Editor: L’espoir
*
Một bàn thức ăn bảy bảy bốn chín, Chu Hạ Hạ chống đỡ đến mức ngay cả nước trái cây cũng không uống nổi.
Người đàn ông đối diện nhìn cô khó khăn, uống nước trái cây từng ngụm từng ngụm nhỏ, đến sát gần hỏi: “Ăn no chưa?”
Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu.
Thấy hắn chủ động nhắc tới, trong mắt cô tràn đầy kỳ vọng, bây giờ cũng có thể về nhà rồi?
Chu Dần Khôn lại dựa vào ghế, nhìn đôi mắt linh động kia chợt lóe lên nhìn hắn, cười cười: “Vậy thì nên nói chuyện chính đi.”
Chu Hạ Hạ khó hiểu nhìn hắn.
Chu Dần Khôn hỏi: “Nhóc còn chưa trả lời ta, khi nãy là nói ai thối nát?”
Biểu cảm thăm dò lại chờ mong trên mặt của cô gái cứng đờ, hai tay còn nắm trên ly nước trái cây, nhất thời không biết làm sao.
Chắc hắn đã nghe thấy, mỗi từ mà cô nói đều nghe hết rồi.
Chu Hạ Hạ là một đứa trẻ thành thật, cô thừa nhận những lời mình nói, nhưng phải thừa nhận trước mặt Chu Dần Khôn, cô thật sự…
không dám.
Bởi vì cô không biết sẽ xảy ra hậu quả gì.
Cô cúi đầu không nói lời nào, không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
“Ta cảm thấy, hình như nhóc vẫn chưa ăn no.” Giọng điệu của hắn ngả ngớn.
Chu Hạ Hạ bất chợt ngẩng đầu lên.
“Thu dọn những thứ này, lên thêm lần nữa.” Lời nói là nói với giám đốc của khách sạn, nhưng con ngươi sâu thẳm nghiền ngẫm kia, lại nhìn chằm chằm vào Chu Hạ Hạ: “Phải giống hệt nhau.”
Hàm ý chính là, cô thật vất vả mới sắp ăn xong hơn mười món ăn, muốn dâng lên y vậy một lần nữa.
Chu Hạ Hạ rốt cuộc biết vì sao hắn lại nói câu đó.
Khi nhóc ăn xong, nhóc có thể về nhà.
Nhưng ăn xong như thế nào, là do hắn định đoạt.
Chu Hạ Hạ giống như một con cún con giật mình nhận ra mình bị lừa, trơ mắt nhìn từng món ăn bưng lên, lại biến thành một bàn đầy.
Chiếc mũi nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ bừng, đôi mắt ngậm đầy nước mắt.
Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn cái thứ hèn nhát trước mắt đang rưng rưng sắp khóc.
Nước mắt của người phụ nữ có thể có tác dụng tăng thêm sự hứng thú, nhưng phần lớn thời gian, chúng là những thứ mà hắn phiền chán nhất.
Chu Hạ Hạ thậm chí còn không được tính là phụ nữ, nước mắt của trẻ con, chỉ khiến hắn càng mất kiên nhẫn.
“Ăn đi, còn chờ gì nữa?” Người đàn ông trông như rảnh rỗi ôm ngực: “Vừa ăn vừa nghĩ lại, nên trải lời vấn đề vừa rồi như thế nào.”
Ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào người cô, nhìn đến đâu thì nơi đó mơ hồ thấy đau, cô lại cầm lấy nĩa lên một lần nữa, bắt đầu ăn cà ri cua trước mặt.
Vừa rồi còn cảm thấy thức ăn rất ngon, bỗng trở nên khó nuốt.
Mỗi lần Chu Hạ Hạ nhai, đều cảm giác dạ dày đang chống đỡ như muốn nổ tung.
Cần cổ trắng nõn của cô gái hơi giật giật, Chu Dần Khôn biết cô nuốt xuống.
Sau đó, cô lại ăn một miếng thứ hai.
Nước mắt tách tách rơi xuống đĩa, đĩa thức ăn trước mặt cô rối tinh hỗn độn.
Đồ ăn chan nước mắt được đưa vào miệng nhỏ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Thật xin lỗi.”
Người đàn ông đối diện không nói gì, giống như đang chờ cô.
