Định Mệnh Đời Anh

Chương 149 - Cô ấy... Là ai?

Trước Sau

break
Hoá ra bây giờ Tống Gia Tuệ mới biết lý do tại sao anh uống rượu say khướt đến mức bị lợi dụng thân thể. Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, giọng hơi nghẹn hỏi “Cô ấy… là ai?”, câu hỏi này không dành cho riêng ai vì có lẽ trong căn phòng này ngoài cô ra, ai cũng biết cô ấy.

Vương Tuyết Nhi lúc này vỗ nhẹ vào vai cô chẳng biết thương cảm hay thương hại, gương mặt trang điểm xinh đẹp bị nước mắt làm tèm nhem cả ra, cô ta khẽ cười “Cô nên hỏi người đàn ông của cô thì sẽ có được câu trả lời tốt nhất. Có lẽ tôi đã có câu trả lời cho đoạn tình cảm đầu đời của mình rồi. Ngay bây giờ tôi dùng tất cả chân thành của mình xin lỗi vì đã gây quá nhiều rắc rối cho cô, đột nhiên tôi cảm thấy thời gian qua mình cứ mù quáng mà quên mất giá trị của bản thân là gì. Nếu cô đồng ý tha thứ cho tôi thì hãy cho tôi một tín hiệu”.

Cô ta đưa một bàn tay về phía Tống Gia Tuệ, kiên nhẫn chờ đợi. Mãi đến năm phút sau Tống Gia Tuệ mới từ từ chạm vào bàn tay trước mặt xem như một lời chấp nhận.

“Về chú Hoàng và Ngôn Ngôn tôi cũng sẽ gặp từng người để xin lỗi về những việc sai trái mình đã từng làm. Có lẽ tôi sẽ ra nước ngoài làm việc một thời gian, tìm cho bản thân một cơ hội mới. Nếu sau này gặp lại, cô sẽ thấy Vương Tuyết Nhi chẳng đáng ghét như trước kia nữa.

Cô là một người có lòng bao dung, cứ sống lương thiện như vậy nhất định hạnh phúc sẽ đến”.

Nói xong cô ta quay gót rời đi chẳng thèm nhìn Hoàng Minh Huân một cái, nói với một câu nào. Xem ra kể từ giây phút này Hoàng Minh Huân không phải là động lực để Vương Tuyết Nhi cố gắng nữa rồi, cô ấy phải sống vì bản thân cô ấy, cố gắng vì chính bản thân và những người yêu thương cô ấy.

Dù có vẻ chặng đường sau này khó khăn nhưng ít nhất Vương Tuyết Nhi sẽ cảm thấy thoải mái hơn, chẳng còn phải sống trong những toan tính của bản thân nữa.

Thư ký Nhạc đứng đó, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ hôm nay Hoàng Minh Huân không xong rồi, không gian này có thêm người thứ ba thật sự chật chội nên Thư ký Nhạc cũng biết điều mà về lẹ vẫn hơn.

“Thiếu gia, tôi nhớ ra ở nhà có chút việc, vậy tôi không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa!” Nói xong anh ta đi như chạy. Phòng khách vừa nãy còn ồn ào lời qua tiếng lại, bây giờ thật yên tĩnh, chỉ còn lại chỉ là tiếng thở của hai người.

Hoàng Minh Huân cầm điện thoại đưa cho Tống Gia Tuệ “Lần trước điện thoại của em hỏng rồi, xem xem có thích cái này không?”

Tống Gia Tuệ nhìn vào chiếc điện thoại hồi lâu, không ngờ được rằng đây lại là để dành tặng cô nhưng tâm trạng cô bây giờ chẳng vui nổi. Cô dứt khoát bỏ tay anh ta khỏi người mình, lại sô pha ngồi đó, thật bình tĩnh nói “Chắc hẳn anh nên cho em một lời giải thích nào đó”.

Hoàng Minh Huân nheo mày lại ngồi cạnh cô nhưng cô lại nhích sang một bên, hoàn toàn muốn giữ khoảng cách với anh.

“Em chê là đã bị Vương Tuyết Nhi cầm qua à? Vậy thì bỏ đi, hôm khác anh lại tặng em cái khác”. Nói rồi anh đang định đem vứt nó vào sọt rác, Tống Gia Tuệ ngăn lại.



“Anh cứ để điện thoại lên bàn. Anh thừa biết chuyện em muốn anh nói là chuyện gì mà, mong anh nói trước khi em không còn giữ được bình tĩnh”.

Không gian yên tĩnh dần trở nên lạnh lẽo, tiếng thở của hai người ngày càng trở nên nặng nề.

Tống Gia Tuệ vẫn kiên nhẫn ngồi đó không lên tiếng, nhưng trong lòng cô đã thầm cho anh một khoảng thời gian. Nếu anh cứ cố chấp giữ nó trong lòng thì cô chẳng còn lý do gì níu kéo một người nói yêu mình nhưng trong lòng vẫn còn người khác được.

