Buổi trưa, khi Hạ Tử Du và Liễu Nhiên đang dùng bữa ăn, chị Dư đi tới biệt thự.
Nhìn thấy chị Dư, Hạ Tử Du thân thiện đứng dậy, Chị Dư!
Nhìn thấy Hạ Tử Du, chị Dư sửng sốt, lúc này mới kính cẩn nói, A ......Bà chủ.
Hạ Tử Du chú ý tới vẻ mặt chán nản của chị Dư, quan tâm hỏi, Chị làm sao vậy, sắc mặt xem ra không tốt lắm......
Chị Dư giải thích vô cùng tự nhiên, Không sao, có thể là gần đây lượng công việc gia tăng!
Hạ Tử Du thuận miệng nói, Gần đây chị phải làm việc nhiều lắm sao?
Chị Dư rất buồn bực nói, Bà chủ, tôi cầu xin cô mau khiến tổng giám đốc trở lại bên người cô đi, mấy ngày nay tổng giám đốc xử lý công sự ở công ty như thể phát điên vậy, ít khi cho những cấp dưới như chúng tôi thời gian thở dốc......
A ...... Hạ Tử Du không nói gì.
Chị Dư nói lời sâu xa, Bà chủ, cô không cãi nhau với tổng giám đốc chứ?
Hạ Tử Du quay đầu qua một bên, không nhìn vào đôi mắt quan tâm của chị Dư, khẽ nói, Nào có!
Chị Dư khẽ thở dài nói, Bà chủ, thật ra thì vợ chồng gây gổ là chuyện bình thường...... Giữa hai người dù cho có trở ngại, tại sao không thể ngồi bên nhau nói cho rõ? Thật ra chị Dư có chuyện muốn nói, nhưng cô không thể chất vấn Hạ Tử Du được.
Hạ Tử Du im lặng. Dĩ nhiên cô hiểu ý nghĩa trong lời nói của chị Dư, cô im lặng chỉ vì không biết phải giải thích với chị Dư thế nào về nguyên nhân cô và Đàm Dịch Khiêm bất hòa.
Thấy Hạ Tử Du không nói gì, chị Dư tự biết nói thêm nữa thì không hay, sau đó nói, Bà chủ, tôi không quấy rầy cô dùng cơm trưa nữa, tổng giám đốc kêu tôi tới lấy một văn kiện, bây giờ tôi phải đi đưa cho tổng giám đốc đây!
Hạ Tử Du gật đầu, A, được!
Chị Dư mới vừa bước đi, lại đột nhiên quay lại, A! Bà chủ, văn kiện tổng giám đốc muốn tôi lấy ở phòng ngủ của cô và tổng giám đốc, chúng tôi không tiện đi vào, cô có thể lấy giúp tôi không !
Hạ Tử Du đứng dậy, Được.
Chị Dư kiên nhẫn chờ đợi trong phòng ăn.
Hạ Tử Du trở về phòng, ánh mắt lướt quanh phòng nhưng không phát hiện ra văn kiện mà chị Dư nói.
Hạ Tử Du nghi ngờ đi tới trước tủ đầu giường, cho là văn kiện có thể để trong tủ đầu giường, Hạ Tử Du đưa tay mở ngăn kéo ra. Thật ra tất cả mọi thứ trong phòng này đều thuộc về Đàm Dịch Khiêm, bởi vì là vật phẩm riêng tư của Đàm Dịch Khiêm, cô chưa từng động vào, bây giờ mới là lần đầu cô mở ngăn kéo tủ.
Sau khi kéo ngăn tủ ở đầu giường, cô phát hiện trong tủ đầu giường đặt một xấp văn kiện.
Những văn kiện này hiển nhiên rất ít khi được động tới, bởi vì cô chưa bao giờ thấy Đàm Dịch Khiêm mở ngăn kéo này ra.
Hạ Tử Du đoán văn kiện này có thể khôngphải là văn kiện mà chị Dư muốn tìm.Ngay sau đó cô đóng ngăn kéo lại, vậy mà, khi ngăn kéo sắp đóng, cô chợt chú ý tới một tấm hình lộ ra dưới văn kiện......
Có lẽ bởi vì trong hình có khuôn mặt của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du rút tấm hình này ra theo bản năng.
Tấm hình đã cũ, vả lại là hình Đàm Dịch Khiêm và mẹ anh.
Cô nhìn Đàm Dịch Khiêm trong hình, tưởng tượng hình ảnh ở Anh lúc đó.
Lúc đó chắc hẳn anh vừa mới bước ra xã hội, bởi vì trên khuôn mặt đẹp trai của anh là nụ cười xán lạn hiện giờ ít khi xuất hiện, mà bà Đàm thì đứng ở bên cạnh anh, cũng nở nụ cười tươi rói.
Cô nhìn anh mấy năm trước hơi thất thần...... Cô khó có thể tưởng tượng nổi người đàn ông tính toán tỉ mỉ như Đàm Dịch Khiêm cũng từng đơn thuần vô hại như vậy.
Ánh mắt dừng lại mấy giây, khi Hạ Tử Du muốn bỏ tấm hình vào ngăn kéo thì vô tình liếc thấy cảnh nền của tấm hình.
