Tống Gia Tuệ vân vê ngón tay có chiếc nhẫn anh tặng, thất vọng nói “Thế anh cũng đi đi, đứng đây nói mấy lời vô nghĩa để làm gì? Em tin là chị sau khi tỉnh lại sẽ cứu em ra ngoài”.
Hoàng Minh Huân chép miệng không biết nói gì, đột nhiên tiến lên phía trước, mặt ép vào khung sắt khiến cô phải lùi lại, một tay chỉ vào mặt mình.
Ý tứ rất rõ ràng, anh muốn cô hôn anh.
“Anh…”
“Hôn anh một cái, anh có thể suy nghĩ về việc đưa em ra ngoài”.
Tống Gia Tuệ tròn xoe mắt nhìn anh, rồi lại quay mặt nhìn quanh một vòng căn phòng tạm giam.
Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nhắm mắt lại rướn người lên hôn vào má anh, khi đang định trở về trạng thái bình thường thì Hoàng Minh Huân liền luồn tay vào trong ôm chặt lấy eo cô, hai người cách nhau một khung sắt, hôn vào môi cô.
Tống Gia Tuệ có phản kháng nhưng không đáng kể, cuối cùng vẫn là đứng đó hưởng thụ đến khi nụ hôn kết thúc.
Hoàng Minh Huân từ trong túi áo khoác lấy ra chìa khóa mở cửa phòng tạm giam. Tống Gia Tuệ không khỏi bất ngờ, sau khi ra ngoài liền đấm vào vai anh trách móc “Rõ ràng anh có chìa khoá tại sao còn muốn đùa em?”
“Đợi đấy, về nhà xem anh sẽ xử lý em thế nào!”
Đó là câu nói cuối cùng Tống Gia Tuệ nghe thấy, trước mắt cô đột nhiên hiện ra vô vàn các ngôi sao đang bay nhảy suýt chút nữa thì ngất đi. Sau cùng, cô không phải tự mình đi ra khỏi phòng giam mà được Hoàng Minh Huân bế trên tay.
Tên cảnh sát trực ban đứng ngoài cửa cũng như thể thay đổi 360 độ, thái độ vô cùng kính cẩn nói “Xin lỗi Hoàng tiên sinh, chúng tôi không biết Tống ŧıểυ thư là vợ của ngài, à không phải là Hoàng thiếu phu nhân mới đúng. Tiêu ŧıểυ thư cứ bắt chúng tôi nhốt thiếu phu nhân vào trong, chúng tôi cũng không có cách nào khác”.
Hoàng Minh Huân liếc nhìn vết thương trầy xước trên tay của Tống Gia Tuệ, không nói gì.
Tên cảnh sát lại nói “Hay là tiền phí thuốc phía chúng tôi lo hết, mong Hoàng thiếu gia đại nhân đại lượng…”
“Cái cô họ Tiêu đó là ai?”
“Tiêu Ly – con gái cưng của giám đốc Tổng Tập đoàn Dầu khí ở Thành phố H”. Hoàng Minh Huân nhíu mày, nghĩ một lúc cũng chẳng biết bố cô ta là ai.
Tên cảnh sát nhìn sắc mặt Hoàng Minh Huân khó coi lại nhìn Tống Gia Tuệ cầu cứu “Thiếu phu nhân, coi như cô thương hại chúng tôi đi. Tiêu lão gia là bạn học cũ, có quan hệ rất tốt với cục trưởng của chúng tôi, người khác thì không nói làm gì chứ với con gái tôi ông ấy chúng tôi cũng bất lực”.
“Con gái của bạn học cũ cuch trưởng? Thân phận đáng gờm thật đấy, nghe thôi cũng đủ đè bẹp cái tên Hoàng Minh Huân rồi!” Hoàng Minh Huân buông một câu đầy chế nhạo, hoàn toàn không để mấy viên cảnh sát đó vào mắt.
“Không… không có, Hoàng thiếu gia nặng lời quá rồi ạ! Sau này chúng tôi nhất định mở to mắt” một cảnh sát khép nép nói rồi đột nhiên mắt sáng lên “Đúng rồi, tối qua đáng lẽ là có người có thể chứng minh Tống ŧıểυ thư vô tội nhưng tên đó đã bị mua chuộc nên quay ra cắn ngược lại Tống ŧıểυ thư, lát nữa tôi sẽ đuổi việc hắn ta!”
Cảnh sát anh ta nói cứ như một công việc bình thường nào đó, muốn là có thể đuổi ngay. Hoàng Minh Huân nhếch môi, khinh thái độ và kỹ năng làm việc của mấy tên cảnh sát này ra mặt, anh cũng thừa biết tiền và quyền có thể xoay con người ta như chong chóng nhưng xem ra nó còn có thể xoay những người thiếu đa͙σ đức nghề nghiệp này nhanh hơn.
“Tống ŧıểυ thư?”
Với thái độ của Hoàng Minh Huân, viên cảnh sát liền biết mình nói sai nên vội vàng sửa lại “Hoàng thiếu phu nhân ạ!”, trong lòng còn thầm trách anh có cần khẳng định chủ quyền đến mức vậy không.