“Sau này cháu sẽ không nói chú như vậy nữa.” Cô nghẹn ngào.
“Nói ta cái gì?”
“…” Chu Hạ Hạ mím môi, giọng rất nhỏ: “Người thối nát.”
Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng: “Vậy nhóc cảm thấy ta có phải là người thối nát hay không?”
Đương nhiên là vậy rồi.
Chu Hạ Hạ không chút do dự trả lời trong lòng.
“Đương nhiên là vậy rồi.” Chu Dần Khôn gắp một miếng thịt càng cua béo ngậy lên, bỏ vào đĩa thức ăn trước mặt cô: “Trong lòng nhóc chắc là nghĩ vậy đi?”
“Cháu gái nhỏ, cháu không thành thật.” Hắn hất cằm lên, ý bảo thịt càng cua chính là trừng phạt cô.
Cái nĩa trên tay Chu Hạ Hạ giật giật, cắm thức ăn lên, dưới ánh mắt chăm chú của hắn bỏ vào miệng.
Đầu lưỡi cơ hồ không nếm được mùi vị, cô máy móc nuốt xuống, cảm giác như nuốt một tảng đá, nặng nề rơi xuống dạ dày, ém thức ăn vào đã không thể nhiều hơn nữa, chấn động đến toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
“Chu Dần Khôn chính là người thối nát.” Hắn cười nói: “Đừng không chắc chắn như thế. Nếu có ai đó hỏi nhóc, nhóc phải nói thành thật như vậy.”
Chu Hạ Hạ không biết là lỗ tai mình xảy ra vấn đề, hay là đầu óc xảy ra vấn đề, tóm lại cô nghe không hiểu lời này là có ý gì.
Nhưng lúc này, cô thấy Chu Dần Khôn múc một bát soup Tom Yum Kung.
Cô thở khó khăn.
Một giây sau, bàn tay to sạch sẽ bứng súp đặt trước mặt cô, còn chu đáo đặt vào một cái muỗng trắng.
Chu Hạ Hạ trở thành tiêu điểm chú ý, người khác không biết quan hệ giữa cô và Chu Dần Khôn, chỉ biết, Chu Dần Khôn rất cưng chiều người phụ nữ mới bên cạnh lần này.
Người duy nhất biết được sự thật, cũng chỉ có vị giám đốc khách sạn kia.
Trước kia chỉ nghe nói Chu Dần Khôn lăn lộn từ đoàn lính đánh thuê ra, bản thân đã chịu không ít tội, thủ đoạn tra tấn người lại càng không đếm được.
Vốn nghĩ đối xử với phụ nữ cũng không đến mức tàn nhẫn bao nhiêu, nhưng hôm nay vừa nhìn, ăn một bữa cơm cũng có thể trở thành một cực hình.
Cô gái kia nhìn nhỏ như vậy, phương pháp chống đỡ như vậy, nếu thật sự làm rách dạ dày, nhẹ thì lên cơn sốc nặng thì bỏ mạng.
Là một giám đốc khách sạn, hắn chịu trách nhiệm cho mọi khách hàng.
Người đàn ông cứ nhàn nhã ngồi ở chỗ đó như vậy, giám đốc bên này lại chậm chạp không thể cất chân, không dám đi lên khuyên nhủ.
Chu Hạ Hạ xin tha mà nhìn Chu Dần Khôn.
“Vậy ta hỏi nhóc, Chu Dần Khôn là ai?”
Giọng nói của cô gái run rẩy, cô không chắc chắn nếu cô nói vậy có đúng hay không: “Là… người thối nát.”
Sau đó, hắn thấy người đàn ông nhướng mày, khóe môi cong lên cười: “Trả lời đúng rồi!”
Chu Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe hắn nói: “Thưởng cho nhóc uống một ngụm.”
Trên vầng trán trơn bóng của cô toát mồ hôi lạnh, giám đốc đúng lúc đưa tới khăn giấy mềm như bông đến, tự cho là có thể giúp được chút việc, không đến mức để cho một cô gái no chết ở khách sạn.
“Anh Khôn, món ăn này ăn quá nhiều sẽ hại sức khỏe, ăn uống có chừng mực thì tốt hơn.”
Chu Dần Khôn nghiêng đầu, cười hỏi: “Vậy ông đến giúp con bé ăn đi?”
