Ngay sau đó, tin nhắn của Hoàng Minh Huân nhanh chóng hiện lên trên màn hình điện thoại “Anh đối với em thế nào thời gian sẽ trả lời tất cả. Thế này nhé, con vịt lúc nãy mặt có vẻ ngơ giống em cứ hỏi xem kích cỡ nào là lớn nhất thì mua về, hôm nào không có em anh ôm nó ngủ cũng được” và kèm theo là một nhãn dán cười nghiêng ngã.
Thời gian hạnh phúc cứ nhẹ nhàng trôi qua, Tống Gia Tuệ cùng với Hoàng Minh Huân đi qua những ngày tháng bình thường, êm đềm. Tuy rằng anh bận rộn với rắc rối từ mấy công ty con nhưng cơ bản về truyền thông đã chẳng còn gây áp lực như trước, những phiên tòa được mở ra cũng chẳng có bằng chứng nào có thể triệt để phán một bên có tội, vẫn cần thời gian điều tra thêm. Còn về nội bộ, chắc chắn cũng phải cần thời gian để vá lại lỗ hỏng do người trước tạo ra, ban lãnh đa͙σ HJ cũng qua nhiều cuộc họp mới chọn ra được những nhân viên ưu tú, có năng lực để điều về các công ty con đó.
Ngày nào Tống Gia Tuệ cũng đi làm về trước anh, cô ở nhà dọn dẹp phòng, mua đồ về nấu ăn, thỉnh thoảng nghe nhạc giải trí. Những ngày anh không về thì cô bữa khuya mang đến cho anh và thư ký Nhạc tăng ca, có hôm còn ngủ lại trong phòng nghỉ của Hoàng Minh Huân.
Còn có ngày Hoàng Minh Huân dẫn Tống Gia Tuệ ra ngoài ăn, dạo phố phường sau đó còn đi xem phim vào một suất chiếu muộn hơn 10 giờ nữa.
Đến khi ra khỏi rạp phim thấy cô chẳng có vẻ hào hứng như lúc đầu, anh mới hỏi “Em mệt sao? Hay không thích xem phim?”
“Anh không thích xem phim đúng không?”
Thấy cô có vẻ nghiêm túc, Hoàng Minh Huân cũng ngơ ngác gật đầu “Đúng vậy! Anh làm ảnh hưởng tâm trạng em sao?”
Hoàng Minh Huân không thích xem phim, cô biết rồi, hỏi cũng chỉ để khẳng định lại một chút. Chỗ để đĩa ở nhà cô thấy toàn là đĩa nhạc, rất ít phim nhưng chủ yếu anh chỉ bật những bài nhạc của nhiều năm về trước… Hơn nữa anh chưa lần nào bật phim lúc hai vợ chồng ở cùng nhau. Hôm nay anh rủ cô đi xem phim, cô cũng thấy khá lạ nhưng thử một lần xem sao, kết quả thì hai chữ “Đúng vậy” đó đã nói lên tất cả rồi.
“Ai bảo anh đưa em đi xem phim thế?”
Nếu cô đoán không lầm thì cái tên anh nói sẽ là…
“Hàn Lâm!”
Không lệch một chút nào!
Theo Hoàng Minh Huân từng nói thì người có kinh nghiệm yêu đương nhất nhóm là Diệp Hàn Lâm nên cứ mỗi lần gặp là anh ta lại bày cho anh vài cách lấy lòng phụ nữ. Thế nhưng theo cô thấy nên gọi Diệp Hàn Lâm là người hài hước nhất nhóm thì đúng hơn, những điều anh ta bày có vẻ như không phù hợp với vợ chồng cô rồi.
Tống Gia Tuệ cũng không thích không khí trong rạp phim! Để cô nhớ thử xem, hình như lần trước người gửi mấy tấm hình đồ gợi cảm cho Hoàng Minh Huân muốn cô mặc cũng là Diệp Hàn Lâm… Bây giờ có nên công tác tư tưởng cho Hoàng Minh Huân một chút không? Chồng cô cũng từng yêu đương rồi mà sao lại đáng yêu như vậy, bạn bè nói cái gì liền nghe thế?
“Haha!”
Thấy vẻ mặt cô chuyển từ căng thẳng sang cười lớn như vậy, Hoàng Minh Huân cũng chẳng hiểu việc gì đang xảy ra, chỉ biết ngơ ngác nhìn cô.
Tống Gia Tuệ cười tươi bảo “Được rồi! Sau này anh không thích làm gì cứ nói với em là được, như hôm nay em cũng không thích xem phim, nếu anh nói sớm chúng ta có thể đi nhiều chỗ khác mà” và kèm theo đó là một cái hôn trộm vào má anh mặc cho xung quanh biết bao người qua lại.
[…]
Sau đó vài ngày, Tống Gia Tuệ có ngày nghỉ ở Công ty, cô đang dọn dẹp, sắp xếp đồ trong phòng ngủ lại một chút thì nhận được điện thoại của Hoàng Minh Huân, nói rằng lát nữa sẽ có đồ chuyển phát tới, bảo cô đi nhận nhưng tuyệt đối không được một mình mở ra.
“Thứ gì mà thần bí thế?” lại còn không cho cô được tự mở ra.
“Tối đến đợi anh về thì cùng nhau mở”.
