"Alice, em gặp người quen hả?" Bưng trong tay mâm thức ăn đựng mấy món đã được chọn cẩn thận, Hướng Nhật đi tới bên người Alice, cố ý hỏi như vậy, bởi vì hắn thấy sắc mặt Alice sắp tái xanh đi rồi.
"Jack..." Alice ngữ khí có có chút kích động, nhưng thấy hắn, thần sắc đã thoáng bình tĩnh lại, chỉ là trong ánh mắt vẫn còn sự tức giận bất bình như cũ.
"Thế nào?" Hướng Nhật nhìn nàng gật đầu, đưa anh mắt hướng về phía một nam một nữ kia. Khoảng cách gần, lại là chính diện, cho nên hắn đã có thể thấy rõ tướng mạo của nữ nhân kia, mặt hình thiên lý, có chút cùng loại với mặt trái xoan, nhưng lại không hoàn toàn giống, lông mi với lông mày được trang điểm rất tinh xảo, môi dùng loại son màu hồng nhật, thoạt nhìn rất là đẹp.
Bất quá, đem so với khuôn mặt của Alice thì là khác nhau hoàn toàn, nữ nhân này, hiển nhiên là dựa vào trang phục mới trở nên xinh đẹp như vậy, nếu như xóa make-up đi cùng cởi đồ ra, sợ rằng đến phân nửa tư sắc lúc này cũng không thể nào đạt tới a.
Còn nam nhân kia, nhìn từ xa thì thấy cao to anh tuấn, nhưng mà lại gần nhìn, lô chân lông to đùng khắp người chỉ khiến người khác buồn nôn, có lẽ chỉ có những ngưofi cũng như thế mới ưu thích hắn mà thôi.
Hướng Nhật đang quan sát đối phương thì đồng thời, một nam một nữ kia cũng quan sát lại hắn, trong mắt họ có chút kinh ngạc xen lẫn vẻ khinh thường, còn có thêm một chút chán ghét nữa, tựa như là bản năng sẵn có trong người họ tẩy chay hắn vậy, cũng giống cái phản ứng của hai ông bà nhà Simon lúc trước khi Hướng Nhật lôi đa͙σ diễn Pierce ra.
"Người là bạn của Alice hả, ta là bạn trung học của cô ấy, Jenny Kashmir, vị này là bằng hữu của ta, Ade Frankie." Nữ nhân trang điểm dày cộp nói chuyện mà cứ như là đang bố thí lời nói, hơn nữa lúc nói ra tên của mình, ý tứ tuyệt đối không phải là đang cùng Hướng Nhật trao đổi vậy, ngược lại còn có ý nhắc nhở chính mình làm ra tư thế cao quý nữa.
"Xin hỏi hai vị có chuyện gì không?" Hướng Nhật rất phản cảm đối với những loại người như thế, hồi trước trên máy bay gặp phải Diệp Chân Dung ngay từ đầu đã tỏ ra chính là cái thái độ này. Nếu như chỉ là chọc hắn mà nói, Hướng Nhật có lẽ sẽ đối đãi giống như với Diệp Chân Dung, sẽ không để ở trong lòng, nhưng nếu là chọc tới Alice, hắn đã có chút tức giận rồi.
"Ngươi có quan hệ như thế nào với Alice?" nữ nhân mặt phấn không trả lời mà hỏi ngược lại, lỗ mũi vẫn vểnh lên như cũ, dường như còn kèm theo một tiếng hừ lạnh nữa, đối với câu hỏi của Hướng Nhật hiển nhiên là khinh thường không thèm trả lời.
"Nàng là bạn gái ta." ánh mắt Hướng Nhật đã trở nên âm trầm hẳn đi.
"Ah?” giống như là nghe thấy chuyện lạ Việt Nam vậy, cô nàng mặt phấn biểu hiện cực kì khiếp sợ cùng kinh nhạc mà nhìn về phía Alice đang có biểu tình có chút mất tự nhiên, trong giọng nói là một lô ý châm chọc, "Alice, thật không ngờ, ngươi lại có thể tìm một người da vàng làm bạn trai."
"Ta thích Jack, vậy thì sao chứ?" Alice nghe vậy cả tiếng hỏi, đồng thời ôm chặt cánh tay Hướng Nhật, chứng minh luôn lời nàng vừa nói ra.
"Hừ hừ..." Nữ nhân mặt phấn hừ lạnh hai tiếng, "Alice, ngươi vẫn còn không biết xấu hổ mà nói ra ư, cô công chúa Alice kiêu ngạo trong trường trung học lúc trước đâu rồi? Bây giờ lại có thể vừa ý với một người da vàng, lại nói tiếp ta thật sự phải thay tên Steven kia mà nói, bạn gái trước kia của hắn giờ đã sa đọa đến tình trạng này rồi, chậc chậc. . . ."
