Hướng Nhật ngồi xuống mà thấp thỏm trong lòng, cố gắng né tránh ánh mắt của ba người Monica, xui xẻo là bàn ghế trong nhà ăn đều cố định, không thể di động, vị trí của hắn phải đối mặt với La tỷ.
Điều này làm cho Hướng Nhật có chút lo lắng, vạn nhất bị nhận ra thì đúng là phiền phức to.
Nhưng dù hắn có lo lắng, La tỷ cũng không thể nhận ra được hắn là ai. Giả sử cứ cho bây giờ Hướng Nhật đi tới trước mặt La tỷ, trừ phi hắn mở miệng trước bằng không La tỷ sẽ không biết hắn là ai. Nói cho cùng, Hướng Nhật
còn đánh giá thấp khả năng hóa trang của mình, trước đó và sau khi hóa trang phải nói là khác nhau một trời một vực.
Trái lại, dường như La tỷ đối với người thanh niên mang dáng vẻ bình thường kia có chút hứng thú, không khỏi liếc qua vài lần.
Hướng Nhật bởi vì đang ngồi đối diện La tỷ nên đúng lúc nhìn thấy chi tiết này, khiến nội tâm hắn vừa thả lỏng vừa vui mừng, may cho hắn là La tỷ cũng đã nhận ra người tuổi trẻ kia không hề tầm thường cho nên đặc biệt chú ý.
Ngược lại coi chính mình trở thành một tên vô danh ŧıểυ tốt.
Không biết Monica cùng Hoắc Vãn Tình đang bàn về chuyện gì, từ biểu lộ vui thích trên mặt các nàng có thể thấy được bầu không khí khá hòa hợp. Hướng Nhật hoàn toàn yên lòng, xem ra do bản thân mình sợ bóng sợ gió mà
thôi.
- Ăn cái gì?
Người thanh niên bình thường tựa hồ không có nhận ra La tỷ đang chú ý tới hắn, mặt vui vẻ hỏi Hướng Nhật.
- Ta đối với việc ăn uống không có yêu cầu cao lắm.
Hướng Nhật cầm thực đơn lên, tùy ý chọn món chính cùng vài món điểm tâm ngọt. Trước đó ban ngày bận xử lí công việc nên chưa ăn no, ở nơi này có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cho cái bao tử rồi.
- Xem ra hai người chúng ta có rất nhiều điểm chung nhỉ.
Người thanh niên bình thường vừa nói chuyện, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua ba người Monica ba người.
- Phục vụ, cho 1 chai neptuyn.
Khiết chém.
Hướng Nhật tuy mặt ngoài trấn định nhưng trong nội tâm rất cảnh giác, tuy tên thanh niên bình thường này che giấu rất khá, nhưng Hướng Nhật vẫn phát hiện ánh mắt kia tùy ý nhìn về phía ba người Monica không hề đơn giản.
Chẳng lẽ là bởi vì La tỷ?
Công bằng mà nói, Hướng Nhật thừa nhận La tỷ rất cường đại, phỏng chừng tên thanh niên này cũng nhận ra sự khác thường ấy. Nhưng đây không phải là điều Hướng Nhật lo lắng, cái hắn quan tâm là tên thanh niên này có định
đánh chủ ý lên người Monica hay không, tuy bây giờ Monica cũng không phải người bình thường, nhưng Dị Năng Giả cấp 4 rất dễ dàng có thể bại lộ thực lực trong mắt Dị Năng Giả có cấp bậc cao hơn.
Bản thân La tỷ thực lực rất mạnh, nếu tên thanh niên này có ý đồ với nàng cũng khó mà thành công. Còn Monica thì khác, chưa kể nàng hiện tại chưa hoàn toàn quen thuộc dị năng của mình, coi như quen thuộc rồi cũng tuyệt đối
không phải đối thủ của tên trẻ tuổi kia. Dẫu có mình bên cạnh, nhưng Hướng Nhật bây giờ không muốn rước thêm một đối thủ cường đại như vậy.
Hắn đang suy nghĩ bỗng thanh âm của Monica bên kia có chút hơi lớn, có thể dễ dàng nghe rõ.
- Trước đó đã đặt rồi, là khách sạn Hilton.
