Thái Vy cùng Ngự Ngạo Thiên hoảng hốt nhìn Diệp Oanh. Tay chân mau lẹ hành động.
"Tớ...ổn."
Đầu của cô lúc này hơi hỗn loạn một chút, có chút ong ong, những kí ức mờ nhạt thoắt ẩn thoắt hiện khiến cô có chút choáng váng.
Giác quan tinh tường của Thái Vy đã hiểu, nhìn người bạn của mình hai bàn tay của cô tóm lấy bả vai của Diệp Oanh.
"Kí ức nhớ lại cũng tốt, nhưng với trường hợp này không nhớ lại càng tốt hơn. Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, sẽ ổn thôi, dù sao cũng còn có tớ."
Đôi mắt lại tràn ngập lệ, Diệp Oanh ngẩng mặt nhìn Thái Vy đáp: "Vậy, tớ có một người cha khốn kiếp đến vậy à...."
"Hơn cả suy nghĩ của cậu nhiều." Một câu trả lời xác thực, tàn nhẫn cô vốn định dấu Diệp Oanh nhưng thực sự là không ổn chút nào, tốt nhất là nên nói ra sự thật.
Ngự Ngạo Thiên lúc này cũng thái độ ra mặt lườm Thái Vy như muốn lột da. Nhưng nghĩ thì cũng đúng, nỗi đau nên giải quyết hết một lần cho xong, vợ của anh cũng chỉ cần chịu đả kích hết hôm nay thôi.
Diệp Oanh chỉ rưng rưng nước mắt chứ không có rơi lệ.
"Nếu vậy.... bà.... bà đâu.... Vy Vy?"
Ánh mắt của Thái Vy nghe đến tin này lại cụp xuống, miệng của cô khô khốc không cất lên thành lời.
"....Cậu trả lời...đi....." Những giọt nước mắt nóng hổi lại rơi xuống tiếp.
"....Vào giờ này năm ngoái...bà đã ra đi....."
Đầu của Diệp Oanh không nhớ được gì cả không thể nhớ nổi tên huống chi là nhớ được mặt của bà Thái. Nhưng ở đâu đó một cảm xúc khốn khổ muốn tê liệt, muốn gào thét, chống đối lại với câu nói của Thái Vy. Rằng đây không phải sự thật, không phải sự thật....
Không nhớ gì cả, nhưng nước mắt của cô vẫn rơi lã chã, cảm xúc của cô đau xót tột cùng, như một cái gì đó khiến cô không thể ngừng rơi lệ.
Thái Vy bình tĩnh ôm lấy Diệp Oanh, người bạn thân ôm lấy cô gào khóc nức nở như một đứa trẻ.
Hai người đàn ông đều đứng dậy ra ngoài vườn hút thuốc. Tâm sự nặng nề, nhất là Ngự Ngạo Thiên.
....
Mãi đến một lúc lâu sau, Thái Vy mới xuất hiện đi đến chỗ của bọn họ. Diệp Oanh lúc này đã ngủ thiếp đi vì khóc nhiều.
Đôi lens màu đen của Thái Vy đặt ở trên bàn, lúc này đây đối diện với Ngự Ngạo Thiên bằng một đôi mắt xanh trầm lặng. Anh cũng cực kì bất ngờ khi biết cô gái này có một đôi mắt cực kì phương Tây thế này, không những vậy cái khí chất này không thể đùa hay coi thường được.
"Anh và cậu ấy đã lấy nhau?"
Một câu hỏi chất vấn vào thẳng luôn vấn đề. Anh rất khó chịu khi nhận được câu hỏi như vậy cứ làm như là anh ép vợ anh lấy anh không bằng. Hai người lại nhìn nhau, ánh nhìn phát ra lửa.
"Được gần một năm rồi, liên quan gì đến cô."
Đôi mắt xanh của cô lại chớp một ánh nhìn trào phúng đầy khiêu khích.
"Liên quan rất nhiều, làm sao tôi có thể giao chị em tốt của mình cho một tên đàn ông không rõ lai lịch như anh chứ?"
