Dì Lưu ngán ngẫm lắc đầu, nói tiếp với vẻ đầy quan tâm “Cô ở bên đó có tốt không?
Người nhà bên đó thế nào? Có làm khó cô không?”
“Rất tốt” Cô trả lời không do dự.
Như Hoàng lão gia nói ở bên đấy cô chỉ cần làm tốt vai trò của một thiếu phu nhân là được còn những việc khác sẽ có người lo. Tuy cảm nhận Hoàng lão gia có hơi nghiêm khắc nhưng cô biết đó chỉ là xuất phát từ tình thương dành cho người thân của mình – cái mà mười năm nay cô không hề cảm nhận sâu sắc được nên mặc dù hơi sợ nhưng trong thâm tâm cô rất kính trọng ông. Nếu so với phải sống trong sự ghen ghét của hai mẹ con Tống Gia Linh mỗi ngày thì cô thừa nhận bên kia có phần tốt hơn.
Dì cười đặt tay lên tay cô vỗ vỗ “Tốt là được. Tôi cũng thấy vui cho cô”.
Đột nhiên từ trên lầu vang xuống âm thanh không rõ nhưng có thể nghe được âm thanh này hoà lẫn giữa vui sướиɠ và đau đớn. Tống Gia Tuệ thấy kì lạ cô nhìn sang dì Lưu “Ai đang ở trên lầu vậy?”
Dì Lưu có chút đỏ mặt, nhỏ giọng “Là cô Linh và bạn trai”.
…
Sao hôm nay Tống Gia Linh lại ở nhà, không phải giờ này đang du học ở Pháp sao?
“Chị về rồi sao không ai nói với con?”
“Cô ấy về được một thời gian rồi. Lúc trước ở khách sạn, hai ngày nay mới về nhà”.
Tống Gia Tuệ nói dì Lưu đi làm việc rồi lên thẳng phòng Tống Gia Linh ở tầng trên.
Dì Lưu có ngăn cản nhưng cô vẫn muốn tự mình lên tầng xem thử.
Qua kẽ hở nhỏ ở cánh cửa chưa được khép chặt cô thấy một đôi nam nữ đang quấn quýt nhau trên chiếc giường lớn. Người phụ nữ đó chính là Tống Gia Linh, mặt cô ta hướng về phía cửa nên Tống Gia Tuệ nhìn rất rõ, còn người đàn ông cô chỉ thấy nửa bên mặt, cảm giác có chút quen.
Tống Gia Linh nằm trên giường liếc mắt thấy Tống Gia Tuệ sắc mặt đỏ bừng, ngại ngùng đứng ngoài cửa, cô ta cười nham hiểm, hai chân quấn lấy eo người đàn ông kia, giọng nũng nịu “Nam Nam à! Anh thấy em tốt m không? Có hơn mấy người trước của anh không hả?”
Nam Nam! Trần Nam!? Thảo nào cô cảm thấy dáng người ấy quen quen.
Anh ta chẳng phải đi trao đổi sinh viên ở Pháp tháng sau mới về sao? Khi không lúc này lại ở trong nhà cô, đã vậy còn làm chuyện đáng xấu hổ đó nữa chứ!
Cô không muốn gặp Trần Nam, cũng đã không ít lần tưởng tượng không may gặp anh ta thì sẽ trong hoàn cảnh nào nhưng sự thật lại diễn ra theo cách cô không thể ngờ tới.
“Ngốc ạ. Em đương nhiên là tốt nhất rồi”. Anh ta hôn vào môi người dưới thân một cái, nhỏ giọng dụ dỗ.
“Vậy khi nào anh mới cưới em đây?” trong giọng nói có phần gấp gáp.
“Em không cần lo! Anh sẽ giải quyết mọi chuyện nhanh chóng rồi rước em về” hơi thở dồn dập “Bảo bối nâng eo cao một chút nào”.
Cô hi vọng mình đã lầm, dáng dóc như vậy cũng rất nhiều người có... Nhưng khi giọng nói đó cất lên thì niềm tin của cô như tấm thủy tinh rơi xuống đất... Vỡ tan tành.
Tống Gia Linh đẩy eo lên nghênh hợp cùng Trần Nam. Lại là âm thanh đó - tiếng thở hổn hển của hai kẻ không biết xấu hổ. Nếu Tống Gia Linh cùng với người khác chắc chắn cô sẽ không quấy rầy, cũng sẽ sẵn tay đóng cửa chặt lại nhưng với Trần Nam thì khác, hôm trước mới nhắn tin chia tay anh ta không đồng ý vậy mà bây giờ lại làm chuyện này. Tống Gia Tuệ đứng đó hai bàn tay nắm chặt thành đấm.
Cô tin tưởng Trần Nam ra nước ngoài chỉ chú tâm vào học thậm chí còn không hỏi hắn ở cùng ai, có người phụ nữ nào khác không... những điều mà cô gái đang yêu nào cũng quan tâm, chấp nhận tin tưởng anh ta vô điều kiện. Thế mà người đó lại nhẫn tâm chà đạp niềm tin của cô không thương tiếc.
Tại sao?
Tại sao phải làm như vậy?
Nếu muốn làm chuyện đó với người khác thì cứ nói thẳng, cô sẽ không oán không trách mà chia tay còn có thể chúc mừng hai người họ.
Thế nhưng mọi chuyện không hề diễn ra theo hướng tốt đẹp.
Tống Gia Tuệ đá cánh cửa, cửa phòng cứ thế đập vào tường vang lên một âm thanh chói tai nhưng với cô nó không khó nghe bằng những tiếng rêи ɾỉ bên trong.
Nghe tiếng động mạnh, hai người trên giường không hẹn mà cùng nhìn ra cửa.
Nhìn cô đứng đó Trần Nam đi từ ngạc nhiên đến sợ hãi, nhanh tay mặc quần áo vào, còn Tống Gia Linh đã bắt gặp ánh mắt cô từ trước nên không có vẻ gì bất ngờ.
Trần Nam sau khi xỏ đại cái quần vào liền chạy đến cầm tay cô, gấp gáp giải thích thích “Tuệ, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu”
Cô hừ một tiếng, quát “Đừng gọi tên tôi! Kinh tởm lắm!” dứt khoát gạt tay anh ta ra “Một người là chị tôi còn một người là người yêu tôi, hai người đang làm gì, hả? Chắc tôi đến không đúng lúc quấy rầy hai người làm chuyện tốt. À không người yêu gì chứ, tôi chia tay anh rồi, chỉ là anh một mực níu kéo. Giờ thì sao? Sự chân thành của anh đây sao?”
“Không phải vậy đâu. Nghe anh giải thích đi mà!”
Không phải như cô nghĩ?
Chứng cớ rõ ràng... “Bắt gian tại giường” thế mà còn chối được.
Không biết định nghĩa về nɠɵạı tình của anh ta là thế nào đây nữa.
Không lẽ đợi sau này dắt con người khác đến trước mặt cô rồi mới nói “Anh đã nɠɵạı tình, đây là con anh! Xin em tha thứ cho anh được không?”
Trần Nam mặc kệ Tống Gia Linh đứng kế bên vẫn khẩn trương cầu xin cô “Đừng nói chuyện với anh bằng giọng điệu đó được không? Hiểu lầm cả thôi, chúng ta cùng ngồi xuống từ từ nói chuyện”.