Thái độ mờ ám của Đàm Dịch Khiêm làm cho Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó....
Sự đau đớn không chịu nổi của đêm hôm đó, khiến cho cô vẫn không thể nào nảy sinh thiện cảm với Đàm Dịch Khiêm, cô gạt tay Đàm Dịch Khiêm đang ôm thắt lưng cô ra theo bản năng, bối rối nói, "Xin lỗi, tôi chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, xin cho tôi thời gian thêm một ngày...."
Đàm Dịch Khiêm không thúc ép Hạ Tử Du, anh buông eo Hạ Tử Du ra, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."
Một giây sau, Hạ Tử Du đã dùng tốc độ nhanh nhất xoay người chạy vào thang máy.
Đàm Dịch Khiêm nhìn dáng vẻ như thể chạy trốn của Hạ Tử Du, đôi mắt đen dài hẹp sâu thẳm khó dò từ từ híp chặt, lộ vẻ quỷ dị.
Lúc này, chị Dư từ đi ra từ chiếc thang máy khác, nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, chị Dư cúi đầu cung kính, "Tổng giám đốc."
Đàm Dịch Khiêm quay người bước vào phòng làm việc, bóng dáng cao to đứng sừng sững ở trước cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng mới vừa nãy trở nên vô cùng lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp vang lên tựa như từ trong hầm băng mùa đông lạnh lẽo, "Tra được chưa?"
"Đã có tin tức của cô Đường, nhưng mà.....” Chị Dư muốn nói lại thôi.
Đàm Dịch Khiêm ra lệnh lạnh lùng, "Nói."
"Chúng tôi dựa vào tin tức của viện trưởng trại trẻ mồ côi tiết lộ, tìm được hai vợ chồng năm đó nhận nuôi cô Đường, nhưng mà hai vợ chồng kia nói rằng bọn họ nhận nuôi cô Đường đến năm thứ sáu thì cô Đường mất tích. Hiện nay, ngay cả hai vợ chồng này cũng không biết tung tích của cô Đường." Chị Dư nói.
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm hờ hững im lặng nhìn về phía trước, giọng nói khàn khàn bật ra, "Tiếp tục điều tra, dù Đường Hân có ở chân trời góc biển, tôi cũng phải tìm cho ra cô ấy."
Chị Dư gật đầu, "Vâng."
-
Trở vể nhà họ Hạ, Hạ Tử Du tự nhốt mình ở trong phòng.
Lúc Hạ Tử Du đang còn suy tư, giọng nói của bà Hạ lại vang lên từ ngoài phòng.
Hạ Tử Du vội vàng đứng dậy mở cửa phòng, lúc này mới dùng một nụ cười điềm tĩnh để che giấu sắc mặt tái nhợt, gọi thân mật, "Mẹ."
Bà Hạ đi vào phòng ngủ Hạ Tử Du, lo âu nói, "Tử Du, mẹ thấy con gần đây vừa về nhà là trốn vào trong phòng, có phải là có chuyện gì hay không à? Mẹ thật lo lắng cho con...."
Hạ Tử Du dìu bà Hạ, nói lời an ủi, "Mẹ, con không sao...."
Bà Hạ đau lòng nói, "Sắc mặt của con xem ra rất không tốt, nếu như thật sự quá mệt mỏi, thì đừng làm việc này nữa, mẹ nhìn thấy mà đau lòng...."
Hạ Tử Du xua tay, "Mẹ, con không mệt, con rất thích công việc này...."
Bà Hạ ngồi ở mép giường Hạ Tử Du, khẽ thở dài, "Đời này, ba mẹ nợ con rất nhiều.... Để con khi còn bé chịu khổ ở trại trẻ mồ côi...."
Khi bà Hạ nhắc tới trại trẻ mồ côi, thân thể Hạ Tử Du rõ ràng chấn động.
Bà Hạ cho rằng phản ứng của Hạ Tử Du là nhớ lại kỷ niệm không vui hồi nhỏ của ở trại trẻ mồ côi, vội vươn tay ôm lấy Hạ Tử Du đang lạnh như băng, vuốt nhè nhẹ đầy yêu thương, "Con gái, ba mẹ thật may mắn vì con còn có thể trở lại bên cạnh ba mẹ, mẹ thật sự rất thương con...."
Không ai chú ý tới đôi mắt Hạ Tử Du đã nhuộm đỏ, nước mắt rưng rưng. Mỗi lần đối mặt với tình thương yêu của "Ba mẹ", trong lòng Hạ Tử Du liền tràn đầy áy náy và tự trách....
Đúng vậy, không có ai biết, thật ra cô không phải là con gái ruột của ông bà Hạ, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi bị ba mẹ vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi, cô hoàn toàn không xứng được có cuộc sống giàu sang sung sướng như hiện tại....