Trong lòng đau xót hồi lâu, Tống Gia Tuệ thử gọi điện cho Lục Nhã Vy, nhưng ở đầu dây bên kia người bắt máy là một giọng nói nam giới hoàn toàn xa lạ.
“Vy Vy đâu?”
“Tống ŧıểυ thư sao?” đối phương dường như vừa nghe tiếng nói đã nhận ra cô, hắn nói luôn “Thiếu gia có dặn dò, sau này điện thoại của cô sẽ không nhận. Xin lỗi, sau này xin cô đừng gọi điện thoại tới đây nữa”.
Nói xong, đối phương cúp luôn máy không cho Tống Gia Tuệ kịp có phản ứng gì, Tống Gia Tuệ phẫn nộ trợn mắt lên, hùng hổ muốn đi tìm Vũ Nam Phong nói cho ra nhẽ.
Lục Nhã Vy nhất định là đã chết tâm rồi. Tận mắt chứng kiến con mình bị bố ruột của nó giết chết thử hỏi ai người bình thường sẽ chịu được cảm giác đó
sao.
Nhưng còn chưa kịp đi tìm Vũ Nam Phong, điện thoại của Nhạc Thế Luân liền gọi tới, anh ta thông báo Tống Tiến Thành đã tỉnh lại rồi. Hoàng Minh Huân cũng nói xe đã chuẩn bị rồi, đi tới bệnh viện trước đã, lúc quay về sẽ đi tới nhà họ Vũ.
“Sao anh Phong lại là con người vậy chứ? Anh ta đã hại chết chính đứa con của mình, bây giờ lại còn muốn giam Lục Nhã Vy lại?”
“Cậu ta cũng không biết đó là con của mình” Hoàng Minh Huân nheo mày, biện minh cho Vũ Nam Phong “Hơn nữa, em cũng không hiểu được nội tình trong đó, hai ba câu nói sao có thể hiểu được?”
“Em không hiểu, nhưng giam người khác như thế là... không đúng, giết người càng là phạm pháp hơn”.
Hoàng Minh Huân cũng không tranh luận thêm với cô, đưa cô tới thẳng bệnh viện.
[...]
Nhạc Thế Luân canh ở cửa phòng bệnh của Tống Tiến Thành không rời nửa bước.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người tới rồi!”
"Ùm!"
Hai người đẩy cửa đi vào, cơ thể Tống Tiến Thành vô cùng yếu ớt, nằm trên giường dường như chỉ có thể chớp chớp hai mắt, nhìn thấy Tống Gia Tuệ và Lăng Nguyên, cố gắng muốn ngồi dậy nhưng bất lực trong vô vọng.
“Tuệ... con tới rồi?”
“Chú ba, chú cảm thấy thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi!” Tống Tiến Thành nói, nước mắt bắt đầu chảy ra, ánh mắt có chút trầm xuống, một lúc sau mới nói “Là chú ba xin lỗi cháu, chú xin lỗi nhà họ Tống, chú sai rồi..”
“Chú nói đi đâu thế!”
Tống Gia Tuệ kéo hai chiếc ghế lại gần, ngồi xuống trước mặt Tống Tiến Thành cạnh giường bệnh.
“Vụ cháy nhà..” ánh mắt Tống Tiến Thành hơi thay đổi, do dự một lúc lại nói “Vốn dĩ chú muốn bắt cóc con để ép chị dâu giao cổ phần cho chú, nhưng liền bị tiên sinh bên cạnh con đây ngăn lại. Sau đó, liền xuất hiện một kẻ bí hiểm, nói rằng có thể giúp chú cướp lấy tài sản, điều kiện duy nhất chính là... đuổi con ra khỏi Thành phố H, mãi mãi không được trở lại”.
“Rốt cuộc chú đã gây ra những gì?”
Tống Tiến Thành thở dài một tiếng “Cũng trách chú tham lam..”
“Bác sĩ kiểm tra phòng bệnh!”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một bác sĩ và hai y tá đi cùng phía sau bước vào, Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân đương nhiên nhường chỗ cho bác sĩ.
Y tá làm những kiểm tra thường ngày, đưa cho Tống Tiến Thành nhiệt kế để ông ta đo nhiệt độ trong người, lại hỏi thêm vài câu liên quan đến vấn đề sức khỏe, có thấy chỗ nào đau hoặc không thoải mái không.
Sau vài phút, bác sĩ lại đánh dấu tích vào bảng biểu trực ban, sau đó liền rời đi.
Tống Gia Tuệ lại tiếp tục ngồi xuống trước mặt ông ta, hỏi “Người bí ẩn đó là ai? Chú có biết đặc điểm nhận dạng nào đặc trưng của người đó không?”
“Là...”
Tay Tống Tiến Thành đột nhiên co giật, miệng cũng không ngừng sùi bọt trắng, mắt trợn trừng lên trắng dã – là những dấu hiệu của bệnh động kinh.
“Chú ba!”
“Y tá vừa nãy!” Hoàng Minh Huân kêu lên, nói với Nhạc Thế Luân “Anh đi gọi bác sĩ, tôi đi tìm y tá vừa nãy”.
“Tuệ... Tuệ. Tống Tiến Thành cố cầm lấy tay cô, run lên để nói gì đó “Chú sai rồi... cứu... cứu chú... Dương...”
Còn chưa nói hết câu, Tống Tiến Thành đột nhiên trợn trừng mắt, ông ta chết không nhắm mắt.
