Tống Gia Tuệ liền tức giận “Chú đã hứa rồi còn gì. Cổ phần trong tay chú cũng là lấy của anh em con. Chú không sợ con nói với Hoàng Minh Huân rút vốn đầu tư sao?”
“TD là của mình ta đấy à?” Tống Tiến Thành quay lại cười hết sức lạnh lùng “Muốn thì con cứ làm để xem mấy chục năm sau xuống dưới con sẽ đối diện với anh cả thế nào. Về cổ phần muốn biết cái gì thì về hỏi với chị dâu, ta cũng chỉ bỏ tiền ra mua thôi chứ nào biết gì”
“Chú...” Cô giận đỏ mặt, trừng mắt nhìn ông ta “Chú nói không giữ lời”.
Tống Tiến Thành ghé sát tai Tống Gia Tuệ nói nhỏ “Chú chỉ có lòng tốt dạy con một bài học: Đừng nên quá tin tưởng vào người khác. Người có tâm tư đơn thuần và không thủ đoạn như con thì có học bao nhiêu chăng nữa cũng không thành công được đâu”.
“Con sẽ chứng minh cho chú thấy chú sai lầm khi nói những lời hôm nay” Cô đứng quát lên khi Tống Tiến Thành đã đi một lúc nhưng ông ta vẫn nghe thấy.
Nhìn thái độ đắc thắng của Tống Tiến Thành khi nãy cô không nhịn được tức giận trong lòng vô cùng hối hận lúc đó tại sao lúc thoả thuận không viết hợp đồng bắt ông ta ký tên vào.
Đúng như ông ta nói đầu óc cô đúng là đơn thuần mà, khi mọi chuyện đã xảy ra lại không biết làm gì. TD trong tay Tống Tiến Thành và Hà Tuệ Nghi sớm muộn cũng có chuyện thế nhưng cô lại không làm được gì. Cô tự trách bản thân quá vô dụng mà.
[...]
Tống Gia Tuệ đành thất vọng trở về trường kiếm gì đó ăn tạm nhưng không thể nào nuốt nổi, cô đành để bụng trống rỗng vào lớp học. Cả một buổi học cô không thể tập trung được, những lời giảng viên nói từ tai bên này qua tai bên kia bay mất không đọng lại được chữ nào. Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ là làm sao lấy lại được cổ phần Tập đoàn.
Chuông điện thoại bỗng reo lên, tiếng điện thoại không lớn cộng thêm cô ngồi phía khuất nên không ai để ý. Trên màn hình hiển thị một số máy lạ, cô bắt máy giọng uể oải “Alo”.
Bên kia truyền đến một giọng nói bỡn cợt “Bị đàn ông bỏ hay sao mà giọng chán đời vậy?”
Lúc này làm gì có tâm trạng đùa “Anh là ai? Giọng tôi thế nào liên quan gì anh?”. truyện tiên hiệp hay
“Mới gặp đêm qua mà quên rồi sao?”
Là anh ta! Lại là giọng nói đó, không hiểu sao lúc này nghe giọng của người đó cô lại không vui tí nào.
“Anh lại muốn gì nữa đây? Anh đừng hòng lừa tôi làm gì nữa”.
Cô nghĩ lúc sáng Hoàng lão gia nghe cô giải thích bởi vì đó là lần đầu tiên, ông mà biết cô đi đến khuya mới về nhà là ở cùng một chỗ với người đàn ông này chắc cô “không toàn mạng” và với khả năng của ông thì TD có thể phá sản trong 1 nốt nhạc.
“Cô không cần chứng minh thư và túi xách nữa?”
Tống Gia Tuệ thật sự không muốn qua lại với người này nữa nhưng lại tự nhủ với bản thân nốt lần này thôi. Khi gặp anh ta không biết cô đã nói với bản thân nốt lần này bao nhiêu lần rồi nữa, nhưng sau đó vẫn nhúng nhường anh ta.
Không nghe cô trả lời Hoàng Minh Huân lại nói tiếp “4 giờ cổng phía Nam Đại Học H, tôi mang đồ đến trả cô”.
Tiết học kết thúc lúc 3 giờ rưỡi, cô không ngần ngại trả lời “Được!”, suy nghĩ một lát lại bổ sung thêm một câu “Nếu lần này anh lừa tôi giống lần trước nữa thì đừng có trách tôi”.
Hoàng Minh Huân nheo mày cúp máy, khẽ cười không biết cô có ý định làm gì.
Đúng 4 giờ Hoàng Minh Huân lái chiếc BMW màu đen đến, đỗ dưới đường gần cổng phía Nam Đại học H.
Tầm 4h có nhiều lớp bắt đầu tiết học nên giờ này lượng sinh viên ở cổng trường khá đông. Chiếc xe màu đen bóng loáng thu hút ánh nhìn của các sinh viên, ai đi ngang cũng chỉ chỉ trỏ trỏ không biết ai đi học mà khoa trương như vậy, chiếc xe này chắc chắn không hề rẻ...
10 phút... 20 phút vẫn không thấy Tống Gia Tuệ xuất hiện, Hoàng Minh Huân định gọi điện thoại thử xem có chuyện gì xảy ra không, lúc này cô mới nhớ là trễ hẹn với anh liền chào tạm biệt qua loa với Lục Nhã Vy mà chạy ra cổng phía Nam.
Hoàng Minh Huân còn không quên nói thêm “Tôi đang trong xe, cô đến đây”.
Đến cổng phía Nam lúc này chỉ có một chiếc xe đỗ. Ngoài trời nắng gắt, cô vừa thở vừa nheo mắt mấy lần mới hình ra hãng xe.
“Anh đi BMW?”
Nghe giọng ngạc nhiên của cô, anh tự đắc “Chưa thấy xe xịn bao giờ à?”
Cô không kìm chế được lại hỏi một câu anh cảm thấy khó hiểu “Mỗi ngày anh tiếp bao nhiêu khách?”
“Hả? Cô nói cái gì?” không biết anh không nghe được hay cố tình hỏi lại mà cô hơi xấu hổ.
“À... Không có gì. Ý tôi là anh làm ăn lớn thật đấy” cô lúng túng trả lời rồi cười trừ “Tôi đến chỗ anh ngay đây”.
Đến gần chiếc xe BMW sang trọng đó cô thấy có rất nhiều sinh viên dòm ngó, cô bỗng dừng lại nhìn điện thoại vẫn chưa tắt “Anh đưa đồ ra cửa xe cho tôi là được”.
“Lên đây” Hôm nay Hoàng Minh Huân không mặc âu phục chỉ với chiếc áo sơ mi đơn giản thậm chí còn không để vào quần, giọng nói cũng không lạnh lùng như bình thường nhưng ngữ khí đó lại bức người ta không thể từ chối.
“Nhưng rất nhiều người đang nhòm ngó xe anh” cô vẫn nhìn chiếc xe, bĩu môi nói.
“Vậy cô tự làm chứng minh thư khác đi” Hoàng Minh Huân không trực tiếp cúp máy mà khởi động xe.
Nhìn xung quanh thấy sinh viên đã dần dần vào lớp cô giữ anh lại “Khoan đã”.
Anh dừng động tác khởi động xe lại, hạ kính xe xuống nói “Lên xe”.