Không ngờ lúc vợ dỗi lại đáng yêu như vậy, Hoàng Minh Huân liền mỉm cười xoa xoa hai má phụng phịu, không ngờ chỗ nào trên người cô cũng mềm như vậy, anh bảo “Chẳng phải do em quyến rũ anh trước sao?”
Tống Gia Tuệ vẫn để mặc anh vừa lau người vừa cố tình động chạm vài điểm nhạy cảm trên cơ thể mình vì bây giờ cô chỉ còn sức nói thôi, “Là ai bảo khó chịu? Em chỉ là lo lắng cho anh mà anh lại thừa cơ hội như vậy”
“Rõ ràng vừa nãy em cũng được hưởng lợi còn gì, chúng ta xem như hòa nhé!”, anh cố tình lợi dụng lúc lau người mà xoa mạnh vào ngực cô một cái.
“Anh… đáng ghét!”, nếu tiếp tục nói với anh chủ đề này có lẽ một lát cô không thể ngủ được mất.
“Chỉ đáng ghét với mình em!”, Hoàng Minh Huân khẽ hôn lên trán cô, thì thầm “Nếu em cảm thấy không công bằng chúng ta có thể làm thêm một lần nữa! Lúc nãy em đã chủ động rồi nên nần này chỉ cần nằm một chỗ tận hưởng là được, để chồng em phục vụ đảm bảo không làm em thất vọng”.
Trong lòng cô gào thét không ngừng, nếu thêm một lần nữa chắc mai không thể xuống giường nổi. Hơn nữa đây còn là nhà của Vũ Nam Phong, nếu để nhiều người biết chuyện như vậy chắc cô xấu hổ chết mất.
“Thôi được rồi, em nói không lại anh nữa”, cô thầm nghĩ với cái miệng của anh như vậy cô có luyện tới kiếp sau cũng chưa chắc nói lại, lần nào cũng chịu thua trước vẫn hơn.
Thấy người trong lòng ngoan ngoãn, anh cũng không trêu cô nữa.
Nằm trong lòng anh một lúc Tống Gia Tuệ vu vơ hỏi “Em còn chưa đến hai mươi tuổi, anh hướng dẫn em làm mấy chuyện như vậy không cảm thấy như đang đầu độc một tâm hồn non nớt sao?”
Hoàng Minh Huân không cần suy nghĩ, dứt khoát trả lời “Mười tám tuổi em đã đủ tuổi kết hôn rồi! Hơn nữa em là vợ anh, hai người chúng ta đều có năng lực hành vi dân sự, làm chuyện này trên tinh thần tự nguyện thì chẳng có gì gọi là đầu độc tâm hồn em cả”.
Tâm lý anh quá mạnh, nói cái gì cô cũng không thể không thừa nhận nó có lý cả. Vốn dĩ ban đầu cô cứ nghĩ mình kết hôn với một ông già nên chẳng để tâm đến chuyện này là mấy. Chắc ngày tháng sau này cô phải chuẩn bị tâm lý cho việc này nhiều hơn rồi.
[…]
Từ sau những gì xảy ra ở nhà họ Vũ, Hoàng lão gia cảm nhận được tình cảm của hai người tiến triển không ít, có vẻ hài lòng về điều đó. Hơn nữa, Vũ An Ngôn cũng thường xuyên qua lại nhà họ Hoàng sẵn dịp bầu bạn với ông, nhìn năng lượng tươi trẻ của con bé mang lại ông cũng cảm thấy cuộc sống của mình thú vị hơn không ít.
Suốt một tuần sau, Tống Gia Tuệ bận rộn với hàng loạt đồ án môn học cuối kỳ, cô còn công việc làm thêm nhận thiết kế cho các cửa hàng từ tầm trung tới nhỏ nữa, bấy lâu nay bỏ bê nó cũng đã thiệt hại không ít rồi. Hoàng Minh Huân cũng phải trở lại với công việc chất đống của mình. Vì vậy hai người chủ yếu chỉ dành thời gian cho nhau vào buổi tối sau một ngày vất vả.
Đến khi đã giải quyết được đồ án vài môn rồi Tống Gia Tuệ mới có thời gian rủ Lục Nhã Vy cùng cô đi tới công ty con của Tập đoàn TD – Công ty BN để xem tình hình thế nào. Tuy nói Công ty BN thuộc quyền quản lý của TD nhưng cô chưa từng đến đó nên không biết vị trí chính xác. Tống Gia Linh đã sớm nhắn địa chỉ cho cô, còn nói sau này đừng có mà mượn chuyện này để tới làm phiền, hơn nữa cũng không được nhân cơ hội quấy rầy Trần Nam.
Tống Gia Tuệ không quan tâm tới lời cô ta nói, cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn.
Công ty BN nằm ở khu phố cũ phía Nam trung tâm Thành phố H, khu vực này không phát triển mấy ngành dịch vụ, cũng như công nghiệp nhìn có vẻ khá lạc hậu. Nghe đâu trước kia Công ty BN là của một thương nhân trẻ thành lập, không bao lâu thì rao bán và được Tập đoàn TD thu mua. Không hiểu sao người đó có thể lựa chọn một nơi như thế này để thành lập một công ty chuyên về thiết kế, không duy trì được là đúng rồi.
Tuy nói đó là Công ty nhưng khi đến đó mới thấy nó chỉ nhỏ như một cửa hàng thời trang, Lục Nhã Vy hỏi cô “Tuệ, cậu có chắc đây là Công ty con của Tập đoàn TD chứ? Trông chẳng giống với thị trường bán đồ cao cấp lắm”.
Trên cửa chính của viết mấy chữ nhìn trông đã tồi tàn – Công ty thời trang BN, nhìn có vẻ như cũng có lịch sử khá lâu rồi. Nhìn vậy cô cũng có chút lo lắng, rút điện thoại ra xác nhận lại địa chỉ: “Đúng là ở đây, không sai…”
“Ha ha, chị gái cậu đúng là không chọc tức cậu thì không yên” Lục Nhã Vy như hiểu ra ý đồ của Tống Gia Linh, cười nhạt một tiếng.
“Vào trong xem thế nào rồi tính tiếp!”
Hai người tiến vào bên trong, đến chiếc đèn chùm treo trên đầu cũng chưa bật, chỉ có vài chiếc đèn led, đừng nói tới nhân viên và khách hàng, một nửa quầy hàng trống trơn chẳng bày ra thứ gì, với tay ra miết trên bề mặt còn có thể miết được một lớp bụi.
“Cô là Tống Gia Tuệ - Tống ŧıểυ thư sao?” Lúc này có một người đàn ông mặc bọ vest đen đi ra từ trong phòng, cười cười đón tiếp.
Tống Gia Tuệ gật đầu xác nhận, “Cháu là Tống Gia Tuệ”, sau đó chỉ sang người bên cạnh giới thiệu “Đây là bạn cháu - Lục Nhã Vy. Xin hỏi chú là người phụ trách ở đây à?”
Hai người khẽ bắt tay nhau.
“Đúng vậy, tôi họ Khương, mọi người đều gọi tôi chú Khương! Tuần trước cô Gia Linh có nhắn với tôi ít ngày nữa cô sẽ đến đây xem Công ty”.