Cuối cùng, Vũ Nam Phong phải đổi công việc với Thư ký của mình để sang Thành phố H gặp khách hàng. Bây giờ trong nhà có hai anh em sống với nhau, tất nhiên chuyện của đứa em gái anh cũng phải ra mặt giải quyết rồi.
Ngoài mặt luôn tỏ ra nghiêm khắc, đáng ghét nhưng những gì Vũ Nam Phong làm chỉ vì muốn cho Vũ An Ngôn cuộc sống tốt nhất, đứa em gái này hiện tại gần như là đối với anh rồi. Kẻ thù của nhà họ Vũ không phải là ít, anh luôn dặn Vũ An Ngôn phải biết tự bảo vệ bản thân, tránh được chuyện gì hay chuyện ấy nhưng con bé cứ lờ lờ đi mãi làm anh cũng phải đau đầu.
Tưởng rằng sau khi đến ở nhà họ Hoàng, được Hoàng lão gia săn sóc, dạy dỗ thì Vũ An Ngôn sẽ bớt trẻ con lại, bình yên được đâu một tháng lại gây chuyện với con gái nhà người ta.
Vũ Nam Phong sau khi nói chuyện bàn việc với ba khách hàng xong cũng gần đến giờ tan làm, anh quyết định qua HJ một chuyến để gặp Hoàng Minh Huân dù sao hai người cũng sẽ về nhà họ Hoàng.
“Ngày mai cậu vẫn sẽ đến đó chứ?”, sau khi nói chuyện được một lúc Vũ Nam Phong mới hắng giọng hỏi một câu làm Hoàng Minh Huân đang cầm viết cũng phải bỏ xuống, suy tư nhìn anh ta chẳng biết nói gì.
Cả căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng đôi lúc, Hoàng Minh Huân trầm ngâm một lát mới nói “Sẽ đến! Cô ấy chắc sẽ rất vui khi có người mang đến ánh sáng cho cuộc đời tôi rồi”.
“Cậu dắt Tuệ đến không?” Vũ Nam Phong nhìn anh, hỏi bằng giọng nghiêm túc.
“Không! Tuệ đi Thành phố T với bạn cùng phòng rồi”, nghĩ nghĩ anh lại bổ sung “Em gái không cùng huyết thống của cậu về nhà xem mắt nên nài vợ tôi ra đấy cùng. Tôi vốn chẳng muốn để vợ tôi đi nhưng nghĩ đó dù sao đó cũng là em gái cậu nên tôi đành hi sinh chút vậy”. Hoàng Minh Huân mỗi lần nói cố tình nhấn mạnh hai chữ “em gái”, nhìn thấy mặt ai kia ngày càng xám lại vẫn cố tình nói tiếp, nói như thể bị Diệp Hàn Lâm “nhập” vậy.
Hôm nay tài xế nhà họ Hoàng không cần đến đón, Hoàng Minh Huân đi cùng Vũ Nam Phong về nhà. Trên xe anh đã hỏi vu vơ, mặc dù biết anh ta sẽ chẳng nói thật lòng.
“Này Phong, cậu và cô em gái họ Lục kia rốt cuộc là mối quan hệ gì?”
“Chẳng có gì cả!”
“Không có gì mà nghe nói người ta đi xem mắt, sắc mặt cậu liền chuyển biến. Không có gì mà cậu và Ngôn Ngôn lại ra ở riêng…”
“Sao hôm nay cậu lắm lời thế? Có phải dạo trước Hàn Lâm thường đến chỗ cậu nên bị lây cái tính đó rồi đúng không?”
Haha! Nhìn thấy Vũ Nam Phong chột dạ mà cáu lên, Hoàng Minh Huân chỉ cười không nói tiếp nữa.
Còn người vừa được nhắc tên đang bận độ lại con xe của mình mà hắt xì liên tục, bảo thầm trong miệng chẳng biết lại bị ai lấy mình ra làm trò đùa nữa đây.
Vũ Nam Phong cùng Hoàng Minh Huân về nhà họ Hoàng, vốn muốn xin lỗi Hoàng lão gia và mang đứa em gái hay gây rắc rối về dạy dỗ. Nhưng Vũ An Ngôn nhất định không chịu, bảo người nên về phải là Vương Tuyết Nhi, chính cô ta là người gây chuyện trước, còn có âm mưu quyến rũ Hoàng Minh Huân, con bé chỉ muốn vả mặt ŧıểυ tam thay Tống Gia Tuệ khi vắng mặt.
Vương Tuyết Nhi cũng chẳng vừa, hai người lập tức lao vào đấu khẩu tiếp đến khi bác sĩ Vương đến kéo con gái về. Hai cô gái nhỏ ai cũng bảo đến ở chơi để Hoàng lão gia đỡ buồn nhưng hai người chẳng ưa nhau, vừa chạm mặt đã khiến ông đau đầu.
Vũ An Ngôn liên tục nói Vương Tuyết Nhi chắc chắn có ý đồ với Hoàng Minh Huân, khuyên anh phải cẩn thận nếu không sẽ rơi vào bẫy của cô ta. Những lời đó Vũ Nam Phong chẳng để vào tai, chỉ muốn kéo Vũ An Ngôn về nhà nhưng lại nhận về sự phản kháng dữ dội, bế con bé lên lại dẫy liên tục không yên nổi.
