Tống Gia Tuệ nghe những lời nói của họ, trong lòng cô có thoáng qua một chút buồn. Ngày trước, Tống Tiến Thành đối với cô rất tốt, chỉ là trong vài năm gần đây, ông ta bận bịu chuyện kinh doanh thương tường, lại đắm mình trong cuộc sống xa hoa đầy tiền bạc nên càng ngày càng muốn đạt được số cổ phần trong tay hai chị em cô, chính vì vậy mà càng lúc đối với cô chẳng còn chút tình cảm gì.
“Tuyết Anh, thật sự là làm khó em rồi!”
“Không đâu” Lê Tuyết Anh ôm lấy Tống Tiến Thành, vẫn khóc lóc nói “Anh còn có em, chúng ta đừng làm khó con cháu nữa. Hoàng Minh Huân là chồng cô ấy nhưng Tập đoàn cũng không thể nghe theo cô ấy được, em sẽ cùng anh đối mặt với mọi chuyện… Thôi không nói chuyện mất vui nữa, chúng ta ăn cơm…”
“Được rồi!” Tống Gia Tuệ nghe thấy những lời họ nói, kích động đứng lên “Chú, thím, hôn lễ của hai người là chuyện vui, đứa cháu gái này cũng chả có gì làm quà, nhớ tới chuyện ngày trước, con thực sự rất cảm ơn chú. Còn chuyện về dự án lần này, con hứa sẽ cố gắng, nhưng con cũng nói trước là con không ȶᏂασ túng hay điều khiển được cách làm việc của anh ấy đâu…”
Tống Tiến Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Gia Tuệ, cười tươi nói “Sao lại có thể như thế? Con là vợ cậu ấy, chú tin tưởng vào con”.
Lê Tuyết Anh cũng thêm vào tâng bốc cô “Tuệ thông minh giỏi giang thế này thì nhất định sẽ thành công, thím đợi tin tốt lành của cháu”.
Vừa mới câu trước nói chuyện tôi - cô mà bây giờ đổi cách xưng hô nhanh như vậy không chớp mắt, Tống Gia Tuệ cười khinh một cái làm cô ta sượng ngang.
[…]
Sau khi về tới nhà, Tống Gia Tuệ bắt đầu tiến hành thăm dò về dự án trên đảo An Cát, dự án này chủ yếu đi tới việc xây dựng một trung tâm thương nghiệp với quy mô vô cùng lớn, lượng vốn đổ vào cực kỳ lớn, có sự tham gia của nhiều bên liên quan, bao gồm cả chính phủ và các doanh nghiệp.
Một trong các Tập đoàn chính tham gia vào hạng mục này chính là Tập đoàn HJ.
Tập đoàn HJ không thể một mình nắm giữ một dự án quá lớn như thế này, liền phân ra làm nhiều hạng mục nhỏ cùng hợp tác với các Tập đoàn, Công ty khác, mà thực lực của TD đến Tống Gia Tuệ cũng khá rõ, nếu những hạng mục như thế này có thể làm tốt được thì đương nhiên có thể kiếm tiền, nhưng làm không tốt thì… có mạt kiếp cũng không vực dậy được nữa.
Tống Gia Tuệ có chút hối hận, sao lúc đó lại nóng vội mà đồng ý như vậy chứ! Cô tìm cơ hội để nói chuyện riêng với thư ký Nhạc về dự án này, cô lờ mờ có thể đoán được những doanh nghiệp tham gia vào dự án cơ bản đều đã được định hết rồi, Tập đoàn có mở đấu thầu thực ra chỉ là hình thức.
Những phiền não làm cô rối hết cả đầu, cô không có gì hối hận hơn sự hồ đồ vội vàng khi đã nhận lời với chú.
Buổi tối, khi đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, Tống Gia Tuệ cảm thấy hình như có một bàn tay nào đó đang chu du khắp người cô, từ từ mở mắt đã nhìn thấy trên người mình là một thân hình cường tráng, cô đơ người ra vài giây mới hỏi “Anh uống rượu đấy à?”
Hoàng Minh Huân vỗ vỗ vào trán “Có một ít với mấy người bạn. Dự án trên đảo An Cát sắp phải bắt đầu rồi, có một số khâu quan trọng cần phải làm rõ, anh đang đau đầu chỗ này. Nếu giải quyết không ổn sẽ rất dễ vì một số thông tin tiêu cực mà làm ảnh hưởng tới cả quá trình”.
“Ngày trước anh… anh không bao giờ nói với em những chuyện như thế này” Lương Nặc có chút chột dạ nhìn anh.
Hoàng Minh Huân quay ra hôn cô một cái rồi lại nói tiếp “Thư ký Nhạc nói gần đây hình như cô rất hứng thú với dự án trên đảo An Cát?”
