Thái Vy leo tót lên xe, Nam Cường lúc này ném cho cô một ánh mắt sắc bén. Cô chột dạ thành khẩn khai báo:
"Thấy cô ta một thân một mình, thân cô, thế cô nên tôi định giúp ai dè.... suýt nữa là chầu ông bà luôn đây này, anh còn nhìn cái gì." Thái Vy bĩu môi phụng phịu nói. Đúng là muốn làm anh hùng cũng thật là khó quá thể đi.
Nam Cường khuôn mặt không một gợn sóng đẩy đầu cô ra khỏi tầm nhìn của mình.
"Ừ, dù sao cô cũng làm được một việc rất có ích." Quả thật nếu không may không chú ý thì bọn họ sẽ bị quả bom đấy nổ cho tung xác.
Trận chiến rất nhanh đã đến hồi kết, Mặc Hành, Việt Dã, Vũ Hành Long và Mộc Tử lau vết máu trên mặt đi vào trong xe. Cô gái kia vẫn ngất xỉu, có mẽ đòn của Thái Vy khá mạnh, bọn đàn em nhanh nhẹn tháo gỡ quả bom trên người cô ta khênh lên xe. Đưa cô ta về trụ sở tra hỏi.
Bên này Mộc Tử và Việt Dã nghe lại Thái Vy trình bày cả hai đều cười không nhặt được mồm.
"Ôi trời.... Đúng là làm ơn mắc oán, các anh còn cười cái gì." Thái Vy sầu não kể lại.
"Ngu thì chả chết. Lần sau chắc chắn không có chuyện ăn may vậy đâu." Nam Cường chống tay bồi cho cô một câu. Lập tức khiến cái không khí xe này đi xuống.
Thái Vy nhún vay cũng khá đồng tình với ý kiến của anh, nhưng phải nói là cô muốn trở lại cuộc sống bình yên như trước có lẽ cũng không được rồi...
"Hình như tôi đã vướng vào một cái bẫy nhện không cách nào thoát ra để trở về cuộc sống bình thường nữa rồi...."
Ngay sau khi nói xong, Việt Dã và Mộc Tử yên lặng bởi hai người không có quyền phát biểu cho ý kiến này. Nam Cường không nói gì đưa cho cô một ánh mắt. Điều này khiến cô có chút muộn phiền.
Về lại trụ sở căn cứ, cô gái được đưa đến phòng tra khảo, Việt Dã và Vũ Hành Long là người thi hàng, Nam Cường quan sát từ phòng bên, không ngoài nghi ngờ của anh. Bọn Khổng Xà chính là lính đánh thuê mà bọn Điểu điều tới.
Năm năm nay, bang Phi Long tung hoành ra sao thì Điểu cũng gọi là theo gần như theo gần bằng 65%. Bọn nó tàn là bọn ăn theo, chỉ biết coppy sao chép y hệt, nên gây thù với rất nhiều bang phái. Chúng phát triển rất nhanh giờ chỉ có thua mỗi Phi Long khoảng cách giữa Điểu và Phi Long là 35%. Một núi không thể có hai vua sư tử vậy nên chắc chắn phải trừ khử lẫn nhau.
Ấy thế mà chúng lại dùng một trò trẻ con, chúng nghĩ như thế nào mà lại có thể bày ra cái trò này được nhỉ, Nam Cường cầm ly rượu lắc lắc trong tay nhếch miệng, ồ có vẻ sắp tới sẽ là lượt phản công của anh đây. Ý cười nồng đậm trên môi. Lúc này anh mới mở điện thoại lên gọi cho bố anh nói lại tình hình.
Rất nhanh đầu bên kia đã nhấc máy, ông Nam Mộ đang tập thể dục cùng vợ.
"Sao rồi?"
Nam Cường rất nhanh đáp: "Không phải bố ạ, lần này là do bọn Điểu làm, có vẻ thông tin tìm kiếm của chúng ta đã bị bọn chúng đánh hơi được."
Ông im lặng hồi lâu rồi suy nghĩ mới đáp: "Không sao cả, cứ bình tĩnh đi con, lộ thì lộ nếu tìm được ngay thì chúng ta cũng đã không mất đến gần 20 năm."