Hoàng lão gia đành ra mặt nói với Vũ Nam Phong “Được rồi Phong! Cứ để con bé ở đây với chú, hai đứa đấy chỉ cần không chạm mặt nhau đều rất ngoan! Chú sẽ dạy lại Ngôn Ngôn để con bé trưởng thành hơn mà”.
Vũ An Ngôn thấy có người bên vực mình liền chạy ra sau lưng Hoàng lão gia, vẻ mặt ấm ức nhìn Vũ Nam Phong chẳng nói lời nào, lúc trước cô hay gây sự là thật nhưng người kiếm chuyện là Vương Tuyết Nhi, vậy mà anh hai chẳng tin.
Thấy người lớn đã nói như vậy rồi, Vũ Nam Phong chẳng cố chấp nữa, đành cúi đầu trước Hoàng lão gia với thái độ rất thành khẩn “Một lần nữa cháu xin lỗi chú Hoàng vì những gì không đáng xảy ra trong nhà chú mà Ngôn Ngôn gây ra. Con cũng cảm ơn chú đã bao dung, dạy dỗ con bé”. Sau đó lại hướng mắt về phía Vũ An Ngôn, thái độ cũng xui xui lại “Em phải nghe lời chú Hoàng, đừng để anh phải lo lắng nữa đấy”.
Có một buổi tối Vương Tuyết Nhi lấp ló ngoài phòng Hoàng Minh Huân bị cô phát hiện, lúc đó cô ta mặc bộ đồ ngủ ngắn củn chỉ cần gió thổi một cái là chẳng che được gì cả. Cô ta còn lén lút phá camera trên tầng, vào phòng Tống Gia Tuệ lục lọi… chẳng biết có bao nhiêu chuyện xấu xa mà không bị người ta biết cả. Vũ An Ngôn đến chất vấn Vương Tuyết Nhi thì cô ta làm ầm lên, mới có chuyện hai người đấu khẩu đến đánh nhau, cũng may có bảo vệ phát hiện mà ngăn lại.
Vũ An Ngôn có nói cho Hoàng Minh Huân biết, anh gật đầu bảo sẽ lưu tâm nhưng thái độ có vẻ hờ hững làm cô tức mà chẳng làm được gì, rõ ràng cô đang cố gắng giữ hạnh phúc cho vợ chồng anh còn gì.
[…]
Theo thói quen trước khi đi ngủ Tống Gia Tuệ thường vào tất cả các trang mạng xã hội kiểm tra xem có tin nhắn mới không do công việc và bài tập trên lớp, tối nay cô phát hiện Liễu Giai Kỳ đã gọi mấy lần rồi.
[Có chuyện gì vậy?]
Sau khi gửi tin nhắn đi, Tống Gia Tuệ không mấy hy vọng Liễu Giai Kỳ sẽ trả lời ngay vì bây giờ cũng đã khá khuya rồi nhưng kết quả chỉ vài phút sau, đã có tin nhắn được gửi đến [Cuối cùng thì cậu cũng trả lời tin nhắn, cậu mà còn không nhanh nhanh về thì người đàn ông của cậu sắp bay mất rồi đấy!]
[Cậu nói thế là ý gì?]
Liễu Giai Kỳ nhanh chóng gửi cho Tống Gia Tuệ vài bức ảnh, nhân vật trong bức ảnh đó chính là Hoàng Minh Huân, anh đang cũng một người con gái trẻ trung đang ôm lấy nhau rất thân mật ngọt ngào, cô còn thấy đâu đó trong ánh mắt là một nụ cười hạnh phúc.
Tống Gia Tuệ giật mình, tay run lên cầm cập soạn tin nhắn [Cậu lấy đâu ra những bức ảnh này thế?]
[Chính mắt mình nhìn thấy], cô ấy lại nhắn [Anh rể mình hôm nay ở câu lạc bộ VT, mình sang đó tìm người, kết quả liền nhìn thấy cảnh này, mình đã phải xác nhận chắc chắn mới dám nói với cậu, đó chính xác là người đàn ông của cậu].
[Không thể nào!] Tống Gia Tuệ nhấn mạnh, trả lời Liễu Giai Kỳ [Sự việc này chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó, anh ấy không thể nào qua lại người khác được].
[Trời đất ơi! Ngộ nhỡ là người phụ nữ đó quyến rũ anh ta thì sao, anh ta nhất thời không giữ được mình?]
Tống Gia Tuệ nheo mày chặt lại với nhau, hỏi [Vậy cậu thấy mình nên làm thế nào bây giờ?]
[Lập tức về làm cho ra lẽ chứ sao! Hay ít nhất cậu cũng phải về bên anh ta, triệt để cơ hội của ŧıểυ tam] Liễu Giai Kỳ nhắn lại không cần nghĩ.
[Cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, mình sẽ suy nghĩ, mọi chuyện chắc là hiểu lầm thôi. Ngủ ngon nhé!], cô gửi kèm một nhãn dán vui vẻ cho Liễu Giai Kỳ yên tâm.
Tống Gia Tuệ mặt thì nhăn lại, hai tay nắm chặt vào nhau đúng lúc Lục Nhã Vy vừa thay bộ đồ ngủ bước ra nhìn thấy cô có vẻ căng thẳng liền hỏi có chuyện gì. Tống Gia Tuệ đưa đoạn tin nhắn lúc nãy với Liễu Giai Kỳ cho cô ấy xem.