Tiếng cười khanh khách lại xuất hiện ở phòng khách, nhìn những tờ giấy mọi người đang cầm trên tay Thái Vy cũng đoán mọi người đang đọc cái gì.
Diệp Mạc cau mày nhìn chi tiết vào năm 23 tuổi bà Thái mất mà lòng khó chịu thành đoàn, phải chi vào thời điểm này năm trước bà và Thái Vy gặp lại nhau thì có lẽ bà Thái sẽ sống lâu hơn nữa chứ không phải dừng ở....
Diệp Mạc thở dài, lúc này mới lóe lên một ý định hôm nay sẽ triển khai kế hoạch đi thăm mộ bà Thái.
"Ông Lê, chuẩn bị lễ giúp con."
Ông quản gia nghe xong liền gật đầu xoay người đi ngay.
"Quần áo trang phục của mọi người chỉnh chu lại, mặc màu đen hết đi, chúng ta sẽ đi thăm mộ bà Thái."
Đương nhiên về vấn đề trang phục này luôn có một tay bà Lê xử lí làm hết. Bà nhẹ nhàng đưa tay mời mọi người lên trên tầng, một phòng quần áo chung cung cấp đầy đủ. Tông chính chủ đen và trắng.
"Nhưng.... cô nay còn bị..... cô nên nghỉ thêm đi cô Mạc, mai rồi đi.... bà con cũng không trách cô đâu." Thái Vy cau mày lên tiếng không đồng ý. Lúc này Nam Cường bình thản từ trên bước xuống.
Nam Mộ cũng đồng tình với Thái Vy, Thanh Dung cùng Mễ Tư cũng đều khuyên hết cái kiến thức chuyên môn ra nhưng Diệp Mạc đều lắc đầu. Cái tính này y hệt Nam Cường bà và anh một khi đã quyết định cái gì đó thì mười trâu hai hổ cũng đố mà kéo lại được.
"Cô muốn đến tạ lỗi với mẹ nuôi. Cô ổn con yên tâm."
Đôi mắt xanh của Thái Vy hơi trầm xuống, cô khá lo lắng về vấn đề sức khỏe của cô Mạc. Nhìn lên Nam Mộ, ông ra hiệu, cô liền gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, mọi người thay quần áo xong liền đi, một tốp người di chuyển vào nghĩa trang, nơi bà Thái đang nằm là một nơi yên tĩnh không khí trong lành và cực kì sạch sẽ. Mắt của Thái Vy lúc này đã được đeo lại lens, mặc dù bây giờ không cần hoặc không đeo cũng được nhưng.... một linh cảm bảo rằng cô nên đeo vào để tránh.....
"Đeo vào làm gì?" Nam Cường ngồi bên cạnh hỏi cô.
Cô liền bĩu môi đáp: "Đại gia của chúng ta giờ mới mở miệng nói sao, sao lúc nãy tôi có nịnh đến méo miệng cũng không đáp."
Nam Cường bình tĩnh nghe câu nói diễu cợt của Thái Vy ném cho cô một cái cau mày, còn cô thì khiêu khích anh lại một cái bĩu môi. Những người ngồi sau đều nhìn thấy hết, Mễ Tư và Kỉ Tống là kích động nhất. Hay lắm chị Vy! Phản dame mạnh nữa lên, bọn em sẽ là đồng minh của chị.
Nhìn một Thái Vy hay nói chính xác hơn là Tiêu Vy quen thuộc ba người là Vũ Hành Long, Việt Dã và Mộc Tử mới dám đùa nói chuyện bình thường với cô.
"Phải nói là khác cực kì, em bỏ cái này ra anh chả dám tiếp xúc luôn." Việt Dã nhìn Thái Vy đăm chiêu nói.
"Kiểu đôi mắt của em nó... anh cũng không diễn tả nổi nó làm sao luôn.... chung quy khi em với đôi mắt đó anh cảm thấy không quen lắm."
Thái Vy buồn cười nhìn Việt Dã đáp: "Đến bản thân em cũng có chút không quen khi tháo ra cả ngày rồi chỉ dùng nó mấy tiếng."
Mặc dù việc quyết định đi thăm viếng mộ bà Thái là quyết định phút chốc nhưng ông Lê vẫn chuẩn bị khá là đầy đủ.
Thái Vy quét dọn sạch sẽ mộ của bà, mọi người thi bày hết đồ cúng lên đấy. Cô châm lửa đốt một bó hương sau đó chia cho từng người. Từng người từng người một mang hương lên thắp, người cuối cùng là Diệp Mạc, cô xúc động lắm, một người phụ nữ mạnh mẽ như cô nay còn run run khi thắp nén hương cho bà.
Rất nhanh liền kết thúc, tất cả mọi người gói đồ cất lại rồi quay đầu đi ra về. Lúc này Thái Vy lên xe Diệp Mạc cùng Nam Mộ. Bờ vai của bà lúc này run rẩy không ngừng, ông Nam Mộ thì lái xe còn cô là người bình tĩnh nắm lấy tay của bà. Những giọt nước mắt kìm nén bây giờ bà cũng tuôn ra hết.
"Vy Nhi.... có phải mẹ nuôi sẽ ghét cô lắm đúng không? Mẹ nuôi chắc sẽ hận cô lắm đúng không Vy Nhi?"
Giọng nói nghẹn ngào của bà nấc lên trong chiếc ô tô, chỉ có mình chồng và Thái Vy nhìn thấy.
"Bà không ghét cô!" Một câu nói khẳng định mãnh liệt nhất, đạp tan mọi suy nghĩ tiêu cực của Diệp Mạc. Một Thái Vy trưởng thành thực thụ Nam Mộ tiếp xúc không lâu nhưng cũng rất nể phục tâm lí chống trọi của đứa bé này.
"Cô đã hứa.... hứa rằng sẽ chăm sóc cho con và bà thật tốt.... cuối cùng cũng không thực hiện được... chắc chắn ở trên trời mẹ nuôi sẽ ghét cô lắm." Diệp Mạc vẫn không ngừng bù lu bù loa bàn tay của bà siết chặt lấy tay của cô. Đôi mắt của cô bắt đầu ươn ướt miệng đắng lưỡi khô muốn nói gì đó để an ủi Diệp Mạc cũng....
"Cô Mạc.... nói như vậy thì chắc mẹ con cũng ghét con lắm, từ khi sinh ra đã bỏ con mà đi lên trên kia rồi..."
Diệp Mạc nghe xong, đôi mắt ướt đẫm ngẩng đầu lên nhìn Thái Vy, ánh mắt của Thái Vy lúc này rất đạm bạc có chút chua chát....
"Không không, con không được nghĩ chị Ái Ái như vậy, chị ấy là người hơn ai hết rất rất yêu thương con...." một cách thiêng liêng nhất. Nhưng định mệnh đã đưa chị ấy đi một cách không khách sáo, khi chị ấy ra đi còn mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên trán của con... con không được nghĩ về mẹ của con như thế.....
Nói xong Diệp Mạc liền ôm lấy Thái Vy một cách mạnh mẽ.
"Nói như vậy thì bà cũng giống mẹ con làm sao có thể ghét cô được."
"Vy Nhi con không được nghĩ xấu về mẹ con." Thái Vy lắc đầu đôi mắt của cô trầm xuống.
"Cô cũng vậy không được nghĩ rằng là bà con sẽ ghét và oán hận cô."
"....."
Diệp Mạc lúc này mới bình tĩnh đưa tay lau vệt nước mắt trên mặt, lúc bày mới cảm thấy có chút mất mặt.....
Nam Mộ nhìn vợ cảm giác như đang tìm một cái lỗ để chui xuống nhưng không thể nào có ở trên xe ô tô được.
"Em lau nước mắt đi, sắp về rồi con trai của em nó nhìn thấy nó cười vào mặt cho lúc đấy mới là mất mặt không có lỗ mà chui xuống."
Nghe xong câu của chồng bà cảm thấy có chút buồn cười lại có chút bực bội, không dỗ dành thì thôi mà lại nói vậy đấy.... Nhưng đây cũng chính là cách quan tâm của Nam Mộ không biết nói đường mật!
"Sao lúc bé con nhìn chú kiểu gì ra chú màu xanh lè xanh lét giống y hệt nhân vật phản diện Picolo già nhỉ? Còn giờ thì chú lại cực kì hiền và có chút hơi lạ lạ. Lạ lạ là do con nhìn chú không quen với một mặt hiền như này ý."
"Người phản diện da xanh Picolo già" con bé này đùa ông chắc..... Mặt mũi Nam Mộ tối xầm khó chịu. Nhưng được lại Diệp Mạc rất khoái chí.
Lúc đó chắc ông nhìn con bé cùng con trai mình cũng dữ dằn thật, tại hai đứa nó mà mất hết thời gian riêng tư của hai vợ chồng..... nên thế mà dễ hiểu thôi....
Diệp Mạc xoa đầu Thái Vy lại hỏi: "Lúc bà mất có một mình con, con lúc đó chắc chống đỡ một mình mệt mỏi lắm."
Thái Vy lắc đầu đáp: "Việt Dã, Mộc Tử, Vũ Hành Long và Nam Cường đã giúp con xử lí hết ạ, đến lúc khi tang kết thúc cháu vẫn còn ngơ ngơ, nhưng nhà Nam Cường mà con mới ổn để giữ lại lí trí và tâm lí."
Nghe từ Nam Cường thốt từ miệng của con bé Vy Nhi sao mà xuôi tai dã man, ánh mắt lóe lên một tia sáng của Thái Vy khi nhắc đến con trai yêu quý của bà, một người sành sỏi trải đời như bà mà lại không biết ánh mắt này có bao nhiêu tình cảm ư?