TD là một tay mồ hôi xương máu của Tống lão gia quá cố gây dựng lên, có danh tiếng hơn hai mươi năm rồi, mặc dù không phải là doanh nghiệp rất lớn hay xuất sắc nhưng từ trước tới nay đều không có điều tiếng gì cả. Tống Gia Tuệ bị tung ra những bức ảnh đó, không những làm cho bản thân cô không dám vác mặt đi đâu mà còn ảnh hưởng tới nhà họ Tống.
Thậm chí còn có người bắt đầu bới móc sự việc của Tống Gia Linh trước kia. Chuyện Tống Gia Linh và Trần Nam trước đây đã có lúc trở thành tin tức nóng hổi đối với những nhà báo của mấy tờ lá cải, kể cả đã trở thành quá khứ rồi nhưng có những kẻ vẫn không tha.
Tống Tiến Thành còn đổ thêm dầu vào lửa, độc địa bóng gió “Anh tôi đúng là có đứa con gái tốt mà, tôi đúng là lo lắng anh ấy liệu có về tìm cô không? Tôi mà là cô thì bây giờ đã thu dọn hành lý rồi biến khỏi Thành phố H và không bao giờ trở lại rồi”.
“Đủ rồi!” Tống Gia Tuệ nắm chặt hai tay với nhau, nhìn chằm chằm vào Tống Tiến Thành “Chú ba, con biết những bức ảnh đó bị tung lên sẽ có những ảnh hưởng tiêu cực tới TD, nhưng đó cũng không phải là điều con mong muốn”.
“Lại còn to mồm à? Không phải lỗi của cô thì là lỗi của tôi chắc?”
Tức nước vỡ bờ, liên tục những câu hỏi đặt ra làm Tống Tiến Thành tức tới đỏ mặt không nói nên lời “Con không làm gì sai cả, khi con bị Phương Ánh Nguyệt bắt đi rồi bị ép chụp những bức ảnh này thì chú ở đâu, chú đâu có đi tìm con không? Còn khi TD cần tới sự giúp đỡ của Tập đoàn HJ thì chú mặt dày tới quấy rầy con đến khi đạt được mục đích, hai hạng mục trên đảo An Cát chú tưởng với thực lực của TD thì lọt được vào mắt Minh Huân à?”
Bây giờ những bức ảnh đó vừa bị lộ ra, sao chú không hỏi thăm con xem kẻ trong cuộc gặp phải những phiền phức, những áp lực tâm lý như thế nào? Chú ba, com phải nói thật, chú đúng là người đa͙σ đức giả!”
Tống Gia Tuệ từ trước tới nay chưa bao giờ to gan dám vạch mặt Tống Tiến Thành đa͙σ đức giả, cùng lắm trước kia chỉ tố ông ta là một người thất hứa. Đến hôm nay, khi câu nói đó vừa được thốt ra, bầu không khí trong phòng khách giữa ba người đột nhiên trở nên lạnh ngắt, lúng túng…
Tống Tiến Thành chỉ tay vào Tống Gia Tuệ, nghiến răng nói “Được… được lắm! Người mất mặt là cô, ngược lại cô lại chỉ trích tôi? Cô có còn nhớ tôi là trưởng bối của cô không hả?”
Tống phu nhân với ánh mắt như càng tức giận hơn “Tống Gia Tuệ, câm mồm lại! Tiến Thành là chú ba của con, con nói năng kiểu gì thế hả? Nhà họ Tống đã dạy dỗ con thế nào hả?”
Tống Gia Tuệ cắn môi đáp “Bố từng nói đã nói trưởng bối thì mãi mãi là trưởng bối, dù họ có làm gì sai thì cũng không thể phủ nhận mối quan hệ huyết thống tình thâm”.
“Nếu ông ấy đã là trưởng bối thì con im mồm lại!” Tống phu nhân tức giận nhìn cô chằm chằm, lại quay ra nói với Tống Tiến Thành “Cũng không còn sớm nữa chú cứ về trước đi, có chuyện gì mai lại nói”.
Tống Tiến Thành cười lạnh lùng, liếc nhìn Tống Gia Tuệ “Chị dâu, dù gì cũng là con gái chị, chị phải dạy bảo cho cẩn thận đấy”.
“Tôi biết rồi!” Tống phu nhân trả lời với ngữ khí lạnh lùng, khi mà Tống Tiến Thành chuẩn bị về, bà ta chỉ tay về phía phòng thờ nói với Tống Gia Tuệ “Đi vào đấy quỳ xuống nhìn mặt bố và anh hai, kiểm điểm bản thân xem đã sai ở đâu”.
Không để cô nói gì, bà bỏ đi một mạch lên lầu.
Tống Gia Tuệ cắn môi không cãi lại mà đi vào phòng thờ quỳ xuống nền gạch lạnh lẽo, lưng thẳng lên với ánh mắt kiên định. Vậy mà chưa đầy 5 phút sau đã có người làm xách hộp y tế lại chỗ cô đang quỳ.
“Phu nhân bảo tôi vào đây xử lý vết thương giúp cô! ŧıểυ thư sao cô không quỳ lên gối cho đỡ đau đầu gối, vả lại nền gạch còn lạnh lẽo như vậy”.