Nam Cường lúc này mới gãi mũi nói: "Con đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, đã có rất nhiều thông tin đưa đến nhưng đa số đều là tin rác....quả thật chú Hoàng đã bày trận trốn tìm thì thực sự khá là khó giải quyết."
"Ừ, giấy cũng không gói được lửa, cái gì cũng có giới gạn của nó, con cứ chịu khó đi."
Nam Cường lúc này gật đầu đáp với ông: "Bố đã bảo thằng Phi về chuyện của mẹ chưa?
Còn mẹ, sức khỏe ổn lại chưa bố."
Ông Nam Mộ ở đầu bên này chưa kịp nói thì bà Diệp Mạc đã hét vào điện thoại.
"Khỏe lắm." Nam Cường một phe chói tai nhíu mày, cái trò đùa này bao giờ mẹ anh mới thôi đây.
"Thằng Phi nay về rồi, thôi chịu khó nhé." Ông liền cúp máy, bà Diệp Mạc bĩu môi dành điện thoại của ông, tình cảm của hai người rất tốt.
Ngồi trong lòng ông, Diệp Mạc cau mày, hai tay nghịch ngợm bàn tay to lớn của ông, buồn thỉu buồn thiu nói: "Nếu có Vy Nhi ở đây thì tốt biết bao...."
Nam Mộ thở dài đáp: "Ừ...."
Nam Cường cất điện thoại, ngồi nhìn tờ báo cáo của Mộc Tử đưa lên. Chiến tích lẫy lừng được đánh cho đến 5 ngôi sao mang tên Thái Vy. Đầu tiên cô là người phát hiện ra kẻ khiến thành phố này trở nên tệ nạn, tiếp đến là là phát hiện ra địch mai phục quân ta để đánh úp, sau cùng chính là cứu sống được cô gái bên địch, lời khai của cô gái đó giúp cho bang ta bổ sung rất nhiều thông tin hữu ích.
Nam Cường mỉm cười một nụ cười hiếm hoi, đối với cô anh luôn có một cảm giác gì đó vừa lạ vừa quen, đôi khi anh cảm tưởng cô và anh đã gặp nhau từ rất lâu về trước....
Việt Dã lúc này vào báo cáo lại những gì xảy ra khi đến đây, tiếp đến là điều khiến anh nghỉ ngờ về Thái Vy.
"Đại ca, em cảm thấy từ cái khí chất trên người của ŧıểυ Vy đều không phải hạng xoàng. Em ấy bắt được tên trộm và thậm chí đã chặt 3 ngón tay của mụ đó trước mặt tất cả mọi người mà không một chút sợ sệt.
Còn nữa đây là lần đầu tiên tiếp xúc cận cảnh với súng đạn giết người mà em ấy cũng khá là bình thản duy nhất điểm trừ chính là tiếng súng nổ quá to. Mỗi lần như vậy đều bịt tai lại. Thân thủ cũng không phải loại thường từ lúc bắt trộm đến lúc xử lí tên phản bội đều nhanh nhẹn một cách chuyên nghiệp.
Thông thường nếu là một cô gái bình thường gặp qua chuyện như vậy chắc chắn điều đầu tiên sẽ là hét lên, còn ŧıểυ Vy em ấy có vẻ có một tinh thần thép nào đó. Cái lúc mà súng bắn vào kẻ phản bội em ấy suýt ăn đạn đấy, vậy àm vì một lí do nào đó lại có thể tránh được. Rồi còn vụ cô gái kia nữa. Chắc chắn không phải ăn may."
Nam Cường gật đầu nhìn Mộc Tử nói: "A Tử cậu cũng nghe A Dã nói hết rồi đấy, tôi cần một bản điều tra thân phận của cô ấy."
Mộc Tử gật đầu đáp: "Rõ."
"Khoan đã, còn về tay xạ thủ đêm đấy đã điều tra được chưa?" Nam Cường rất ghi hận tên đó, nhưng Mộc Tử lắc đầu đáp:
"Có vẻ là người mới rất thần thần bí bí, chưa tìm ra tên được thưa đại ca."
Nam Cường nhíu mày gật đầu phẩy tay cho hai người lui ra ngoài, một mình anh trong phòng ngẫm nghĩ....