Giám đốc thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Xin lỗi anh Khôn, xin lỗi anh là do tôi nói nhiều rồi. Mong anh đừng so đo.”
Chu Dần Khôn lười để ý tới anh ta, anh ta nào có thú vị bằng cháu gái của mình.
Trò giải trí của hắn được xây dựng trên nỗi thống khổ của Chu Hạ Hạ, buộc một đứa trẻ thành thật, cầm muỗng lên, múc muỗng canh, ít đến mức sắp không nhìn thấy.
Cô thừa dịp Chu Dần Khôn liếc nhìn quản lý, nhanh chóng uống vào miệng, canh ít đáng thương kia không tăng thêm gánh nặng cho dạ dày.
Điều này rơi vào trong mắt của người đàn ông, quả thực cực kỳ thú vị.
Hắn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô trước ánh mắt hoảng sợ của Chu Hạ Hạ, một cánh tay khoác lên ghế của cô, tay kia bưng bát canh lên.
Chu Hạ Hạ cho rằng hắn phát hiện cô dùng mánh khóe, muốn hắt canh nóng lên mặt cô, vội vàng nhắm mắt lại, cả người đều căng chặt lên.
Nhìn gần, có thể thấy lông mi của cô vừa dày vừa dài, còn cong cong, thực sự rất giống búp bê.
Chu Hạ Hạ ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên người hắn, cảm nhận được hơi thở nóng rực của nam giới, cô khẩn trương lại lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút.
“Chu Hạ Hạ.”
Chu Dần Khôn gọi tên cô vào lúc này.
Nhưng hắn gọi xong lại không nói lời nào, Chu Hạ Hạ bất an mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt đen kia.
Súp nóng, lúc này đưa đến bên môi cô.
“Cháu… Cháu thật sự không uống nổi nữa…” Giọng nói của cô mang theo nức nở, còn gọi hắn một tiếng chú út.
“Ồ, lại đổi về chú út rồi.” Chu Dần Khôn hỏi: “Là thật lòng sao?”
Chu Hạ Hạ do dự một chút, gật đầu.
Đã chống đỡ đến trình độ này, trước khi nói dối còn phải do dự.
Nhìn như vậy, còn rất ngoan, so với chó con trước kia của hắn còn ngoan hơn.
“Vậy Chu Dần Khôn là người thối nát, nhóc là cái gì?”
Chu Dần Khôn thân thiết thổi canh, làm cho nó bớt nóng.
Mùi canh khiến Chu Hạ Hạ buồn nôn, cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, khí lạnh trong phòng ăn rất mạnh, quần áo dính vào người vừa chặt vừa lạnh, cực kỳ khó chịu.
Chu Dần Khôn là người thối nát, mà cô là cháu gái của Chu Dần Khôn.
“Cháu… Cũng là người thối nát.” Cô trả lời.
Lúc này, A Diệu không đi cùng bọn họ bước nhanh tới, đưa điện thoại di động cho Chu Dần Khôn, thuận tiện còn nhìn Chu Hạ Hạ.
Chỉ là ăn một bữa cơm, không biết cô ăn như thế nào đã thành bộ dáng sắc mặt tái nhợt này rồi.
Nhìn thấy bát canh trong tay Chu Dần Khôn được đặt trở lại bàn, cuối cùng cô cũng có thể hít thở thuận lợi.
Chỉ là hắn vẫn còn ở bên cạnh, Chu Hạ Hạ cử động cũng không dám nhúc nhích.
Chu Dần Khôn nhận điện thoại: “Không biết có chuyện gì mà anh cả gọi điện thoại cho em thế?”
Chu Hạ Hạ quay đầu lại, là bố!
“Thì ra là hỏi cái này. Chậc, xem em là người như thế nào vậy, em có thể làm gì? Còn không phải là dẫn cô nhóc nhà anh đi ăn đồ ngon sao. Con gái cưng nhà anh ăn rất giỏi đó nha.”
Chu Dần Khôn liếc nhìn đứa nhóc đang ấm ức khi biết đây là cuộc gọi của Chu Diệu Huy, tiếp tục nói: “Nhưng mà cũng rất đáng yêu, đưa em nuôi mấy ngày nhé?”