Cô cố nặn ra một nụ cười, trả lời “Quỳ trên gối thì còn gì là phạt hả dì, yên tâm đi cháu quỳ riết cũng quen thôi”, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp khi Tống phu nhân đang tức giận vẫn nhớ đến cô còn một vết thương trên trán.
Bà ấy vừa sát khuẩn vết thương vừa nói rất chân thành “ŧıểυ thư, thật ra phu nhân từ lúc mà cô Gia Linh bị mất đứa con chưa kịp chào đời đã thay đổi tích cực hơn nhiều rồi. Bà ấy bớt những bữa đi đánh bài lại, quan tâm người làm trong nhà nhiều hơn, lần trước cô về là trong nhà chỉ còn mình tôi nhưng hôm nay có thêm một người nữa rồi vì bà ấy sợ tôi làm quá nhiều công việc, lại còn có một mình sẽ cảm thấy buồn chán. Hơn nữa phu nhân bảo chúng tôi chia ra ngày nào cũng phải dọn phòng của hai cô vì sợ hai cô về bất chợt sẽ phải đợi dọn dẹp không có thời gian nghỉ ngơi. Tôi làm ở đây cũng hơn 7 năm rồi, trước kia tôi thấy phu nhân khá hà khắc với cô nhưng bây giờ bà ấy xem cô và cô Gia Linh đều là con gái như nhau, yêu thương như nhau rồi, sự việc hôm nay có lẽ do bà ấy tức giận quá cô cũng đừng nên giận phu nhân”.
“Không có đâu dì! Phản ứng của mẹ như thế là bình thường mà”.
Nửa đêm trước Tống Gia Tuệ ngoan ngoãn quỳ ở đó, nửa đêm sau thực tình là buồn ngủ không chịu được, lại đói quá nên cô quấn chặt cái áo khoác đang mặc trên người, co ro dựa chân bàn ngủ một lúc. Có điều đầu cô càng lúc càng đau, nặng trình trịch như muốn ngất đi luôn vậy.
Tầm 5 giờ sáng cô sực tỉnh giấc, dụi dụi mắt mơ hồ đi ra quỳ tiếp.
Đến 7 giờ rưỡi Tống phu nhân bước vào phòng thờ, nhìn thấy Tống Gia Tuệ với miếng gạc trắng dày trên trán vẫn quỳ ở đó, bà đơ người ra một lúc, rồi giật mình, nói lạnh lùng “Ơ, quỳ cả một đêm thật đấy à? Đứng lên đi!”
Tống Gia Tuệ không hề cảm thấy may mắn, bởi vì đây mới chỉ là sự bắt đầu cho việc trách phạt. Lúc cô đứng lên, vì quỳ quá lâu, máu trong người không được lưu thông, cô khó khăn lắm nhổm được người dậy nhưng đứng không vững, suýt nữa thì ngã xuống đất, nhưng cũng may Tống phu nhân vội vàng đỡ kịp.
“Cảm ơn mẹ!”
Tống phu nhân lườm cô rồi nói “Đã quỳ cả đêm rồi, đã biết là sai ở đâu chưa?”
“Con biết rồi ạ! Ngay từ đầu con không nên giấu cả nhà, những bức ảnh đó ảnh hưởng không những chỉ một mình con, con không nên giấu nhẹm đi như thế”
Tống phu nhân cười hắt ra lạnh lùng, ánh mắt rơi vào ngón tay trên bàn tay phải “Còn gì nữa?”
Tống Gia Tuệ ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn bà “Lẽ nào mẹ nghĩ những gì chú ba nói đều đúng cả? Con đã làm tổn hại tới thanh danh của nhà họ Tống vì thế đáng bị đuổi ra khỏi nhà?”
“Việc bị tung những bức ảnh đó lên có liên quan tới Hoàng Minh Huân đúng không?”
Tống Gia Tuệ cắn môi, có vẻ khá bất ngờ, hỏi bà “Sao mẹ lại nói như vậy?”
“Nhìn xung quanh con xem còn ai thù ghét mà muốn rắp tâm hãm hại không? Chỉ có con ở bên Hoàng Minh Huân nhiều kẻ thù nên vừa nắm được thóp liền không ngần ngại kéo cậu ta xuống nước, không may là nó lại liên lụy đến con”.
“Mẹ!” Tống Gia Tuệ nghe đã hiểu được ý của Tống phu nhân, nhưng chẳng hiểu căn cứ ở đâu mà bà có thể nói như vậy, cô liền nheo mày phản bác “Nếu mẹ nói con ở cạnh Minh Huân là sai thì con nhất quyết không nhận đâu!”
“Mẹ chỉ biết, đàn ông là cái hạng chả tốt đẹp gì, ngày trước hai chị em con vì cái thằng Trần Nam khốn kiếp đấy mà đấu đá nhau sống chết, trên thực tế thì sao? Thằng đó cũng chỉ là thằng khốn nạn, thằng đê hèn! Hoàng Minh Huân thì được cái giàu có nhưng cũng đi đôi với việc nhiều rắc rối, giờ con thử tìm hiểu một chút xem có bao nhiêu người coi Hoàng Minh Huân như cái gai trong mắt muốn loại bỏ hoàn toàn”.