Trong màn đêm tối, Tống Gia Tuệ nhìn không rõ nét biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng hơi thở quen thuộc này làm cô cảm thấy vô cùng chột dạ, cũng thừa nhận “Chỉ là có một chút, trên mạng em nhìn thấy rất nhiều quảng cáo, tuyên truyền, thế nên tôi đã hỏi Thư ký Nhạc vài câu”.
“Lần sau, em muốn biết điều gì cứ trực tiếp hỏi thẳng anh, không cần phải qua người khác như vậy”.
Nói xong anh nằm bên cạnh cô ngoan ngoãn ngủ, Tống Gia Tuệ nhìn anh một lúc, đến hơi thở cô cũng không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau đó, chắc tầm phải hơn nửa đêm rồi, cô tự nhiên cảm thấy đói bụng, lại trằn trọc mãi không ngủ được. Thế là cô liền đi xuống nhà làm một tô mì, rắc ít hành lên trên rồi mang ra ngoài khẽ thử một miếng, thấy có vẻ như hơi nhạt, quay trở lại bếp lấy ít muối. Khi trở ra cô liền nhìn thấy Hoàng Minh Huân đang ngồi sừng sững trên bàn, cầm tô mì của cô ăn ngon lành.
“Đó là tô em đã ăn qua rồi!” Tống Gia Tuệ cầm muốn tiến lại gần anh.
Hoàng Minh Huân ngẩng đầu liếc nhìn vẻ ngây ngốc đáng yêu của cô, vô cùng nói “Đến nước miếng của nhau còn nếm qua bao nhiêu lần rồi thì quan trọng gì cái tô mì mới ăn qua một chút?”
Cô xấu hổ nhìn anh, phản bác “Nhưng đó là mì em nấu cho em!”
Anh lại gắp thêm một đũa mì, nhìn cô vẻ sai bảo “Trong bếp có phải hết mì đâu, em đi làm thêm một tô nữa có phải là được không?”
“Anh…” bụng Tống Gia Tuệ bỗng nhiên sôi lên sùng sục, rồi lấy tay ôm vội lấy bụng lùi về phía sau hai bước, đầu tóc thì hơi bù xù, cảm thấy xấu hổ không chịu được.
Hoàng Minh Huân nheo mày “Đói thật rồi à?”
Cô gật đầu nhìn vẻ mặt tội tội, đáng thương.
Hoàng Minh Huân cười trêu cô một cái, ngoắc tay bảo cô lại ngồi cạnh mình “Không phải là muốn ăn à? Lại đây, anh chia cho một ít, nhìn điệu bộ đấy biết là lười đi làm tô khác rồi”, anh nói rất thành ý, sau đó khuấy khuấy bát mì lên nhìn như muốn chia một phần cho cô.
“Anh đúng là mặt dày quá đấy, đó rõ ràng là mì của em thế mà lại còn lại ra vẻ độ lượng”.
“Biết rồi, anh cũng có chê bai gì đâu, lại còn ăn tô mì có nước miếng của em rồi đấy thôi”.
Thế là cô cũng ngồi xuống, Hoàng Minh Huân đưa đũa và muỗng anh đang ăn cho cô, thấy cô chần chừ không nhận liền hất cằm bảo “Mì còn ăn chung thì gắp cùng đũa, ăn cùng muỗng thì có làm sao”.
[…]
Mấy ngày sau Tống Gia Tuệ nhận được được tin nhắn từ Dương Hoàng An, nói rằng anh ta ra viện rồi, muốn mời cô ăn một bữa cơm. Cô không nghĩ nhiều liền lập tức từ chối.
Nhưng một lúc sau Dương Hoàng An nhắn lại bản vẽ hôm trước cô cho anh ta xem, Phương Ánh Nguyệt rất thích và nhất quyết muốn gặp cô bằng được. Hơn nữa việc anh ta nằm viện cũng có liên quan tới cô, thế là cô đành đồng ý.
Sắp đến giờ hẹn, Tống Gia Tuệ suy nghĩ một chút, liền lấy điện thoại gọi cho Hoàng Minh Huân nói về việc đi ăn với Dương Hoàng An và Phương Ánh Nguyệt, cô còn đặc biệt nhấn mạnh sự có mặt của Phương Ánh Nguyệt chứ không phải chỉ có hai người. Đầu dây bên kia Hoàng Minh Huân cũng chỉ cười một tiếng rồi cúp điện thoại, không bảo với cô là không được đi, cô cảm thấy anh thật kỳ quặc.
Dương Hoàng An đặt bàn ở một nhà hàng hải sản nổi tiếng số một ở Thành phố H, lúc đến nơi nhìn thấy Dương Hoàng An chỉ tới có một mình cô tự nhắc mình phải thận trọng một chút.
“Không phải anh nói là Phương ŧıểυ thư muốn gặp tôi sao?”
“Cô ấy bận công việc, xong việc cô ấy sẽ tới sau, chúng ta cứ ăn trước” Dương Hoàng An cười cười nhìn cô nói.