Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 7: Người thối nát

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Chu Hạ Hạ vừa chờ xe, vừa nghĩ phải giải thích với Son như thế nào, không chú ý tới cửa xe Maybach cách đó không xa mở ra, có một tên lưu manh bước xuống.

 

Chuyến xe buýt bị trễ ngày hôm nay đã cho cô nhiều thời gian hơn để suy nghĩ.

 

Cô muốn nói cho Son biết, cô là cô, Chu Dần Khôn là Chu Dần Khôn, họ không có quan hệ cả.

 

Nếu nói bất kỳ quan hệ nào, đó chính là quan hệ kẻ thù, bởi vì Chu Dần Khôn đánh bố cô, đánh rất nghiêm trọng.

 

Cô thậm chí còn muốn gọi cảnh sát để bắt hắn ta.

 

Cho nên, cô sẽ không gọi Chu Dần Khôn là chú út nữa, càng sẽ không thừa nhận hắn trong lòng.

 

Nhưng Son sẽ tin sao? Hoặc là nói, cậu ấy có chịu tin điều đó hay không? Suy cho cùng, người làm tổn thương cậu là họ Chu.

 

Nhưng cho dù có cùng họ Chu, cũng không có nghĩa là họ là người giống nhau.

 

Chu Hạ Hạ càng nghĩ càng ấm ức: “Chu Dần Khôn là người xấu, là người thối nát. Nhưng mình thì không phải mà.”

 

Cô cúi đầu, không biết nên cứu vãn tình bạn kéo dài hơn mười năm này như thế nào.

 

Vừa lo lắng vừa khổ sở, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.

 

“Chu Hạ Hạ.”

 

Đột nhiên có người gọi tên cô, cô đột nhiên nhìn qua.

 

Đầu tiên đập vào mắt chính là chiếc áo sơ mi in hoa, phía trên còn để lại những đốm máu lẻ tẻ, rồi lại hoàn toàn hài hòa với hoa văn của áo, nhìn không ra chút bất hòa nào.

 

Đi xuống quần áo, là một đôi chân dài mạnh mẽ có lực.

 

Hướng lên trên, lại là gương mặt tuấn tú đẹp trai mê hoặc lòng người.

 

Khi bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cô gái đột nhiên chấn động.

 

Cô muốn chạy, nhưng cố tình hai chân nhũn ra, thử cử động cũng không thể nhúc nhích.

 

Chu Dần Khôn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn kinh hãi và hoảng hốt, giọng nói tràn đầy thú vị: “Nhóc mới vừa nói ai là người thối nát?”

 

Xung quanh vắng lặng, nhiệt độ nóng rực thiêu đốt mặt đất, mắt thấy người đàn ông bước vào bóng râm chiếu rọi trên mặt đất, cô lảo đảo lui về phía sau một bước, sau lưng dán lên vách tường nóng hổi.

 

Nghe thấy Chu Dần Khôn nói, trái tim cô càng lạnh, hai tay giấu sau lưng, ngón út mơ hồ đau nhức.

 

Hắn quá cao, Chu Hạ Hạ lại cúi đầu, nhìn như vậy, cô không khác gì một con thỏ đang run rẩy dưới chân tường.

 

Một tay Chu Dần Khôn chống lên tường, khom lưng đến gần bên tai Chu Hạ Hạ, cơ hồ muốn dán lên khuôn mặt trắng nõn này: “Hỏi nhóc đấy.”

 

A Diệu mua thuốc lá xong trở về, thấy không có ai ở ghế sau, hắn giật mình, nhìn xung quanh.

 

Sau đó, nhìn thấy bóng râm phía sau biển báo trạm xe buýt, có một người đàn ông cao lớn và một cô gái nhỏ nhắn.

 

Người đàn ông không đứng thẳng, nhìn qua như vậy, khóe môi hắn nhếch lên ý cười, đang nói gì đó với cô gái.

 

Khuôn mặt của cô gái bị mái tóc dài xõa ra che khuất, chỉ có thể nhìn thấy rõ làn váy màu trắng của cô ấy hơi đong đưa cùng với đôi chân dài thẳng tắp.

 

Chỉ là năm sáu phút thôi, anh Khôn nhìn thấy một người phụ nữ mới.

 

A Diệu không có biểu cảm gì, hiển nhiên đã sớm quen.

 

Mặc dù trong xe có bật điều hòa không khí, nhưng Chu Dần Khôn không trở về, hắn vẫn phải chờ ở ngoài xe.

 

Chu Dần Khôn lại ngửi thấy mùi kem, ngọt không ngọt sữa không sữa.

 

Hắn liếc nhìn cần cổ của cô gái, cô run nhè nhẹ, mùi hương nhàn nhạt đó giống như tản ra từ trong quần áo.

 

Hạ Hạ cắn môi không nói lời nào.

 

Sợ là cực kỳ sợ, nhưng muốn cô phủ nhận lời nói vừa rồi, cô cũng không cam lòng.

 

Son không làm sai bất cứ chuyện gì, hắn dựa vào cái gì mà đối xử với Son như vậy? Tại sao lại phá hủy tình bạn giữa họ như thế này?