Hoắc Vãn Tình đáp.
- Như vậy cũng tốt. Đáng tiếc, cậu cũng biết là hiện tại mình đang sống một mình, chỗ ở cũng không lớn lắm, nếu không cậu về nhà tớ cũng được.
Giọng Monica hơi áy náy.
Hướng Nhật nghe được không khỏi đầu đầy mồ hôi, may mà Hoắc Vãn Tình nói đã đặt phòng trước rồi, nếu không thì...
Hắn bây giờ đang ở với Monica, thử tưởng tượng nếu nàng cùng Hoắc Vãn Tình xuất hiện trước mặt mình, Hướng Nhật không tự chủ được sợ hãi, lông tóc dựng đứng hết cả lên.
Hai nữ nhân tiếp tục trò chuyện đều là chuyện trên trời dưới đất, Hướng Nhật cũng không có hứng thú tiếp tục nghe, vừa lúc món ăn trước đó gọi được mang ra, hắn nhanh chóng lao vào giải quyết.
Tên thanh niên bình thường có vẻ cũng đói nên thấy Hướng Nhật ăn rất cuồng nhiệt nên hắn cũng có cảm giác muốn ăn, cầm dao lên sửa soạn dùng bữa.
Bất quá ngay lúc này đầu ngón tay cùng ngón cái bên tay trái hắn nhẹ nhàng chạm ba cái như một thói quen hàng ngày.
Nhưng La tỷ đối diện trông thấy, hàn quang trong mắt lóe lên.
- ... Ngại quá, ta vừa thấy một người bạn cũ, xin phép qua nói chuyện một chút.
Giải thích cho hai người Hoắc Vãn Tình và Monica, La tỷ đứng dậy đi về phía bên này.
Hướng Nhật tuy đang chuyên tâm ăn uống, nhưng khóe mắt thấy có người đang đi tới. Trong lòng nhất thời căng thẳng, La tỷ, nàng qua đây làm gì, chẳng lẽ đã nhận ra mình sao?
- Đây không phải nơi ngươi nên đến.
La tỷ đi tới trước mặt, rất tự nhiên ngồi xuống vị trí giữa hai người, dùng quốc ngữ nói.
Hướng Nhật không lên tiếng vì hắn thấy La tỷ đang nói với tên kia, chẳng nhẽ hai người biết nhau?
Không để hắn hoài nghi thêm, người thanh niên bình thường kia dùng tiếng Pháp trả lời:
- Tại sao ta không thể đến đây được?
Ngoài ý muốn là La tỷ lại quay qua nhìn Hướng Nhật, thấy hắn vẫn còn đang tiếp tục ăn, liền đem lực chú ý một lần nữa quay về trên người người thanh niên kia, dùng cùng một thứ tiếng trả lời:
- Mặc kệ ngươi đến đây là vì chuyện gì, nhưng ta hy vọng ngươi đừng nên quấy rối ta và bằng hữu của ta.
- Cái cô nàng Huyết tộc kia là bằng hữu của ngươi hả?
Người thanh niên nở nụ cười nhàn nhạt.
- Ừ.
La tỷ lạnh lùng đáp lại, nàng biết người đối phương nói là ai, kỳ thực lúc trước khi nhìn thấy Monica thì nàng cũng hơi giật mình.
Chỉ là nàng cũng không có dính dáng gì nhiều với giới dị năng giả, hơn nữa nàng cũng đã rời khỏi tổ chức rồi.
Nàng muốn một cuộc sống bình thường, không muốn có nhiều phiền phức, cho nên đối với chuyện hai năm trước Monica là một người bình thường mà bây giờ đã trở thành một Huyết tộc có thực lực cường đại như vậy, tuy có
ngạc nhiên nhưng nàng cũng không muốn điều tra.
- ... Ngươi cũng biết, hắn là một người điên cuồng vì khoa học, nhưng trong tay vừa vặn thiếu tài liệu nghiên cứu, lại còn là tài liệu cao cấp như vậy nữa.
Tên thanh niên vẫn như trước nở một nụ cười nhàn nhạt, trong giọng nói cũng mang theo một phần kiêng kỵ, chỉ là không biết người hắn kiêng kỵ là ai.
- Nếu như ngươi dám động vào cô ấy, thì đừng trách ta không khách khí.
La tỷ trầm giọng nói, mang theo vào phần lạnh lùng.
- Hình như đã 7 năm rồi chúng ta chưa giao thủ phải không?
Người thanh niên không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Hừ!
La tỷ biết hắn nói vậy là có ý gì.
- Không biết thực lực của ngươi có tiến bộ hay không.
Người thanh niên cắt một miếng thịt cho vào miệng, giống như là nhớ ra cái gì đó, nói:
- Thiếu chút nữa quên, chúc mừng ngươi, ngươi trẻ ra như vậy, chắc là vật kia đang ở trong tay ngươi rồi hả?
- Ta không rõ là ngươi đang nói tới cái gì.
La tỷ trong lòng căng thẳng, “Nhất Diệp Trâm” có thể khiến cho người ta trẻ lại, nàng cũng chỉ là biết sau khi nó xảy ra trên người mình, nghĩ không ra đối phương đã sớm biết được năng lực thần kỳ của “Nhất Diệp Trâm”.
- Vật kia để trên tay ngươi chắc cũng không còn công dụng gì đâu, hay là đưa cho ta đi, ta sẽ không đụng tới bọn họ nữa.
Tên thanh niên để dao và nĩa xuống, dùng khăn lau lau khóe miệng, rất có hành vi của một thân sĩ.
- Ngươi thật ra là muốn đồ vật trong tay ta chứ gì?
Biết không thể phủ nhận được. Nhưng La tỷ không muốn giao ra một cách dễ dàng như vậy.
Ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã có chủ ý với vật này rồi, nàng như thế nào mà quên được nhỉ, so với một cái tài liệu nghiên cứu, vật kia hiển nhiên là quan trọng hơn nhiều.
- Ngươi nói đúng, lần này ta tới chính là vì vật này, chỉ là ta không nghĩ tới nó lại nằm trong tay ngươi mà thôi.
Người thanh niên nói một cách từ tốn dường như chuyện này cùng hắn không có bất quan hệ gì vậy
- Ngươi nghĩ ta sẽ đưa nó cho ngươi chắc?
La tỷ nhẹ nhàng xiết chặt nắm tay
- Sẽ không.
- Vậy tại sao ngươi còn nói ra chuyện hài hước như vậy?
- Tuy rằng ngươi không giao ra nhưng ta có thể tự mình tới lấy mà.
Tên thanh niên nói ra những lời này trong giọng nói tràn đầy vẻ tự tin ( tự sướиɠ thì có, còn thằng quái vật kế bên chưa nói gì kìa )
Tự tin đến mức mà Hướng Nhật đang ngồi kế bên cũng có vẻ giật mình, thực lực của La tỷ hắn đã thử qua, chính hắn cũng không dám khẳng định mình có thể từ trong tay cô ta ‘cầm’ vật ấy về.
- Ngươi có thể thử.
La tỷ lạnh lùng nói, trong lòng cũng bắt đầu đề phòng. Đối phương mặc dù là một dị năng giả. Nhưng dị năng của hắn rất quỷ dị, có thể nói là sinh ra đã là khắc tinh của giới Mật Giả. Những mật giả đứng trước mặt hắn có ưu thế
gì thì đều sẽ biến thành liệt thế hết. (hoàn cảnh xấu)
- Ngươi nên biết ngươi không phải là đối thủ của ta, bảy năm trước đã như vậy thì bảy năm sau vẫn vậy thôi.
Tên thanh niên cầm cái nĩa gõ gõ trên mâm thức ăn, nói:
- Đáng tiếc ngươi là mật giả, nếu như là dị năng giả thì ta còn cố kị ngươi ba phần.
Câu nói này khiến Hướng Nhật sợ hãi không thôi, La tỷ cũng không phải là đối thủ của hắn, đủ để thấy thực lực của hắn cao tới mức nào.
Chỉ một câu nói nhưng làm cho Hướng Nhật cảm thấy mơ màng, tên thanh niên này hình rất kiêng kỵ dị năng giả thì phải? Vừa lúc mình mới có được thủy dị năng, cũng có thể coi như là một dị năng giả rồi chứ nhỉ?