Tống Gia Linh vào thay một bộ váy nhẹ nhàng hơn, trong lúc nhảy với Trần Nam thái độ rõ ràng là không vui vì bị Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân giành cơ hội nhảy mở màn trong đám cưới của mình.
“Lấy được một người chồng đẹp trai, giàu có lại xuất chúng như thế mà cứ lừa thiên hạ là anh ta vừa già vừa xấu, tới hôn lễ trước mặt bao nhiêu người thế này lại giới thiệu chắc chắn là muốn chọc tức chúng ta đây mà. Nam Nam à… anh xem Gia Tuệ đúng là tâm cơ thật đấy!”
Trần Nam cũng chỉ biết ngước mắt ra nhìn hình ảnh hai người đang nhảy tình tứ giữa sân khấu, ánh mắt ghen tị vẫn chứa đựng sự nghi ngờ: “Em nghĩ đây chắc chắn là Hoàng Minh Huân thật à?”
“Thế nhưng chứng minh thư…” Tống Gia Linh trùng mặt xuống thất vọng, cô ta không tin nhưng mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.
Trần Nam rõ ràng không cam tâm khi thấy Tống Gia Tuệ có cuộc sống tốt hơn lúc quen anh ta, nhếch môi nói “Chứng minh thư cũng có thể làm giả được mà, nếu như cô ta đã có dã tâm chọc tức chúng ta, thì không loại trừ khả năng đó chỉ là một người giả mạo! Chẳng phải hôm em đi trung tâm thương mại với Đặng Thanh Thanh có cô ŧıểυ thư nhà họ Vũ ra mặt nói giúp em sao? Em còn gửi thiệp mời người ta đến dự hôn lễ còn gì”.
Tống Gia Linh đột nhiên nhớ ra chuyện này, hào hứng “Đúng rồi! Anh không nói em cũng quên mất! Để em tìm cô ấy chứng minh Hoàng Minh Huân đó là giả”
[…]
Càng ngày những bước nhảy của hai người đứng ở trung tâm sân khấu càng trở nên nhịp nhàng, khi mà Hoàng Minh Huân đỡ lấy eo cô, để cô ngả người ra phía sau, đôi mắt nhìn anh với vẻ biết ơn và sự ngưỡng mộ với khí chất, phong thái cũng như những bước nhảy hết nhịp nhàng. Thợ chụp ảnh bất ngờ và lấy làm vui mừng trước vẻ đẹp của đôi trai tài gái sắc, liên tục bấm máy trong đầu chắc ăn sẽ có những tấm hình đẹp. Ánh mắt Hoàng Minh Huân bắt gặp ống kính của thợ ảnh, liền nở nụ cười mê hoặc làm cho người thợ ảnh cũng cảm thấy tự hào và mãn nguyện.
Một giây sau, anh liền đưa tay lên giữ chặt lấy gáy Tống Gia Tuệ, đẩy cô ghé sát vào mình, rất tự nhiên liền đặt đôi môi mình lên đôi môi đỏ căng mọng của cô.
Trong đầu Tống Gia Tuệ như vừa có một quả lựu đạn nổ tung. Trong đầu chỉ kịp nghĩ: thế này thì chết chắc, đã bị cưỡng hôn rồi lại còn bị người ta chụp ảnh… cuộc sống sau này ở nhà họ Hoàng chắc chắn không dễ dàng như trước rồi.
Tiếng vỗ tay xung quanh vang lên rôm rả.
Âm thanh như thức tỉnh lý trí, cô vội vàng dùng lực đẩy Hoàng Minh Huân ra nhưng có vẻ như anh không đồng ý cô làm vậy, nhất quyết giữ chặt cô ở tư thế đó không rời, mắt mở to lườm anh cũng không thay đổi được gì. Không còn cách nào khác cô chỉ đành làm liều, nhắm mắt không dám nhìn cắn vào lưỡi anh, từ lưỡi anh cô cảm nhận được một vị gì đó ngọt ngọt, vậy là anh mới chịu nheo mày khẽ cười rời khỏi nụ hôn đó.
Lưỡi bị cắn cũng không phải không đau, trong lòng cảm thấy không phục, “Đợi đấy, đề xem khi về tôi sẽ xử lý cô thế nào!” Anh cúi đầu ghé sát vào tai cô nói.
Sắc mặt Tống Gia Tuệ đỏ lên không ít kèm sự tức giận, đang định đẩy anh ra thì Hoàng Minh Huân liền dùng ánh mắt âu yếm nhìn cô, hai tay đưa lên đầu vuốt lại mái tóc có phần không vào nếp của cô, quay ra nói lớn với mọi người: “Mọi người thông cảm, vợ tôi xấu hổ quá ấy mà!”
“Hoàng thiếu gia và Tống ŧıểυ thư đúng là một cặp trời sinh…”
“Đúng vậy, hai người còn tình cảm hơn cả cô dâu, chú rể hôm nay ấy chứ, nhưng không biết hai người khi nào mới tổ chức hôn lễ, tới lúc đó tôi nhất định phải tới chung vui!”
“Người ta mời cậu chắc”
…
Những lời tâng bốc nịnh nọt cứ vang lên bên tai Tống Gia Linh không ngừng, vốn dĩ đã tức lắm rồi giờ khuôn mặt lại càng khó coi hơn. Nhưng không sao, giờ đã tìm thấy Vũ An Ngôn rồi, chỉ cần cô ấy xác nhận đây không phải Hoàng Minh Huân, Tống Gia Tuệ liền mất hết thể diện vả lại còn bị gắn cái mác nɠɵạı tình công khai, chắc chắn Hoàng Minh Huân sẽ không tha cho cô.
“Được rồi! Bây giờ mọi người hãy nghe tôi nói một chút! Tôi biết một người đã gặp Hoàng Minh Huân rồi, và người đàn ông trước mặt này không đúng!”, Tống Gia Linh đưa micro cho Vũ An Ngôn, “Mời Vũ ŧıểυ thư nói vài lời công bằng”.
Thời khắc này cuối cùng cũng đến, Vũ An Ngôn cười tươi cầm lấy micro dõng dạc nói “Chào tất cả mọi người! Giới thiệu một chút tôi là Vũ An Ngôn – đứa em gái bảo bối của Vũ Nam Phong ở thành phố A”, Diệp Hàn Lâm vẫn đứng bên cạnh cười, nãy giờ chỉ quan sát biểu cảm của bạn mình như thế nào.
Nhà họ Hoàng và nhà họ Vũ có mối quan hệ tốt thì ai cũng biết, nhà họ Vũ có một đứa con gái sống ở nước ngoài nhiều năm thì mọi người ít nhiều có nghe nói tới, nhưng cô gái trước mặt tự nhận là Vũ An Ngôn thì họ có chút ngờ vực.
“Tôi xin khẳng định người vừa xuất hiện ban nãy chính xác là Hoàng Minh Huân!”, câu nói như vả một cú đau điếng vào mặt Tống Gia Linh, cả Trần Nam cũng đơ ra không biết nói gì, hai người không ngờ lại tự chuốc nhục vào thân nữa rồi.
“Cô… Cô nói gì vậy?” Tống Gia Linh không ngờ bản thân sẽ bị phản bội như vậy.
Mọi người lúc này lại rôm rả cả lên, người đàn ông phong trần nãy giờ bên cạnh cô gái đang nói là Diệp Hàn Lâm – một công tử cũng có tiếng lại có vẻ ủng hộ cô ấy như vậy thì có thể người đàn ông kia là…