Nói chút chuyện xong xuôi một hồi với bà thì cũng là lúc đến giờ đi làm của Thái Vy, cô nhanh chóng rời khỏi bệnh viện lập tức bắt xe bus, ngồi trong xe cô liên tưởng đến chiếc xe Sh mode của cô, haizzz thời huy hoàng nay còn đâu. Chỉ một biến cố nhỏ, bà phát bệnh nhà lại trở lại khốn đốn ngay lặp tức... Đã vậy còn làm mất việc, một công việc lương cao nhất của cô... Làm xen kẽ với nhà hàng hôm nay cô đi làm, chỗ cô nghỉ việc đó là ngày thứ 2,4,6 còn nhà hàng này là 3,5,7. Giờ thì hay rồi rảnh ra một đống thời giờ chả làm gì, nếu có đi xin việc tiếp thì lại mất một khoảng thời gian thử việc nữa lúc đấy thì tiền đâu mà quay vòng để trả viện phí cho bà... Liên tưởng đi liên tưởng lại Thái Vy càng nhớ đến giai đoạn hoàng kim mấy tháng trước lúc đấy cửa hàng bán quần áo của cô bán khá là chạy hàng lãi cao nhưng sau đó thì "ẦM" tự nhiên cái đơn kiện bán hàng giả từ đâu rớt xuống dưới đầu cô và vâng kết quả thì mọi người không cần đoán thì cũng biết rằng bị bắt buộc phải đóng cửa và phạt một khoản tiền nhỏ.
Đẫ vậy đen nối tiếp đen, cô đầu tư chứng khoán nhỏ chia làm mấy đợt nếu đợt này không trúng thì còn đợt khác ai dè thua sạch sẽ đã vậy còn ăn vào vốn gốc, lỗ trồng lỗ. Sau đó chiếc điện thoại Note5 cô mới mua lúc mới ra hơn 13 triệu thì trộm mất trong lúc bán hàng sơ xuất, nghĩ đến đây Thái Vy tức lôn ruột thề nếu gặp lại cô đảm bảo sẽ chặt tay con mụ khốn khiếp đó chính vì nó mà hại bà cô bệnh trở nặng hơn.
Thái Vy đen mặt khó chịu cuộc đời muốn chơi cô sao mà lại làm cô khốn đốn thế này... Cướp mất mẹ cô rồi cướp mất bố cô hại cô không cha mẹ chỉ còn mỗi mình người bà yêu dấu này, vậy nên con cầu xin ông trời hãy cho bà con sống tiếp với con....
"Haizzzz, thời hoàng kim nay còn đâu......." Xe bus dừng điểm đến của cô đã tới, Thái Vy bước xuống xe nhanh nhẹn hòa mình vào dòng người bận rộn giữa nơi gần với trung tâm này.
Nhà hàng này quy mô lớn cũng gần nhà hàng cô nghỉ việc chế độ nghỉ ngơi của nhân viên nhiều hơn nên lương thấp hơn nhà hàng kia. Đi vào lối đi dàng riêng cho nhân viên, Thái Vy thay đổi quần áo liền đi vào nhà bếp bắt đầu phụ nấu nướng cùng các bếp trưởng.
"Suýt soát đi muộn, nay có việc gì bận thế." Ông chú bụng bự kiêm trưởng bếp nhiệt tình hỏi han, ở đây Thái Vy thân với ông chú này nhất và hai người bạn nữa.
"Sao thế, trả lời uể oải thế này, chả giống với mọi hôm gì cả" Ông chú bụng bự huých nhẹ tay chạm vào Thái Vy, cô chỉ biết cười trừ chứ làm gì, Thái Vy không thích kể chuyện trong nhà nhưng có vẻ ông chú này lại nổi tính lắm chuyện nên rồi. Cô im lặng làm việc lặng lẽ ông chú nhìn tỏ vẻ khó hiểu định hỏi tiếp thì quản lí tới, cái miệng hay mở mồm liền ngậm thật chặt. Đợi quản lí đi rồi ông lại xán vào kể lể hỏi tiếp.
"ŧıểυ Tiêu có chuyện gì cứ giữ trong lòng không tốt đâu có gì kể ra sẽ giúp tâm trạng thoải mái hơn đó." Ông chú bụng bự cười hiền lành, miệng không ngừng nói nhưng bàn tay vẫn chuyên nghiệp đảo.
"Chú tập trung làm đi." Thái Vy cười trừ chỉ chỉ rồi đi ra quầy lấy thức ăn chuẩn bị mang đồ ăn lên cho khách, thì lúc này bạn cùng làm với cô đã xuất hiện là Đồng Chi cô nàng này bằng tuổi cô ngày thường rất thích cô.