Tống Gia Tuệ cũng biết vấn đề then chốt vẫn là nằm ở Tiêu Ly, nên kéo kéo tay áo Hoàng Minh Huân, không muốn mất thời gian ở đây nữa nên khẽ bảo anh “Chúng ta về nhà trước đi, em đói lắm…”
“Các người còn không cho hai người họ ăn?” anh nói với ngữ khí tức giận, lạnh lùng nhìn viên cảnh sát làm cho hắn sợ sệt hai hàm răng va vào nhau run rẩy lắp bắp nói “Cái này… cũng chỉ có một buổi tối…”
Hoàng Minh Huân chỉ để lại một ánh mắt sắc bén, không thèm so đo với mấy kẻ này mà đi ra thẳng khỏi cục cảnh sát.
Ở trước cửa có một chiếc Porsche đen đang đỗ, cửa vẫn chưa đóng, lại gần Tống Gia Tuệ liền nhìn thấy Thái Anh Tuấn đang ôm lấy Tống Gia Linh, bác sĩ đang ở bên cạnh điều trị vết thương cho cô ấy.
Mày Thái Anh Tuấn nheo lại, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng. Anh ta cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn, ngước lên tặng cho Tống Gia Tuệ ánh mắt tức giận làm cho cô sợ hãi trốn ra sau lưng Hoàng Minh Huân.
Cửa xe từ từ bị đóng lại.
“Thái độ lúc nãy của anh ta là thế nào?” trên đường về Hoàng Minh Huân đột nhiên hỏi.
Tống Gia Tuệ cúi đầu, khai thật như một đứa trẻ phạm lỗi khai báo với phụ huynh “Anh ta như vậy cũng không có gì lạ, chuyện là tối qua em đưa chị em trèo tường trốn ra ngoài - trốn người tài xế anh ta phái đến đón chị em, hại anh ta đợi chị cả một đêm!”
“Ha ha… Đúng là nên nhốt em ở trong đó vài ngày mới phải”.
“Thế anh còn tới làm gì?”
“Không tới thì đợi đến khi em mang bộ quần áo đầy mốc meo về nhà à? Bây giờ thôi mà mùi đã không chịu nổi rồi”.
Nếu như bình thường cô sẽ nói “Chịu không nổi vậy mà anh còn ôm hôn, bế từ phòng giam ra ngoài sảnh sở cảnh sát…” thế mà bây giờ những lời đó lại phải nuốt vào trong. Trong đầu Tống Gia Tuệ đột nhiên hiện ra hình ảnh của những người trong trung tâm thương mại – cô bị bọn họ bao quanh, bị mắng nhiếc, cô đột nhiên rùng mình, lắc lắc đầu mà không nói gì.
Hoàng Minh Huân lờ mờ cảm nhận được có điều gì đó không bình thường nhưng anh thấy cô có vẻ sợ hãi nên cũng không nói gì thêm, cũng bỏ đi ý định trêu cô nữa.
Về tới chung cư, Tống Gia Tuệ vội vàng đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, vết thương trên khủy tay nên khiến cho cô hơi khó khăn vì vậy mà một lúc lâu mới xong.
Khi đi ra, Hoàng Minh Huân đã cầm hộp thuốc ra đợi cô được một lúc.
“Lại đây, anh giúp em bôi thuốc”.
“Không cần đâu, tự em làm được mà!”
Hoàng Minh Huân không phí lời cùng cô nữa, kéo cô ngồi xuống đối diện mình, lấy đồ đạc ra, đặt hộp thuốc sang một bên, cắt băng gạc ra giúp cô bôi thuốc và băng bó lại. Chuyện này trước kia trong quá trình huấn luyện anh cũng đã từng làm nhiều lần rồi, có điều anh chỉ từng giúp đàn ông làm việc như thế này nên không biết hành động của mình nặng nhẹ thế nào đối với phụ nữ.
Tống Gia Tuệ liên mồm kêu đau “Đau… Đau quá… anh nhẹ tay chút thôi!”
Hoàng Minh Huân liếc mắt nhìn cô với ánh mắt chẳng vui vẻ gì.
“Bây giờ biết đau rồi à, thế mà còn trốn đi?”
“Anh có không cho phép em đi đâu mà gọi là trốn, em chỉ bày cho chị trốn người đàn ông kia thôi”.
“Trẻ con!”, anh cốc đầu cô một cái, tuy không đau nhưng đó là một sự trừng phạt “Hôm qua em nhắn cho anh là về nhà với Tống Gia Linh, buổi tối em không về, gọi thì không nhấc máy, nhắn tin không trả lời anh cứ tưởng em đã ngủ rồi nên sáng sớm gọi điện thoại đến nhà họ Tống vậy mà họ lại nói em không ngủ lại. Anh phải nhờ người làm nhà em xem lại toàn bộ camera để xem em đi lúc nào, đi đâu. Rốt cuộc gần 2 tiếng mới biết được tối qua em xảy ra chuyện gì”.
Cô nhỏ giọng như hối lỗi, “Em muốn gọi cho anh rồi nhưng Tiêu Ly đập điện thoại của em rồi”, vì cái điện thoại đó anh mới tặng cô không lâu.
“Tuần sau em đến Công ty làm việc cho anh! Nếu không thì đến HJ với anh, chỉ cần trong tầm mắt anh là được”.