Không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều người đàn ông mặc đồ đen cao to lực lưỡng áp sát của hai người. Thái Vy thầm rủa chết tiệt, kéo Diệp Oanh đang run bần bật ở sau lưng mình, đôi mắt chớp chơp nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế, cô cảm tưởng người đàn ông đó đang nhếch miệng cười một cách đáng ghét.
Và bản thân của cô chính là chuột sa chĩnh gạo. Chỉ có thể dãy dụa đến khi hết sức.
Người đàn ông trở bọn cô đến đây hình như tên Bảo gì đó, giờ đã trở mặt hơn hack. Bây giờ cô thực sự nghi nghờ vào cái trực giác của mình, cô không hiểu nổi...
Thật ra nếu có một mình cô thì có thể chạy được nhưng cái chính chính là Diệp Oanh. Cô không thể để Diệp Oanh gặp nguy hiểm được. Nhưng cô cũng không thể để lộ được đôi mắt phiền phức này. Cô nên làm gì đây...?
Người đàn ông từ xa xa bỗng đưa tay búng một cái, mấy tên vệ sĩ lực lưỡng lập tức nhảy đến tóm lấy Diệp Oanh. Rất thông minh, tóm đúng điểm yếu của cô ngay lúc này.
"Thả cậu ấy ra!" Giọng nói của Thái Vy rất gay gắt, chuẩn bị đến thì lập tức bị những người còn lại tóm lấy ghì rất chặt kiến cô không thể dãy dụa.
"Vy...." Giọng nói run bần bật của Diệp Oanh đến tai của cô.
Nhỡ may.... Nhỡ may.... Đôi mắt của cô đảo về phía Bảo. Cậu ta không mảy may đổi sắc mặt thậm trí có phần chán ghét.
Thái Vy mặc dù không đành lòng nhưng tình thế ép buộc không thể kháng cự được nữa.
Người đàn ông từ xa xa vẫn vậy nhếch mép cười điều này chính là đáp án mà hắn muốn thấy.
"Được rồi, thả bạn của tôi ra, các người muốn thấy tôi cho các người thấy!" Cô đưa khủy tay húc mạnh vào bụng của tên vệ sĩ nhưng hắn không phải hạng xoàng phản ứng rất nhanh đỡ rất nhẹ nhàng.
Người đàn ông từ phía xa xa lúc này đáp: "Được. Nếu cô lật lõng thì tôi cũng không khách sáo nữa."
Diệp Oanh không bị khó chịu như vừa nãy nhưng bọn họ nhất quyết không cho cô đi đến chỗ của Thái Vy, lòng cô lúc này cũng run sợ, đôi mắt xanh đặc biệt đó không phải ai cũng được thấy... Cô không nhớ được gì nhưng chắc chắn Thái Vy chính là không muốn cho người lạ biết đến đôi mắt xanh của mình.
Thái Vy mím môi, nhìn Diệp Oanh từ xa xa, cô bạn của cô muốn khóc nhưng lại không dám khóc vì sợ cô lo lắng thêm.
Một động tác nhẹ nhàng, cô lấy trong túi sách một hộp đựng lens kèm theo lọ thuốc nhỏ mắt, thì người đàn ông ngồi trên ghế kia bắt đầu đi đến áp sát người của cô chăm chú nhìn. Đeo kính râm, dưới ánh đèn mờ mờ không thể nhìn rõ gương mặt của anh ta lắm nhưng chắc chắn anh ta có một gương mặt không tồi. Lúc này một dòng điện lạ lẫm chạy ngược lên đỉnh đầu của cô, lại là nó một cảm giác tốt đẹp dấu hiệu chính là một ngày may mắn của cô....
Không ngờ lúc nãy nói phi lao thì phải theo lao không ngờ phải theo lao theo nghĩa đúng của nó thật. Bàn tay trái đưa lên mắt rất nhanh lấy lớp lens đen xuống, một con mắt màu xanh đẹp điên đảo hiện ra. Người đàn ông lúc này thực sự rúng động hoảng hốt kèm theo một chút vui sướиɠ tột cùng.
Không chỉ người đàn ông đó mà tất cả mấy tên phản diện ở đây đều như vậy đặc biệt là cái tên Bảo điên đó.
Cái còn lại rất nhanh cũng được Thái Vy tháo xuống, cô còn chậm rãi nhỏ thuốc nhỏ mắt. Người đàn ông đeo kính râm lúc này run lên vì vui sướиɠ.
"Tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi!"
Đảo mắt, đôi mắt xanh ma mị nhìn đến phía hai người đàn ông đang giữ chặt Diệp Oanh. Cả hai đều hoảng hốt giật mình trước khí chất thay đổi đột ngột chỉ khác biệt ở đôi mắt mà chênh lệch rất lớn. Không có lệnh của cấp trên nhưng bàn tay của bọn họ đã tự động bỏ ra. Ngay lập tức Diệp Oanh được thả ra, cô bạn lo lắng chạy đến chỗ của Thái Vy.
Bàn tay của người đàn ông lúc này vỗ mạnh lên vai của cô. Miệng cười không khép được từ từ bỏ chiếc kính râm đắt tiền ra khỏi mắt của mình.
Ầm...
Thái Vy bỗng chốc hoảng hốt, đôi mắt xanh mở to hết cỡ, một sự ngạc nhiên kinh hoàng. Không những vậy Diệp Oanh cũng thế cô bạn lập tức trôn chân tại chỗ.
Dưới ánh đèn mờ mờ, đôi mắt xanh của người đàn ông tỏa sáng hết mức có thể. Màu sắc này chính là màu sắc cô vừa yêu vừa ghét tưởng rằng chính là chỉ có cô mới có. Ngay bây giờ cô thực sự rất xúc động.
Tiếng kéo rèm cửa ánh sáng mặt trời xuất hiện cả căn phòng u tối lập tức tràn ngập ánh sáng. Mấy người vệ sĩ xếp hàng ngay ngắn, đứng trên họ là người đàn ông tên Bảo.
Nụ cười tươi sáng lạn của người đàn ông mắt xanh này làm Thái Vy ấm cả lòng. Anh ta cầm lấy tay của cô vung vẩy liên hồi miệng không ngừng nói: "Tìm thấy rồi!"
Mà không hiểu từ lúc nào căn phòng u ám nãy lại biến mất một cách khó hiểu thay vào đó là một căn phòng khách thông thường.
Diệp Oanh cùng Thái Vy bị bọn họ nhét vào thang máy cùng anh lập tức đi lên tầng, bao nhiêu cô cũng không rõ. Lòng cô lúc này bối rồi kèm theo rất nhiều câu hỏi muốn hỏi người đan ông đang huýt sáo này nhưng không hiểu sao rất khó mở lời.
"Vy, cậu...." Giọng của Diệp Oanh rất lo lắng hỏi cô.
Cô chỉ mỉm cười cầm lấy tay của cô bạn đáp: "Yên tâm, không phải cậu cũng thấy rồi sao."
Người đàn ông tên Bảo lúc này nhìn hai cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Diệp Oanh rất khó chịu với tên này, lập tức giả vờ không may dẫm vào chân hắn một cái.
"Xin lỗi, thang máy hơi hẹp." Mặt Bảo đen xì.
Thái Vy nhún vai: "Đáng đời."
Bảo lúc này rất muốn tính sổ với Diệp Oanh nhưng sếp của cậu đã ném cho một ánh mắt cậu cũng không thể tính toán với con gái như vậy, chỉ có thể tức giận canh cánh trong lòng.
Tiếng ting một cái, cửa mở ra chỉ có duy nhất một phòng lớn kèm theo một chiếc bàn thư kí ở bên ngoài, cô liếc mắt nhìn biển hiệu.
"Chủ tịch Long."
Họ Long?
Người đàn ông già dặn này chắc chắn là thư kí, gật đầu chào với anh mắt xanh, liếc sang đến cô thì hoảng hốt lập tức mở cửa nhanh hơn.
Bên trong có hai người đàn ông có tuổi đang trò chuyện rôm rả về vấn đề gì đó.
Cả hai cùng đưa mắt nhìn về phía này, Thái Vy cũng nhìn hai người họ. Một người tóc đã bạc gần hết người còn lại tóc mới có dính chút bạc bạc.
Cốc trà trên tay người già hơn rơi xuống tiếng cốc sành ròn tan vang lên, cả hai người đều đỏ hoe mắt nhìn cô.
"Tương Tương?"
Nghe được cái tên này, cả người đều lộn hết cả lên, không biết thế nào nữa, cô cảm giác như là cả người của mình không thể điều khiển nổi....