 

Sự không cam lòng và rối rắm này, tựa như khi trước cô biết ông nội và bố buôn bán ma túy, nhưng không giống như trong sách giáo khoa học ở trường nói sẽ bị cảnh sát bắt đi và bị xử phạt.

 

Chu Dần Khôn vô cớ đả thương người, nhưng vì sao hắn còn có thể an toàn đứng đây?

 

Vừa sợ vừa bướng.

 

Chu Dần Khôn đứng thẳng dậy, góc nhìn từ trên cao làm cho hắn dễ dàng nhìn thấy cảnh xuân trước ngực của cô gái.

 

Nội y thiếu nữ trắng tinh bao bọc hai khối thịt mềm không tính là lớn, dây vai mảnh in hằn dấu vết trên bờ vai trắng nõn.

 

Quả nhiên chính là một đứa trẻ chưa trổ mã hết.

 

Xem ra là vết thương của Chu Diệu Huy ngày đó làm cô sợ hãi, lần này gặp mặt không cười với hắn, cũng không gọi chú út, còn trực tiếp biến thành người thối nát.

 

Người xấu, thối nát, đây chính là lời chửi thề tục tĩu nhất mà cô có thể nghĩ ra nhỉ? Cũng đúng, cái thứ hèn nhát như Chu Diệu Huy và vợ hắn, có thể nuôi ra đứa nhỏ đẫm máu mới là lạ.

 

A Diệu đứng bên cạnh xe chờ một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Chu Dần Khôn luôn không có kiên nhẫn, trời nóng như vậy, hắn tắt điều hòa trong xe, vậy mà ở bên ngoài gần mười phút.

 

Sau đó, hắn nhìn thấy người đàn ông đằng kia di chuyển, nghiêng người ra, A Diệu mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái.

 

Là cô gái mà Chu Diệu Huy gặp ngày hôm qua tại biệt thự của Chu Diệu Huy, con gái của Chu Diệu Huy.

 

“Cháu, cháu không đi đâu.” Chu Hạ Hạ nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng nặn ra câu đầu tiên.

 

Bởi vì Chu Dần Khôn nói, muốn dẫn cô đi ăn đồ ngon.

 

Mà cô nhớ kỹ lời bố mẹ nói, nhìn thấy hắn muốn phải tránh đi, cách thật xa.

 

Hắn đả thương bố, lại tùy tiện bẻ ngón tay người khác, giờ lại nói muốn dẫn cô đi ăn đồ ngon, tuy rằng Chu Hạ Hạ còn nhỏ tuổi lại nghe lời, nhưng không có nghĩa là cô ngốc đến trình độ này.

 

“Không đi?” Chu Dần Khôn cười: “Vậy được thôi, ta sẽ đưa nhóc về nhà.”

 

Vừa nghe về nhà, Chu Hạ Hạ hoảng sợ ngẩng đầu, hắn lại muốn đến nhà cô? Bố mẹ đang ở nhà, làm sao có thể để cho hắn ta đến lần nữa?

 

Cô lắc đầu rưng rưng mắt: “Cháu có thể tự về được mà…”

 

Chu Dần Khôn chưa từng mang theo đứa trẻ, nhưng rất lâu trước kia đã từng nuôi chó, con chó đó rất sợ hắn, vừa nhìn thấy hắn cũng co rúm lại nức nở hai tiếng như vậy, nằm dưới chân hắn không dám lộn xộn.

 

Khi tâm trạng của hắn tốt sẽ trêu chọc hai cái, khi tâm trạng không tốt sẽ đá một cước văng ra.

 

Con chó đó được nuôi dưỡng sau bảy năm cuối cùng chết.

 

Kể từ đó anh không bao giờ nuôi bất kỳ súc vật nào khác.

 

Hắn nuôi chó, còn anh cả của hắn thì nuôi con.

 

Nuôi mười mấy năm, mới nuôi lớn như vậy.

 

Nhưng nó hình như… thú vị hơn nuôi chó.

 

Ví dụ, bây giờ cô đang cố gắng bảo vệ bố mẹ mình, từ chối lời đề nghị của hắn.

 

Chu Dần Khôn cũng không tức giận, thời tiết quá nóng, hắn lười lãng phí thời gian.

 

Xoay người rời đi.

 

Chu Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm.

 

“Vậy nhóc cứ tự mình về đi, nghe nói đầu của Chu Diệu Huy bị thương rất nặng, phải đi thăm mới được.”

 

Cô gái sau lưng nghe thấy lời này, trái tim chợt nhấc lên.

 

Cách đó không xa, A Diệu không nghe thấy hai người nói cụ thể chuyện gì, chỉ thấy Chu Dần Khôn quay lại với tâm trạng khá tốt, mà cô gái đi theo phía sau hắn khóc hu hu.

 

A Diệu mở cửa xe ghế sau ra, Chu Dần Khôn ngồi lên, khí lạnh đập vào mặt.

 

Cửa xe không kịp đóng lại, A Diệu quay đầu lại nhìn Chu Hạ Hạ.

 

“Cậu muốn đốt nóng tôi?” Chu Dần Khôn lấy điếu thuốc trên tay hắn và xé gói thuốc ra: “Đóng cửa lại.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc