Hoàng Minh Huân về HJ yên lặng trong phòng làm việc, suy tư một hồi lâu. Anh hút xong hai điếu thuốc, cả căn phòng đều ngập mùi khói thuốc, cho dù ngồi thẳng lưng nhưng ánh mắt anh tràn ngập một nỗi buồn vô tận. Anh chưa bao giờ ngờ được rằng cô còn bị người ta chụp những bức ảnh như thế cho đến khi cô nói ra, lúc đó đúng là anh sốc không nói nên lời.
Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên.
Anh nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình sau đó dập tắt điếu thuốc đi, nhấn nút nghe, tiếng nói nhẹ nhàng hiếm khi có được muốn che giấu đi tất cả những chuyện không vui “Ngủ dậy rồi à?”
“Vâng!” Tống Gia Tuệ nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của anh, hơi thở có vẻ như mệt mỏi vì không được nghỉ ngơi đầy đủ. Cô lăn đi lăn lại trên giường, cuốn tròn mình trong chăn nhìn lên trần nhà, đột nhiên hỏi “Huân, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao em thấy anh hôm nay có chút gì đó khác khác?”
“Khác chỗ nào?”, người ta nói trực giác của phụ nữ tốt, có vẻ chẳng sai.
Tống Gia Tuệ chớp chớp mắt, nghĩ một lát rồi nói rất nghiêm túc “Trước đây anh làm gì sai trái mới nói nhẹ nhàng như thế! Hôm nay anh lại làm gì à?”
Hoàng Minh Huân lảng tránh câu hỏi sau, anh hỏi “Anh bình thường rất lỗ mãng à?”
“Cũng không hẳn” Tống Gia Tuệ lắc đầu, tiếng cười truyền tới tai anh “Anh lúc nào cũng ở trên người khác quen rồi, lại không thích người khác phản đối anh, thế nên nói lời cứ như kiểu ra lệnh ấy, em cũng quen rồi!”
Hoàng Minh Huân cắn môi, dây thần kinh trên trán giật lên “Xem ra anh vẫn không thể tốt với em được rồi!”
“He he…” Tống Gia Tuệ cười rồi làm lành “Em cũng quen rồi, dù sao thì anh cũng chỉ là nói thế thôi chứ em biết anh là người tốt, trong lòng anh không nghĩ thế. Có điều nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì anh cũng đừng giấu em, em muốn cùng anh gánh vác!”
Nghe thấy giọng điệu nũng nịu của cô, Hoàng Minh Huân lại thấy trong lòng ấm áp hơn một chút “Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là mấy chuyện đơn giản thôi, tự anh có thể giải quyết được.”
“Oh… thế anh cũng phải chú ý sức khỏe đấy, đừng lao lực quá. Em nghe giọng anh có vẻ thiếu ngủ đấy!”
“Ừm!” Hoàng Minh Huân gật đầu, khi Tống Gia Tuệ chuẩn bị cúp máy, anh đột nhiên khẽ gọi tên cô “Tuệ!”
“Em đây!” Tống Gia Tuệ hỏi lại “Sao thế anh?”
“Gọi một tiếng “chồng ơi” anh nghe xem nào!”
Mặt Tống Gia Tuệ nóng lên, cô lí nhí nói “Sao tự nhiên lại bảo em gọi như thế?”
“Gọi hay không gọi?” Hoàng Minh Huân nghiêm lại, bá đa͙σ không cho cô có cơ hội từ chối.
Bây giờ chỉ có một mình cô ở nhà, chiều lòng anh một chút cũng chẳng sau, “Chồng… chồng ơi!”
“Gọi lại lần nữa!”, lần này còn kèm theo một nụ cười ấm áp.
“Chồng ơi!”
Hoàng Minh Huân khẽ mỉm cười hạnh phúc hồi lâu rồi mới nói lại “Vợ à! Chúng ta sẽ mãi bên nhau”.
Con tim Tống Gia Tuệ như ngừng đập, đơ người ra mắt chớp liên hồi, còn đang định nói gì thì lại nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, cô vẫn mỉm cười nói “Em cũng muốn ở mãi bên anh!”
Tâm trạng hôm nay của Hoàng Minh Huân chẳng thích hợp để làm việc, anh sắp xếp giao một số việc trước mắt cho cấp dưới xong là cũng sắp đến giờ tan tầm, vừa mới định về với Tống Gia Tuệ thì có điện thoại của Thư ký Nhạc gọi đến “Thiếu gia, những tin tức trên mạng như điên ý, không làm thế nào xóa hết đi được, cứ một tài khoản bị khóa lại thì lại có vô số các tài khoản mới thành lập đăng bài, có nhiều diễn đàn đang thảo luận sự việc của thiếu phu nhân lắm, không khống chế nổi nữa rồi”.
“Là thế nào?” Hoàng Minh Huân gằn giọng, trong ngữ khí của lời nói là sự trách móc.
Sắc mặt Thư ký Nhạc trở nên khó coi, nói vội vàng “Báo giấy vừa được thu hồi về không lâu thì trên mạng lại có một tài khoản không rõ đột nhiên lại đăng lên một số bức ảnh, nhưng tìm mãi cũng không ra nguồn gốc cũng như thông tin của tài khoản đó. Chỉ có mấy giờ đồng hồ, lượng tải về cũng như chia sẻ đã lên tới mấy trăm ngàn rồi”.
“Người của bộ phận quản lý mạng thì sao?”
“Vẫn đang tăng ca để khóa các tài khoản lại, thế nhưng tôi lo là không khống chế nổi nữa, thiếu phu nhân chắc chắn sẽ biết”.
Hoàng Minh Huân xoa xoa lông mày suy nghĩ “Hãy tìm cách để khống chế cục diện trước khi cô ấy biết tin, đồng thời tìm người điều tra xem ai là người đăng những bức ảnh đó lên. Nếu thực sự không khống chế được nữa thì cũng phải có được một kết quả điều tra cuối cùng”.
“Vâng!” Thư ký Nhạc gật đầu, thở dài “Sao lúc trước khi thiếu phu nhân bị chụp những bức ảnh này mà không nói với thiếu gia chứ? Nếu thiếu gia sớm biết đến sự tồn tại của những bức ảnh này thì đã sớm có cách, sẽ không để dẫn đến tình trạng như lúc này”.
Hoàng Minh Huân nhíu mày nhăn mặt không nói lời nào.
Thư ký Nhạc lại nói tiếp một câu giống y hệt ý của Vũ Nam Phong “Nói cho cùng, thiếu phu nhân làm thế là không tin tưởng thiếu gia.”
“Đủ rồi!” Hoàng Minh Huân lạnh lùng hét lên cắt ngang lời của anh ta, lời nói sắc lạnh: “Trước đây tôi và cô ấy có tin tưởng nhau hay không cũng không cần anh đánh giá, anh chỉ cần làm tốt những gì tôi giao là được rồi”.
Thư ký Nhạc bị quát cho giật mình, ý thức được anh đang chạm vào nỗi đau của Hoàng Minh Huân “Xin lỗi thiếu gia, tôi lỡ lời. Tôi lập tức đi làm việc bây giờ đây!”
[…]
Cả một ngày ở nhà mà chẳng kết nối được mạng, Tống Gia Tuệ chỉ có thể quẹt quẹt mấy trò chơi nhàm chán không cần mạng trong điện thoại, nói chung cảm giác đó khó chịu hết cả người. Buổi chiều do không biết làm gì, cô lục xem thử tủ lạnh hôm nay có gì để nấu một bữa, có lẽ tại thời điểm này đây là việc làm thú vị nhất rồi.
Hoàng Minh Huân về chung cư, bước chân vào nhà bếp chẳng có một tiếng động đến khi anh ôm cô từ phía sau Tống Gia Tuệ mới giật mình xém tí nữa bỏ luôn cái muỗng vào nồi canh đang nấu. Anh cúi đầu hít mùi hương trên tóc cô, bảo “Chẳng có món nào thơm bằng em”.
Tống Gia Tuệ xấu hổ hết cả đi, cố xoay người muốn lập tức đẩy anh ra “Anh đừng quấy nữa, em còn phải nấu ăn đây này!”
Lần này là một nụ hôn vào má, anh buông tay ra để cô tiếp tục công việc “Vậy anh đi tắm trước đây”.
Cô nhớ lại nhớ đến chuyện lần trước nên cố ý nhắc nhở “Đừng quên khăn tắm nữa đấy!”, làm anh phải bật cười.
Trong bữa ăn, vì một ngày ở một mình nhàm chán nên có anh rồi, cô liền cười cười nói nói vui vẻ nhưng một câu nói của anh như cắt ngang cảm xúc cô vậy.
“Anh đã chuẩn bị vé máy bay và đồ đạc cả rồi, ngày mai chúng ta sang Pháp”.
Tống Gia Tuệ đơ người ra không hiểu chuyện gì, quyết định này của anh quá đột ngột, cô không thể không chất vấn “Tại sao lại phải đi Pháp gấp như vậy?”
Anh điềm tĩnh bảo “Em cũng được nghỉ hè rồi, đi du lịch để giải tỏa căng thẳng thôi. Sang bên đó một tuần chỉ có hai chúng ta, em không thích sao?”
“Không phải vậy, có điều…” Tống Gia Tuệ lắc đầu, “Em vẫn còn công việc ở đây, mấy bản thiết kế ở công ty vẫn còn đang dang dở em muốn hoàn thành xong rồi muốn đi đâu thì đi”.
“Không được!” Hoàng Minh Huân phản ứng mạnh, lại như ra lệnh cho cô với giọng điệu cưỡng chế “Anh đã quyết định rồi, đồ dùng cá nhân của em muốn mang gì thì chuẩn bị đi. Nếu em không muốn thu dọn thì đến đó rồi mua sau cũng được”.
Tống Gia Tuệ cầm đôi đũa mà đỡ đẫn không hiểu chuyện gì, một lúc sau vẫn không lấy lại được tinh thần mà ăn tiếp.