Động đúng mạch ngứa nhất, ánh mắt của anh ngập tràn lửa giận, rất muốn ra tay đánh người con gái ở trước mặt này ngay lập tức. Thật buồn cười khi có người lại bảo rằng anh là một tên không lai lịch không tài sản không gì cả nên người ta mới không yên tâm giao con gái cho anh. Thật lực cười mà! Anh là ai cơ chứ? Anh là Ngự Ngạo Thiên đó!!!!
Mặt Nam Cường sầm lại, đi đến chỗ của Thái Vy, người của anh không ai có thể động vào. Mặt Ngự Ngạo Thiên đen xì nhất thời không biết trút giận vào đâu. Lúc này thì Diệp Oanh đầu tóc bù xù mắt xưng húp do khóc nhiều chạy đến ôm lấy eo của Ngự Ngạo Thiên.
Một màn này vào mắt của Thái Vy, cô cảm tưởng những câu nói lúc nãy của mình như một màn tự vả. Mê trai bỏ bạn.....
"Đừng giận cậu ấy.... cậu ấy cũng chỉ vì lo cho em thôi....anh nha..."
Lòng của Ngự Ngạo Thiên lúc này hơn cả rót mật, tiếng cười thầm trong lòng của anh đến độ hai người đứng trước mặt Thái Vy và Nam Cường còn nghe thấy.....
"Tớ không bị ép buộc, tớ không bị ép buộc để phải cưới anh ấy! Tớ...." là tự nguyện gả cho anh ấy. Nhưng lời này nói ra có mặt chồng của mình ở đây Diệp Oanh không thể nào nói được.
Mặt Thái Vy lúc này khá là be like, cô không nói gì nữa, trực tiếp đuổi khách.
"Mai gặp."
Mặt Diệp Oanh lại mếu máo nói: "Nhưng nhưng.... tớ còn nhiều chuyện cần hỏi lắm...."
Bàn tay của Thái Vy hướng đến người dàn ông bên cạnh Diệp Oanh.
"Anh chồng "yêu dấu" của cậu có thể giải đáp."
Ngự Ngạo Thiên lòng cười hơn được mùa, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Thái Vy. Cô thề là tên này sao lại có thể đáng ghét được đến mức đấy cơ chứ....
"Nhưng tớ muốn ở cùng cậu cơ."
"Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Giờ đây cậu muốn cũng chẳng được, trên mặt anh ta bây giờ viết hẳn lên hai chữ muốn về nhà kia kìa."
Mặt Diệp Oanh lại nhăn nhó nhìn chồng mình, Ngự Ngạo Thiên lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng....
"Đâu... anh ấy còn muốn ở đây thêm mà."
Thái Vy thật muốn đánh Ngự Ngạo Thiên cực kì.
"Cậu về trước đi mai gặp, tớ có việc bận rồi."
Diệp Oanh ỉu xìu ôm chặt lấy Thái Vy rồi lại quay lại chui vào cánh tay của Ngự Ngạo Thiên.
"Mai nhé, không được quên đấy." Thật sự là Diệp Oanh rất rất muốn được ở cùng Thái Vy nhưng bản thân khờ khạo của cô cũng nhận ra, chồng mình và bạn mình khá là ghét nhau.
Trận này Ngự Ngạo Thiên thắng!
...
Tu mấy hơi liền, Thái Vy cầm hẳn cả bình nước tu như đàn ông.
"..tức thật, không thể ưa nổi tên đó mà. Bạn thì mê trai quên bạn."
Nam Cường ngồi bên cạnh buồn cười đưa tay xoa xoa đầu của cô, kéo người của cô vào trong ngực của mình.
"Điên à làm cái gì thế." Thái Vy ra sức chống cự nhưng không thể xoay chuyển được thế gọng kìm của anh.
"Bớt độc mồm độc miệng lại, tôi có thể đảm bảo nhân phẩm của cậu ta."
Như có chỗ phát tiết, cô đánh mạnh lên đùi của anh, anh không có kêu đau hay gì của chỉ lẳng lặng ôm lấy cô. Đến khi cô hết tức thì thôi.
Ánh mắt của Thái Vy lúc này mới dịu xuống, ngẩng mặt lên nhìn Nam Cường, gặp ngay quả mặt đen xì của anh.
Chết rồi! Cô quên mình đang trút giận nên ai rồi....