"Hí lu, ŧıểυ Tiêu nay cậu suýt muộn giờ làm đấy, ông quản lí tức lắm măm me giờ giấc của cậu mãi mà chả được." Cô nàng cười ngọt ngào đi song song với Thái Vy
Thái Vy chỉ cười nhẹ đáp lại Đồng Chi rồi đi về phía bàn ăn, xe đẩy đến bàn ăn cô nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn khách, cảm giác ghét bỏ chợt lại xuất hiện giống y như hôm qua.
"Chúc quý khách ngon miệng!" Thái Vy nói xong liền ngẩng mặt, Ách chính là tên hôm qua tên khách khốn kiếp không giúp cô mặc dù biết là cô, hại cô mất việc, thực sự là cô cười không có nổi mà. Không phải bốn người như hôm qua mà lần này là hai người, tên khốn hôm qua không giúp Thái Vy và người đi cùng anh ta hôm qua.
"Ồ! Là cô à, có duyên đấy." Vũ Hành Long nhìn Thái Vy ngạc nhiên, Nam Cường nghe xong cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt của anh khiến cô tức giận cảm giác như là con kiến bị đạp dưới chân chết lúc nào không hay.
"..Dạ, chúc quý khách ngon miệng." Thái Vy chán ghét xoay người rời đi thực sự là cô ghét cái khí thế trên người đàn ông đó, vẫn như hôm qua khí thế áp đảo và đặc biệt cô ghét anh ta, thực sự cô rất muốn đánh anh ta ngay lặp tức!
Thái Vy xoay người một cách nhanh chóng, nhưng đâu có được như ý, người đàn ông im lặng nãy giờ lại lên tiếng.
"Hôm nay không có ruồi trong thức ăn chứ?" Nam Cường nhếch miệng hỏi xoáy đúng vào trong trọng tâm vấn đề, Thái Vy tức nổ não, mẹ nó chứ cái gì mà ruồi với không ruồi hôm qua chứng kiến tất cả mọi chuyện hắn đương nhiên biết trái phải đúng sai giờ hôm nay gặp lại lại còn khịa cô?
"Thưa quý khách, ngài đừng đùa, chuyện này không vui một chút nào đâu một câu nói đùa này rất ảnh hưởng đến nhà hàng của chúng tôi đấy ạ!" Thái Vy khống chế sắc mặt mỉm cười chuyên nghiệp, tay bóp siết chặt lấy cái xe đẩy khống chế tức giận, không qua mắt được Nam Cường anh tinh ý nhìn ra, miệng còn nhếch cao hơn thực sự rất đáng ghét.
" Thế à, tôi lại không nghĩ như vậy, tôi nghĩ cô lại làm chuyện điên rồ giống như hôm qua." Nam cường nhẹ nhàng nói cầm chiếc đũa xoay xoay. Thái Vy tức nghiến răng ken két, mẹ nó kiếp trước cô đã mắc nợ thằng cha này à.
"Tôi là người có đa͙σ đức nghề nghiệp, quý khách không nên vu khống cho tôi, tôi chỉ là một đứa nhân viên quèn thôi mà sao quý khách cứ hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho tôi thế." Thái Vy bực mình nhìn Nam Cường kiên nhẫn cô có hạn nên phải giải quyết tên này nhanh.
Nghe được câu cần nghe Nam Cường liếc Vũ Hành Long, anh ta nhanh chóng vẫy tay gọi quản lí đến, điều này Thái Vy hiểu chứ, cô đâu có ngu tên khốn này lại báo cáo và muốn cô nghỉ việc? Trời ơi kiếp trước chắc cô phải nợ tiền tên khốn này nhiều lắm!
"Quý khách, ngài...."Thái Vy cắn môi, người quản lí đi tới Vũ Hành Long phổ biến đưa lại cho điện thoại cho người quản lí xem đoạn clip, quản lí nhanh chóng nói xin lỗi rồi kéo Thái Vy đi. Thái Vy bặm môi lần này không phản kháng đi theo người quản lí, quay lại ánh mắt sắc bén liếc nhìn Nam Cường một cách phẫn nộ rồi quay đầu đi.
Cách hành xử khác hẳn với hôm qua Nam Cường nhìn ánh cười càng đậm, phải hắn cố tình làm như thế đấy thì làm sao nào.
"Đại ca, mọi chuyện như kế hoạch nhưng không ngờ cô ta hôm nay lại yên phận như vậy." Vũ Hành Long phải công nhận phụ nữ đúng là khó hiểu, đặc biệt cậu càng phải công nhận cô gái này càng khó hiểu hơn so với cô gái khác.
"Ừ, tính tiền đi thôi."
Cả hai nhanh chóng đứng dậy, tính tiền sau đó đi ra sảnh một chiếc xe đã chờ sẵn họ.
Bến này quản lí chỉ trách mắng một chút sau đó không nhanh không chậm thanh toán nốt lương tháng trước cho Thái Vy, cô cười trừ đếm tiền thu dọn đồ đạc rồi đi ngay lặp tức.