Tống Gia Tuệ mếu máo khóc, suýt chút nữa gào lên. Tuy nói Tống Tiến Thành
là người xấu, tâm địa cũng xấu xa, nhưng khi còn chưa có tranh chấp về lợi ích, ông ấy cũng là một người tốt, ít nhất là đối xử tốt với cô.
Nhạc Thế Luân còn chưa gọi được bác sĩ chạy tới thì Hoàng Minh Huân đã quay về rồi, ánh mắt anh trùng xuống.
“Sao rồi? Bắt được người không?”
“Không!” Hoàng Minh Huân lắc đầu “Biến mất sau phía cầu thang bộ rồi, chắc là sớm đã có sự sắp xếp”.
Tống Gia Tuệ cầm lấy tay Tống Tiến Thành, vẫn không ngừng khóc, những người thế hệ trước của nhà họ Tống bây giờ cũng đã chết hết rồi, gia đình tan nát người cũng không còn, cái cảm giác này đúng là...
“Đừng khóc nữa, ông ta cũng coi như là ác giả ác báo!”
“Thế nhưng ông ấy vẫn chưa nói cho em biết kẻ đứng đằng sau là ai?”
Hoàng Minh Huân đang định an ủi cô, đột nhiên mắt anh sáng lên lạnh lùng, nói “Chết rồi!”
“Sao vậy?”
“Thu dọn hiện trường lập tức rời khỏi đây” Hoàng Minh Huân nhìn chiếc điện thoại của Tống Tiến Thành để bên cạnh gối, không do dự cầm lấy điện thoại cho vào túi nói “Lúc trước Tống Tiến Thành vẫn không sao, chúng ta vừa tới
thì ông ta liền trúng độc mà chết, hơn nữa lại chết đúng thời điểm khi định nói điều gì đó mấu chốt”.
Hoàng Minh Huân kéo ghế về lại vị trí cũ, kéo tay Tống Gia Tuệ rời đi.
Vừa mới rời khỏi phòng bệnh, mấy viên cảnh sát liền đi tới, nói rằng nhận được tố cáo của một kẻ nặc danh, nói rằng bệnh viện có người mưu sát, cấp trên phái bọn họ tới điều tra.
Tống Gia Tuệ không kìm được, hai mắt vẫn đỏ lên, sống mũi thấy cay cay “Con người này đúng là nhẫn tâm, từng bước từng bước một, nếu muộn thêm chút nữa, chắc chắn em sẽ bị cho là hung thủ giết người. Huân, may mà anh phản ứng kịp thời”.
Hoàng Minh Huân liếc nhìn cô nói “Với cô thể em, ở trong cục cảnh sát chịu không nổi ba ngày, hắn ta đến việc ra tay cũng tiết kiệm được công sức”.
Tống Gia Tuệ bĩu môi nhưng cũng không phản bác lời anh nói.
Sau đó, cô lại đem câu nói cuối cùng của Tống Tiến Thành nói cho Hoàng Minh Huân biết, càng khẳng định hơn đó là người của nhà họ Dương “Anh có nghĩ người đó rất có khả năng là bố của Dương Hoàng An không? Ông ta dù sao cũng là chủ tịch Thành pHố, muốn một tay che trời cũng không phải là không thể”.
Hoàng Minh Huân cũng giả vờ cân nhắc lời cô nói: “Anh hiểu, nhưng trước mắt thì vẫn chưa có chứng cứ gì có thể khẳng định là ông ta cả”.
“Vậy làm thế nào?”
“Làm giả!” anh giơ chiếc điện thoại đã tắt máy trên tay lên. Ánh mắt sáng lên sự anh minh.
Dù bọn họ đã kịp thời rời khỏi hiện trường những cuối cùng vẫn là đối tượng tình nghi, bị gọi tới cục cảnh sát để phối hợp điều tra.
Hoàng Minh Huân dạy Tống Gia Tuệ một số kỹ năng đối phó với cảnh sát, bị hỏi vòng vo hai tiếng đồng hồ, cảnh sát cũng không có được câu trả lời như mong muốn, chỉ có thể thả cô ra.
Đi ra từ cục cảnh sát, Tống Gia Tuệ thở một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn lên những đám mây đang bay lơ lửng trên bầu trời.
“Huân, em thực sự mệt mỏi lắm rồi... hy vọng những việc này nhanh chóng qua đi, chúng ta có thể tìm lại được con, cả nhà chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc”.
Hoàng Minh Huân đặt tay lên vai cô, đột nhiên nói “Anh cũng muốn thế, chỉ có thể thoát khỏi thân phận kẻ tội phạm chạy trốn anh mới có thể kết hôn lại với em".
“Ai thèm kết hôn với anh chứ? Lúc trước chẳng phải anh nhất quyết lắm mà? Hức, bây giờ lại muốn kết hôn với em? Không thèm nhé!”
“Đã ở với nhau bao lâu, ngủ với nhau bao nhiêu lần như thế rồi vẫn còn nhõng nhẽo?”
Bị anh chế nhạo thẳng thừng như thế, mặt Tống Gia Tuệ đỏ lên vì tức, liền đẩy anh ra, nói với tài xế “Chú lái xe đi chú ơi, đưa cháu tới nhà riêng của anh Phong nhé”.
Hoàng Minh Huân ngồi ở phía sau xe cười cười không thành tiếng.