Khi quyết định ở bên anh, cô đã chấm dứt những mối quan hệ tình cảm với người cũ rồi, nếu anh không làm được thì cô chấp nhận rời đi. Tuy trong lòng sẽ đau nhưng nếu để lâu dài cuộc tình này liệu có đi đến kết quả tốt đẹp?

Khoảng nửa tiếng sau, Hoàng Minh Huân hắng giọng, hít một hơi thật sâu, ánh nhìn đặt ở một phía xa xăm “Cô ấy là mối tình đầu của anh - Lâm Khánh An, cũng là chị họ của Phong nhưng đã mất 8 năm trước rồi. Chuyện xảy ra khiến anh suy sụp suốt một khoảng thời gian, đến lúc khủng hoảng kinh tế ở Thành phố H nói chung và HJ nói riêng, cũng nhờ chú anh mới thức tỉnh ra được”.

Tống Gia Tuệ thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng nghe anh nói, dù ánh mắt anh không nhìn cô nhưng cô vẫn luôn quan sát từng cử chỉ của anh.

Như biết được thắc mắc của cô, anh giải thích “Vì một vụ tai nạn giao thông, cô ấy không còn hơi thở lúc ở trên xe cấp cứu, điều đó làm anh day dứt mãi. Anh và cô ấy đã đăng ký kết hôn rồi, hôm thử váy cưới do anh có việc đột xuất nên để cô ấy đi một mình. Đó cũng là lý do anh kết hôn với em mà chẳng hề tổ chức hôn lễ, vì anh không muốn một người nào đó sẽ xấu số như cô ấy”.

Anh lại trầm tư, dáng vẻ hoài niệm chuyện cũ “Lần đầu anh gặp cô ấy là ở trung tâm huấn luyện của bố cô ấy - cũng là cậu của Phong, ở Ý. Lần đầu anh lấy hết can đảm tỏ tình cũng ở Ý, lúc đó anh 16 tuổi, cô ấy 18 tuổi. Ban đầu chị chẳng đồng ý vì chị bảo chị không thích người nhỏ tuổi hơn chị, người ta sẽ chưa đủ trưởng thành để che chở cho chị… nhưng anh không từ bỏ, anh cố gắng theo đuổi chị gần 2 năm, có lẽ vì chai mặt quá nên mới được cái gật đầu từ chị.

Bọn anh yêu nhau được tầm nửa năm thì anh phải về học cách tiếp quản HJ từ chú, từ đó bọn anh yêu xa tầm một năm thì cô ấy về đây ở với anh, sau hơn một năm thì anh cầu hôn và nhận được lời đồng ý từ cô ấy. Lúc đó chú đã ngăn cản, nói nếu anh và cô ấy cưới nhau thì anh sẽ gặp đại họa nên cuộc hôn nhân đó chú không đồng ý.

Anh đã phản ứng rất dữ dội, vì thương anh và cô ấy cũng là người hiền lành, nhân hậu nên chú cũng không kịch liệt phản đối nữa, đó là việc đầu tiên và duy nhất từ trước đến giờ anh cãi lời chú. Nhưng chú nói đúng rồi, đại họa quả thật đến với anh, người ở lại vẫn là người đau lòng nhất và kể từ đó trái tim anh dường như trở nên lạnh giá, người đã dùng hơi ấm của mình làm lớp băng dày bao phủ tim anh tan chảy đó chính là em.

Mỗi năm vào ngày giỗ của cô ấy, anh đều cùng Phong đến viếng, chỉ đơn giản anh muốn nói cô ấy biết năm qua anh đã sống như thế nào. Ba năm đầu anh còn cố chấp nhiều lắm, vui cũng đến bên cô ấy, buồn cũng đến bên cô ấy… tới nỗi Phong, Lâm, Nhân khuyên chẳng được mà đấm anh mấy trận, anh vẫn cứ cứng đầu như thế. Nhưng đến năm thứ tư, chính bản thân anh đã thật sự từ bỏ rồi vì anh không muốn cô ấy còn điều gì vấn vương ở thế giới này. Anh thừa nhận anh sợ nơi nào đó ở thế giới bên kia cô ấy trông thấy anh cứ đau khổ, tuyệt vọng mãi sẽ không đành lòng. Năm nay anh kể cho cô ấy nghe mình đã tìm được một nửa cuộc đời là em rồi, anh đang sống một trong những quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời mình.

Trong quá khứ anh đã kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình nhưng chẳng thể giữ được người mình yêu. Đến hiện tại, từ lúc cảm nhận được trong tim mình có em, anh đã tự hứa với lòng mình rằng dù có hi sinh cả bản thân cũng chẳng bao giờ để em xảy ra chuyện, anh muốn dùng cả đời để che chở cho em. Nhìn anh bên ngoài như vậy nhưng trong lòng anh cũng có nỗi sợ riêng, em chẳng biết được lúc em bị Phương Ánh Nguyệt bắt cóc anh đã lo lắng thế nào đâu. Anh không nói nhỡ phải trải qua việc mất người mình yêu lần thứ hai thì anh không sống nổi nhưng anh chắc chắn thời gian để chữa lành không đơn giản là mấy tháng như trước kia, có lẽ anh phải dùng cả đời để dằn vặt”.
break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc