phiền cậu đón tôi, phí ngoài giờ cứ tìm Mông tỷ thanh toán, tôi vào nhà trước." Diệp Quân mỏi mệt phất phất tay, liền xuống xe. Mông tỷ là người đại diện của Diệp Quân.

 

"Không có gì, anh Diệp ngủ ngon." Trong lòng Mục Niệm Chi nhảy cẫng, thần tượng của cậu cùng cậu nói nhiều lời như vậy, cậu đối với bóng lưng Diệp Quân phất phất tay, dĩ nhiên không có được nam nhân đáp lại.

 

Mục Niệm Chi vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Quân hồi lâu, nhận thấy bước chân anh ấy rõ ràng có chút gấp rút, cậu tựa hồ cũng nhìn thấy mặt dưới quần anh ta ướt một mảng nhỏ, giống như là bài tiết không kiềm chế.

 

Mục Niệm Chi lấy lại tinh thần sau đó đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đầy mắt là vẻ không thể tưởng tượng nổi, lúc này Diệp Quân đã lên lầu, chỉ chốc lát sau lầu tám liền sáng đèn. Nhưng Mục Niệm Chi còn chưa khởi động xe, cậu cẩn thận ngửi ngửi không khí trong xe, tựa hồ có thể ngửi được ẩn ẩn một mùi vị khác thường.

 

Cậu xuống mở cửa sau xe, bật đèn lên, chỗ ngồi phía sau trên ghế da rõ ràng có một mảng nước đọng, cậu dùng ngón tay chạm vào mảng nước kia, trơn nhẵn thấm ướt, lúc giơ tay lên, đầu ngón tay là chất lỏng trong suốt dinh dính. Mục Niệm Chi tựa như một tên biến thái, cậu đưa ngón tay đến chóp mũi, ngửi thấy vị ngai ngái rõ ràng, là hương vị của tìиɧ ɖu͙©.

 

Lẳng lơ.

 

Cậu ngước mắt nhìn ánh đèn lầu tám, sắc thái trong mắt ảm đạm không rõ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc