"Ứm..." Lại một cây gậy thịt thồn vào bướm, Diệp Quân bị nắc chỉ có thể phát ra nghẹn ngào mơ hồ. Thân thể quá mỏi mệt, khiến anh rơi vào hắc ám không muốn tỉnh lại.
"Thương ca, làm với xác chết không có thú vị gì đâu." Trình Vị Hi xích lại gần nơi hai người giao hợp.
Hai chân Diệp Quân bị đặt hai bên bả vai hắn, cả người dường như sắp gãy đôi, dươиɠ ѵậŧ to dài cᏂị©Ꮒ tận gốc cắm sâu vào tâm bướm, hai hòn dái đập vào xương háng phát ra tiếng vang 'bạch bạch", chất lỏng chảy ra ở giữa bị dập dinh dính văng khắp nơi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị giã thành bọt mép.
"Ưm á a......" Bụng dưới Diệp Quân kịch liệt run rẩy, cây gậy thịt xâm nhập tử ©υиɠ mềm mại yếu ớt, đụng chạm bàng quang, dập đến bụng nhỏ nhô lên từng phát một.
Thân thể hôn mê thật sự hơi kém vui, lỗ thịt mềm mại hút không quá chặt nữa, miệng tử ©υиɠ giống như bị cᏂị©Ꮒ nát phun ào ào như suối, chỉ biết há to phun nước.
Đôi mắt Dịch Thương tràn đầy du͙© vọиɠ nhìn thoáng qua Trình Vị Hi, động tác đút bướm ăn chim cũng không dừng lại, dươиɠ ѵậŧ khủng hung hăng thúc mạnh một cái, bụng nhỏ vốn đã phồng lên tức thì bị đỉnh nhô lên một cục u nhỏ.
Trình Vị Hi nắm thằng em cứng ngắc của Diệp Quân, dươиɠ ѵậŧ trong tay hắn giống như sắp hư mất, hiện ra màu tím đen, cái chốt trên đỉnh đầu khấc đã bị tuôn ra gần nửa đoạn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nồng từng giọt theo lỗ gậy thịt tràn ra.
"Ngôn, Xuyên, tới đây giữ anh ta một chút." Trình Vị Hi nắm vuốt cái chốt niệu đạo, ra hiệu cho hai tên bên cạnh đó.
Giản Ngôn và Cố Xuyên một trái một phải giữ lấy cánh tay Diệp Quân.
"Vị Hi, nếu rút cái chốt niệu đạo ra lại nhét vào lần nữa, con cu đại ảnh đế coi như phế luôn mất." Giản Ngôn khó có được chút không đành lòng.
"Sợ cái gì, dù sao chỉ cần hai cái bướm dâm phía dưới không hư là được." Cố Xuyên cũng không để ý.
"Anh Thương còn chưa sướиɠ xong đâu, ảnh đế sao có thể xuất tinh được chứ, huống chi, dễ chịu quá sẽ không vui." Trình Vị Hi từng chút từng chút rút chốt ra, dươиɠ ѵậŧ trong tay run giật càng dữ hơn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ lỗ gậy thịt chảy ra càng nhiều, cảm giác sắp được phóng thích làm Diệp Quân vô thức lắc cái mông.
Nhưng mà, đợi chốt niệu đạo sắp rút ra hoàn toàn, Trình Vị Hi lại hung hăng lần nữa đâm mạnh vào, du͙© vọиɠ trong nháy mắt bị đánh nát, Diệp Quân rơi vào địa ngục kinh khủng.
"!!!" ©ôи th!t đau nhức làm Diệp Quân từ trong hôn mê phải tỉnh lại, thân thể của anh co giật phát run, mở to hai mắt, bộc phát ra khí lực như sắp chết mà ưỡn mạnh eo.
Còn bị lấy tay ấn mạnh lên phần bụng run run.
"A a a a a a a!!" Diệp Quân rốt cục bộc phát ra một trận tiếng hét tuyệt vọng.
"Đệch, kiềm chế một chút." Dịch Thương suýt chút bị kẹp bắn, hắn giữ lấy hai đùi đang căng cứng của Diệp Quân, bất mãn nhìn Trình Vị Hi.
"Vị Hi, cậu đừng làm tàn phế, lỡ có gì biết nói sao với chú Cố." Giản Ngôn muốn ngăn cản Trình Vị Hi đã hơi điên cuồng.
"Yên tâm, không chết được, cha tao chơi có khi còn ác hơn nhiều, đánh nát bướm hắn rồi kìa, cũng đâu có thấy đồ lẳng lơ này bị thương, rên dâm như thế, khẳng định là trên thân còn có hai cái lỗ không được lấp đầy nên không vừa lòng." Cố Xuyên tỏ vẻ không sao nhún nhún vai.
Chỉ thấy Trình Vị Hi theo động tác dập bướm của Dịch Thương, dùng chốt niệu đạo trên dươиɠ ѵậŧ Diệp Quân đâm vào rút ra.
"Ưm a, a á a, đau quá a a a..."
Niệu đạo không phải nơi để dập nắc, mặc dù chốt niệu đạo là kim loại bóng loáng, là hàng tốt, nhưng niệu đạo yếu ớt vô cùng bị ma sát vẫn sẽ sinh ra đau đớn cùng cực.
Diệp Quân sớm đã bị chơi đến mơ hồ, chỉ có thân thể vì chịu đau quá nhiều mới có thể gợi lên chút phản ứng của anh. dươиɠ ѵậŧ giống như sắp hư mất, niệu đạo bị cây chốt thọc vào rút ra dần dần cũng mất đi tri giác, tử ©υиɠ bị dập nắc vô tình, miệng nhỏ mềm nát bị thọc co rúm phát run, chấp nhận số phận phun ra một vũng dâm thủy.
Giác quan toàn thân Diệp Quân dần dần biến mất, anh mở to đôi mắt mê mang vô thần nhìn chằm chằm trần nhà. Anh giờ giống như con búp bê là chơi hỏng, trong đau đớn mà chết lặng.
"Hự..." Rốt cục, cây gậy thịt mạnh mẽ cᏂị©Ꮒ bướm thêm chục cái, chống lên tử ©υиɠ bắn ra luồng tinh dồi dào, làm bướm anh vốn đã sưng nở rất lớn lại càng thêm bự ra.
Nhưng mà, còn chưa đủ.
Sau khi bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, một luồng nước ŧıểυ kịch liệt như súng máy xối thẳng vào thành tử ©υиɠ.
"Ứ aaaaaaaa..." Diệp Quân phát ra thét lên thê thảm dị thường.
Giản Ngôn cùng Cố Xuyên phải giật mình, suýt chút không đè nổi cánh tay Diệp Quân, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụng nhỏ Diệp Quân chậm rãi phình ra, tròn trịa giống như đàn bà mang thai bốn năm tháng.
"Thương ca lợi hại ghê, vậy mà ŧıểυ được vào trong tử ©υиɠ con hàng lẳng lơ này, thật giống như làm cho mang thai vậy ha ha..." Trình Vị Hi lập tức hiểu ra nguyên do.
"Hừm... tử ©υиɠ quả nhiên đều khác nhau, sướиɠ chết được, bọn bây cũng có thể thử một chút." Lúc hắn rút gậy thịt ra, một đống chất lỏng tanh tưởi hôi hám trào ra theo, màu trắng đục trộn lẫn màu vàng nhạt, giống như Diệp Quân dái dầm vây.
"Ha ha ảnh đế chẳng phải đã biến thành bồn chứa tinh của chúng ta rồi sao." Trình Vị Hi nhìn lỗ bướm Diệp Quân thê thảm, hưng phấn cười to.
"Vốn dĩ chính là điếm đực, bụng lớn như thế, không biết đã từng chứa qua nước ŧıểυ bao nhiêu người." Dịch Thương đè lên bụng Diệp Quân, làm anh lại kêu đau một tiếng.
"Vậy tao bắn đằng sau nhá, lỗ thịt nhỏ thích hợp uống nước ŧıểυ hơn." Cố Xuyên ôm Diệp Quân lên, nhét gậy thịt vào đường ruột thấm ướt.
"Nóng, á a a, chết mất, tha cho tôi a a a... " Diệp Quân thét chói tai, lại không cách nào tránh né luồng nước ŧıểυ tuôn ra trong lỗ thịt mình.
Lúc Cố Xuyên rút cu ra, nước ŧıểυ không khống chế nổi từ trong lỗ hậu chảy ra, đường ruột dù sao cũng không thể so với tử ©υиɠ, ŧıểυ vào không bao lâu nước ŧıểυ đã chảy ra gần hết, tưới ướt mảng lớn ga giường bên dưới.
"Bướm dâm , ngậm nước ŧıểυ cũng không được." Cố Xuyên tát vào bụng Diệp Quân một bạt tay, làm bụng lớn sóng sánh nước qua lại, mà Diệp Quân chỉ có thể phát ra tiếng gào thét thê thảm.
"Muốn nó ngậm được hết, dĩ nhiên phải ŧıểυ vào nơi này." Trình Vị Hi sờ lên phía dưới ngực Diệp Quân, đó là vị trí của dạ dày.
"Đ má, mày được lắm đấy ha ha." Cố Xuyên có chút hối hận, tức giận vuốt mạnh bụng Diệp Quân.
"Đừng mà a a a, sẽ chết, chết mất......" Diệp Quân đau khổ cầu xin tha mạng, hoàn toàn không biết kế đến lại trải qua vũ nhục như thế nào.
Trình Vị Hi duỗi ra hai ngón tay cắm vào miệng Diệp Quân, tách hai hàm răng anh ra.
"Ưm ứm, không... ức....." Miệng bị banh lớn làm Diệp Quân chỉ có thể phát ra tiếng xin đứt quãng.
"Mở miệng lớn một chút, nếu không tao bóp nát bụng của mày."T rình Vị Hi rút tay ra, nhìn đôi mắt ướt sũng của Diệp Quân, như ác ma nói lời uy hiếp.
Không biết có phải nghe hiểu hay không, Diệp Quân vẫn duy trì mở miệng sau khi ngón tay rời đi, há mồm, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
"Lại lớn chút, ngẩng cổ lên."Giản Ngôn ra lệnh nói.
Diệp Quân làm theo, ngửa mặt lên, há to ˙miệng.
Anh nhìn thấyhai cái thanh niên bên cạnh đứng lên, vịn dươиɠ ѵậŧ thô to, nhưng ngược sáng nên chẳng nhìn được mặt chúng, chỉ là có chút mê mang, vì cái gì thân anh rõ ràng ở nhân gian, lại thấy được ác ma nơi Địa Ngục.
Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe một trận tiếng vang "ọc ọc", nước ŧıểυ tanh tưởi bắn vào miệng Diệp Quân. Bởi vì Trình Vị Hi cùng Giản Ngôn đang đứng ŧıểυ, khiến nước ŧıểυ phun tung toé khắp mặt mũi Diệp Quân, giống như là trời mưa, làm anh không mở mắt được.
"Ưm... ừng ực ừng ực... ức..."
Nước ŧıểυ tràn đầy thuận theo khóe miệng chảy đầy ngực anh, Diệp Quân theo bản năng nuốt xuống, chất lỏng tanh tưởi tiến vào trong dạ dày.
"Ọe... Khụ....." Dạ dày anh run rẩy quặn đau, muốn nôn mửa, Diệp Quân khó chịu nước mắt chảy ròng, trước mắt một mảnh mê mang.
Uống nước ŧıểυ xong chỉ thấy cả khuôn mặt tuấn mỹ của Diệp Quânc đều là nước ŧıểυ, toàn thân tanh tưởi, tản ra mùi vị rối bời khó ngửi. Anh giống như đồ chơi bị hỏng, ánh mắt bất lực, tàn tạ không chịu nổi. Hai chân dạng rộng, hai lỗ dâm "òng ọc" chảy ra chất lỏng, mà bụng dưới phồng lên lại một mực không được phóng thích.
Diệp Quân cảm giác mình thật sự sẽ chết, sương mù trong đầu cùng ánh đèn trong hiện thực nối thành một mảnh, giống như màu sắc nơi Địa Ngục, đầu anh bất lực lệch qua một bên, cặp mắt vô thần đối diện cánh cửa.
Tất cả ý thức đều bay đi, anh lâm vào một mảnh tuyệt vọng hỗn độn, cửa mở, là nghênh đón anh đến Địa Ngục sao?
Đôi mắt Diệp Quân chớp một cái, anh nhìn thấy Mục Niệm Chi thân hình tiều tụy, ngược sáng chạy thẳng về phía mình.
Nhất định là đang nằm mơ.
Anh rõ ràng đã cắt đứt quan hệ với Niệm Chi rồi.
Diệp Quân rốt cục rơi vào hôn mê.