Hoàng Minh Huân chỉ nói với Tống Gia Tuệ một câu như vậy rồi tắt máy, nửa tiếng đồng hồ sau, đúng là có đồ chuyển phát đến – đó là một chiếc hộp rất lớn cùng với chiếc khung với kích thước nɠɵạı cỡ, do độ rộng và độ cao của chiếc hộp mà Tống Gia Tuệ có là kẻ ngốc cũng đoán ra được rằng ảnh cưới của họ tới rồi.
Nhân viên chuyển phát chuyển chiếc khung đặt dựa vào tường xong, đưa hóa đơn cho Tống Gia Tuệ ký tên vào “Mời ký nhận tại đây ạ?”
Tống Gia Tuệ sau khi ký nhận, cả người cô cứ lâng lâng như đang bay. Một lát thì nhìn chằm chằm vào tường, lát sau thì lại nhìn chiếc hộp giấy, cũng vừa hay cô đang sắp xếp lại không gian riêng của hai người, thử nghĩ một chút xem phải đem những bức ảnh này treo ở đâu mới đẹp?
Tâm trạng đó cứ theo cô mãi cho tới buổi tối khi Hoàng Minh Huân trở về, anh vừa mới mở cửa ra cô đã tiến lên ôm chầm lấy anh, rồi giống như con mèo hoang vờn anh “Chúng ta nhanh nhanh tới mở ảnh cưới đi”.
Cô vui mừng quá mà làm anh giật cả mình, Hoàng Minh Huân vội vàng lùi về sau hai bước, sau khi đứng vững lại rồi anh mới xoa xoa vào gáy cô.
“Xem ra em đều biết hết rồi”.
“Đương nhiên, lớn như thế chỉ có thể là ảnh cưới!”
Cao tầm một mét, dài gần hai mét, hơn nữa lại rất mỏng, lẽ nào lại là giường?
Tống Gia Tuệ kéo tay Hoàng Minh Huân vào trong mở hộp giấy ra trước, bên trong hộp giấy là ảnh album, Tống Gia Tuệ làm như báu vật, cô nhẹ nhàng để lên đùi, ngồi trên ghế sô pha mở từng trang một.
“Huân… Berardi, anh ta sao lại chụp trộm như thế!x Tống Gia Tuệ đột nhiên đưa quyển album tới trước mặt Hoàng Minh Huân, bĩu môi nũng nịu “Anh xem những bức ảnh này xem, dựa vào cái gì mà anh lại đẹp trai như thế, còn em thì như con ngốc xấu xí ấy…”
Trong quyển album, chỉ có một số ảnh không nhiều là do hai người họ đứng tạo dáng để chụp mà đa số đều là những bức chụp trộm. Ví dụ như lúc hai người ăn cơm, cô như kẻ ngốc nhìn Hoàng Minh Huân, lúc hai người ôm nhau, nhìn cô như kiểu chỉ muốn dính chặt lấy người anh, hay lúc cô bị té ngã – vụng về như một đứa trẻ…
Cô của thực tại thì làm gì “ngốc” như thế!
Hoàng Minh Huân cũng xem rồi lật qua lật lại vài trang, anh cười “Anh ta là nhiếp ảnh gia có tiếng, mà nổi tiếng nhất là chụp những bức ảnh kiểu này, trước đây em chưa biết à?”
“Anh có nói với em bao giờ đâu…”
“Không sao, dù gì thì bình thường em cũng đã thế này rồi, anh quen rồi, có chê em đâu”.
“A…” Tống Gia Tuệ tức giận vò đầu bứt tai, những bức ảnh cưới cô mong chờ bao lâu như thế giờ lại thành ra thế này – những bức ảnh nhìn cô như đứa ngốc, đặc biệt là Hoàng Minh Huân thì lại được chụp đẹp trai như thế “Sau này không thèm tìm đến anh ta chụp ảnh nữa. Tại sao lại không chụp trộm lấy vài bức lúc em xinh đẹp ấy”.
“Chắc là những lúc em xinh đẹp thanh lịch nhất thì mắt anh ta lại bị cát bay vào không nhìn thấy rồi”.
Tống Gia Tuệ nghiến răng dọa anh “Anh coi thường em?”
“Làm gì có!” Hoàng Minh Huân nhìn bộ dạng đáng yêu của cô mà phải bật cười, một tay anh kéo cô vào lòng, anh giải thích “Berardi nói lúc em chụp ảnh tạo dáng hơi cứng nhắc và không tự nhiên, nhưng ngược lại những lúc bình thường lại rất đáng yêu”.
“Thế nên anh ta chỉ canh để chụp trộm em…” Tống Gia Tuệ bĩu môi, hai mắt mở to chớp chớp.
Hoàng Minh Huân xoa hai má cô, nói “Anh đã chọn một bức để phóng to ra để treo trong phòng ngủ của chúng ta”.
“Chính là bức đó à?” Tống Gia Tuệ chỉ tay vào khung ảnh được bọc dán hờ hờ dựa cạnh tường.
“Đi mở ra nào, đảm bảo là có điều bất ngờ”.
Tống Gia Tuệ lại nũng nịu “Nếu là bức nhìn em xấu hoặc ngốc thì em sẽ không đồng ý đâu, em sẽ chụp lại mà sẽ không tìm Berardi để chụp”.