Sáng hôm sau Tống Gia Tuệ sau khi học xong tiết liền đến bảng thông báo của trường, cách đó không xa Lục Nhã Vy đã ngồi băng đá chờ sẵn. Hai người khó khăn lắm mới chen được vào nhóm người đông đúc đang xem kết quả.
Người đứng đầu không ngờ lại là Tống Gia Linh. Đặng Thanh Thanh nằm trong top 10 – mức vừa được tiền thưởng, cũng thấy mừng cho cô ấy.
Dò từ trên xuống dưới mấy lần cũng không thấy tên Tống Gia Tuệ đâu, lúc bắt đầu hoang mang thì cô nhận được một cuộc điện thoại, lại là số lạ gọi đến. Cô một lần nữa lại phải chen ra khỏi đám đông, lại một chỗ khá ít người mới bắt máy.
“A lô!”
“Tống Gia Tuệ à?” Là giọng của thầy giáo vụ trường Đại học H nhưng có vẻ không vui lắm: “Bài thi của em thực hiện rất tốt nhưng kết quả không được công nhận. Tôi biết khát khao chiến thắng của em rất lớn nhưng sau này đừng có mà không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Sinh viên trường Đại học H không phải loại người như thế”.
“Thầy nói gì em không hiểu?”
“Em đừng giả vờ nữa, nhà trường và các chuyên gia đã kiểm tra rồi, bản thiết kế đó là ăn cắp!”
“Không thể nào! Bản thiết kế đó từng nét từng nét đều là em vẽ, tuyệt đối là bản thiết kế của em!” Cô khẩn trương giải thích.
Thầy giáo vụ thấy cô nhất nhất không nhận thì thái độ càng lúc càng lạnh nhạt: “Tình hình cụ thể chiều nay tới văn phòng tôi rồi nói. Tôi khuyên em hãy chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
Nói xong, đầu dây bên kia là tiếng cúp điện thoại tít tít, Tống Gia Tuệ thất thần, đầu óc trống rỗng đến khi Lục Nhã Vy lay mấy cái mới trở về được thực tại.
Tác phẩm của nhà thiết kế đều được bảo mật, kể cả với bạn bè, dù có bàn luận thì cũng chỉ nói sơ sơ, bản thân cô cũng rất chú ý tới tính bảo mật của bản thiết kế, ngoài trường học, cô cũng chỉ ở nhà thiết kế, cơ bản chưa bao giờ để lộ ra ngoài, bây giờ lại nói là cô ăn cắp bản thiết kế của người khác?
Chẳng lẽ…
Tống Gia Tuệ và Lục Nhã Vy về phòng trước ngẫm nghĩ lại một chút thì Liễu Giai Kỳ về tới, hai người liền hỏi thăm tình hình ngoài kia.
“Mình đã thăm dò mấy đứa hay buôn chuyện, bọn họ nói hình như lúc kết quả công bố rồi mới có người cầm bản thảo tìm đến.” Liễu Gia Kỳ vừa nói vừa xoa xoa cằm.
“Bản thảo?” Tống Gia Tuệ có vẻ ngạc nhiên, “Bây giờ mình đi tìm thầy giáo vụ, bản thiết kế đó rõ ràng là mình làm, sao lại có người cầm bản thảo tìm đến được chứ?”
“Nè bình tĩnh lại đi, vẫn chưa đến giờ cậu đến tìm thầy cũng không gặp đâu” Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ ngăn cô lại. Nhưng giờ phút này ai bình tĩnh cho nổi.
Liễu Giai Kỳ tiếp tục ra ngoài hóng tình hình, Lục Nhã Vy trong phòng vừa trấn an cô vừa lướt mấy trang mạng xã hội của sinh viên trường.
Đúng giờ ba người đi tới văn phòng thầy giáo vụ, ở đó, ngoài thầy Tống Gia Tuệ còn thấy hình bóng rất quen thuộc, không ai khác chính là Tống Gia Linh, bên cạnh còn có Trần Nam.
“Tuệ, em đến rồi đấy à?” Tống Gia Linh vừa nhìn thấy Tống Gia Tuệ liền vội vàng chạy tới gần, thân mật nắm lấy tay cô.
“Gia Tuệ tới rồi đấy à?” Lúc này thầy giáo vụ mới nhìn cô vởi vẻ mặt nghiêm nghị và nói: “Từ trước tới nay em luôn là niềm tự hào của nhà trường, thế nhưng lần này sao em lại có thể lấy bản thiết kế của chị gái đi làm tác phẩm dự thi thế này?”
“Thầy đừng trách Tuệ nữa, em ấy cũng vì muốn chiến thắng mới làm vậy, hi vọng thầy có thể cho em ấy một cơ hội” Tống Gia Linh vội vàng giải thích, cố diễn vai một người chị tốt.
“Không phải vậy!” Tống Gia Tuệ nhìn về phía thầy giáo vụ, ánh mắt kiên định: “Bản thiết kế đó từng nét từng nét đều là do em vẽ, không hề có chuyện ăn cắp”
Cô quay ra phía Tống Gia Linh: “Từ nhỏ đến lớn cái gì tôi cũng nhường chị” sau đó liếc sang Trần Nam nãy giờ chưa nói câu nào, “Đến cả cái đồ tôi vứt đi rồi chị còn giành lấy mà xem như báo vật, chị thấy chưa đủ sao?”
Tống Gia Linh nhìn cô cười nhạt một cái, sau đó trở về vẻ mặt đáng thương, lấy ra từ trong túi xách bản thảo đưa cho thầy giáo vụ: “Tuệ à, chị thương em còn không hết chứ làm gì muốn tranh giành với em đâu, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy tình thương của chị không dùng để dung túng cho em làm chuyện sai trái này”
Lục Nhã Vy tức giận, tiến lên đẩy Tống Gia Linh ra và nói: “Với cô mà xứng đáng để Gia Tuệ tranh giành sao? Trước khi nói đến tài năng, đến cái cơ bản là đa͙σ đức cô còn chẳng có”.
Trần Nam lập tức ra mặt “Cô đừng có mà quá đáng, tôi không đánh phụ nữ nhưng cũng không thể để người phụ nữ của mình bị người khác bắt nạt”. Anh ta nhìn thẳng mặt Tống Gia Tuệ cố tình nhấn mạnh chỗ “người phụ nữ của mình” như để chọc tức cô nhưng cô không thấy gì ngoài sự chán ghét.
Đúng rồi, Trần Nam đâu có đánh phụ nữ, lần trước gặp anh ta chỉ bóp cổ cô tới bán sống bán chết thôi.
Tống Gia Linh lúc này đôi mắt đỏ lên, không biết từ đâu ép ra được vài giọt nước mắt “Bản thiết kế này em đã chuẩn bị từ lúc còn ở Pháp chỉ muốn tham gia cuộc thi này. Thời gian trước em phải sang Pháp mấy lần để hoàn thành thủ tục về nước học vì bảo mật tác phẩm em đã để bản thiết kế ở nhà, không ngờ lại bị em ấy ăn cắp đem đi dự thi”