Dưới trời xanh, họ đứng trước một chiếc xe riêng màu bạc.
Hạ Tử Du định thần nhìn lại, đang xác định chiếc xe riêng màu bạc và biển số xe nhìn thấy trong tấm ảnh chính là chiếc xe mà bảy năm trước đụng chết mẹ và đụng bị thương Kim Nhật Nguyên sau đó rời đimà cô nhìn thấy trước cửa hộp đêm, lòng của cô nhất thời chấn động.
Dần dần, tấm hình trong tay cô rớt xuống, cô sững sờ ngồi ở mép giường, mãi không thể hoàn hồn.
Hồi lâu sau, người giúp việc mới gõ nhẹ lên cửa phòng, Bà Chủ, chị Dư trợ lý hỏi cô đã tìm thấy văn kiện kia chưa?
Hạ Tử Du giật mình hoàn hồn lại, cô áp chế tâm tình xao động, vội vàng nhặt tấm hình lên.
Khi cô khom lưng nhặt tấm hình lên thì phát hiện ra tập văn kiện mà Đàm Dịch Khiêm cần rơi dưới gầm giường.
Hạ Tử Du hốt hoảng bỏ hình xuống dưới văn kiện trong ngăn kéo, ngay sau đó cô cầm tập văn kiện vừa tìm được kia ra khỏi phòng.
Đi tới phòng ăn, Hạ Tử Du đưa văn kiện cho chị Dư, Chị xem có phải tập văn kiện này không, nó rơi dưới gầm giường, nên tìm lâu như vậy......
Chị Dư lật xem văn kiện, cảm kích nói, Đúng vậy, chính là cái này phiền cô rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du hiện ra nụ cười bình tĩnh, cô khẽ nói chậm rãi, Không có gì......
Chị Dư chú ý tới phản ứng vô cùng tự nhiên của Hạ Tử Du,thì không thay đổi sắc mặt mà nói, Bà chủ, vậy tôi đi trước đây...... Cô phải nhớ tối nay làm cho tổng giám đốc về nhà sớm một chút đó!
Hạ Tử Du gật đầu, Dạ.
Sau khi chị Dư rời đi, thân thể Hạ Tử Du xụi lơ ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh bàn ăn.
Người giúp việc thấy Hạ Tử Du xụi lơ trên ghế, vội vàng đỡ lấy người Hạ Tử Du, hoảng loạn kêu lên, Cô Chủ, cô làm sao vậy?
Sắc mặt của Hạ Tử Du đã tái nhợt, cô cố gắng nở nụ cười thản nhiên, bình tĩnh nói, Tôi không sao, cô thay tôi ôm Liễu Nhiên đến vườn hoa chơi một lát đi, tôi không được khỏe lắm, tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút.
Người giúp việc lo lắng, Nhưng sắc mặt cô không tốt, có muốn tôi kêu bác sĩ tới không......
Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi......
----
Trở lại phòng của cô và Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du thẫn thờ ngồi ở phiên trước cửa sổ sát đất mà Đàm Dịch Khiêm thích nhất kia.
Cô chuyên tâm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hốc mắt cô dần dần ửng đỏ, ướt át......
Trước kia, cô có thể làm bộ nói bóng lưng cô nhìn thấy trên chiếc kia xe riêng kia có thể không phải là anh, dù sao cô cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng, cho dù cô rất khó nhận lầm, nhưng vẫn có thể. Nhưng hôm nay, chiếc xe kia lại xuất hiện chân thực trước mắt cô, hơn nữa còn xuất hiện trong tấm hình của anh......
Loại xe,biển số xe...... chính xác là chiếc xe bảy năm trước cô nhìn thấy kia, cô không thể nhận lầm được......
Tại sao phải như vậy?
Dựa cửa sổ sát đất, cô nhìn ông trời, nước mắt dần dần chảy xuống theo khóe mắt.
Anh chính là hung thủ sát hại mẹ cô, thật sự là anh......
Cô còn nhớ rõ lúc ấy cô tra hỏi cảnh sát nguyên nhân cái chết của mẹ, cảnh sát nói cho cô biết mẹ cô chết đột ngột......
Khi ấy cô cũng biết khôngphải đột ngột, bởi vì tiếng xe đụng rất lớn và sau đó hình ảnh xe gây tai nạn vội vã rời đi đều chứng thực ngày đó không phải là ngoài ý muốn......
Sở dĩ cảnh sát nói như vậy bởi vì có người mua chuộc cảnh sát...... Dù sao, người trước mắt kia có thể hãm hại bỏ tù cô, hồi đó cũng có thể dùng thủ đoạn giấu giếm tội lỗi.
Tin đồn Kim Nhật Nguyên gãy chân có liên quan tới anh thì ra là sự thật......
Chân tướng sự thật đã sáng tỏ, bây giờ cô nên làm gì?
Cô rất rõ nếu như lúc này cô cầm tấm hình đệ đơn yêu cầu tòa án thẩm lý vụ án năm đó lần nữa, cho dù anh có quyền thế cao hơn nữa, chỉ cần anh dính dáng với chiếc xe gây chuyện kia,dù thế nào đi nữa anh ta cũng không thể thay đổi......