"Câm miệng!" Alice có chút tức giận cắt đứt lời đối phương, đồng thời có chút hoảng sợ quay sang nhìn Hướng Nhật bên cạnh, tuy rằng nàng đã từng gặp gỡ qua với tên Steven kia, nhưng cũng không có phát sinh bất kỳ cái quan hệ gì, nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay nhau mà thôi, nhưng nàng lại sợ Hướng Nhật hiểu lầm, hiểu lầm nàng là người lạm dụng người khác.
Hướng Nhật xác thực... Uhm, có chút khó chịu, nhưng nhìn vẻ mặt Alice lo lắng hoàng sợ mà nhìn hắn, trong lòng lại cảm thấy có chút hổ thẹn. Ngẫm lại Alice với hắn vẫn còn chưa tính là quan hệ bạn trai chân chính, hơn nữa ở thời điểm trung học, sợ rằng cả thế giới này cũng không có ai chưa từng trải qua tình cảm nam nữ ấy, nhất là ở nước Mỹ, một người có một vài bạn trai hay là bạn gái cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa Hướng Nhật vẫn còn nhớ kĩ một chuyện, Alice đã từng nói qua với hắn, nàng vẫn còn giữ gìn lần đầu tiên của mình, điểm này hắn tin tưởng Alice sẽ không lừa gạt hắn(, mà có lừa cũng không được, thử cái là biết ngay à.)(chế ^^)
"Alice." Hướng Nhật nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, không nói đến chuyện nữ nhân mặt phấn trước mắt này có phải là đang bày kế li gián hay không, coi như là thế, hắn việc gì phải rút lui chứ?
"Em không phải đã đói bụng rồi sao? Chúng ta qua bên kia ăn đi." Hướng Nhật chỉ một góc vắng vẻ nói.
"Vâng." Alice nhu thuận gật đầu, tại thời điểm bị Hướng Nhật cầm tay ngược lại, tâm lý sợ hãi trước kia của nàng đã biến mất không còn gì nữa. Nàng có thể cảm nhận được, nam nhân rất có tín cậy nàng, cũng không có bởi vì việc trước kia nàng có bạn trai mà cảm thấy bất mãn.
Kỳ thật thời điểm bạn gặp người bạn trung học này, sở dĩ có phản ứng cổ quái như vậy, thứ nhất là vì nàng với đối phương hồi ở trường học có quan hệ không tốt đẹp gì cho lắm, thứ hai là sợ đối phương đem chuyện này nói ra, cho nên nàng muốn tránh mặt đối phương. Nhưng mà càng không muốn gặp, ông trời lại trêu ngươi cho nàng gặp được a.
"Đợi một chút, các ngươi không thể đi!" Nữ nhân mặt phấn tựa hồ không muốn để Hướng Nhật và Alice rời đi dễ dàng như vậy, nam nhân bên cạnh cũng đang tỏ ra hứng thú mà xem trò hay sắp tới.
“Thế nào" Hướng Nhật lạnh lùng xoay người lại, xem trọng mặt mũi cho Pierce, hắn không muốn gây phiền phức cho buổi dạ hội này, cho nên đã có chút nhượng bộ rồi, không thể để người khác nghĩ hắn dễ khi dễ như thế này được.
"Các ngươi trà trộn vào đây, Alice, ta cảm thấy ngươi không có tư cách để tham gia bữa dạ hội này." Ánh mắt của nữ nhân mặt phấn nhìn thẳng vào mặt Alice, ngữ khí vẫn tỏ ra mình có cái loại thái độ tài trí hơn người.
"Điểm ấy cùng ngươi không quan hệ!" Alice cũng lạnh lùng mà phản kích, nếu là lúc trước, nàng có lẽ sẽ có chút chột dạ, nhưng vừa rồi đã được tiếp xúc qua với đa͙σ diễn Pierce, đối với người vì lấy lòng mà khen nàng là công chúa xinh đẹp nhất ở đây, đã làm cho nàng rất phấn khích. Huống chi lúc ở trong trường học, nàng đã chịu quá đủ sự chèn ép từ nữ nhân này rồi.
"Cùng ta không quan hệ, hừ hừ, dây chính là dạ hội tư nhân của đa͙σ diễn Pierce, không được mời là không thể vào, ta lúc này có lý do để hoài nghi hai người các ngươi đã dùng thủ đoạn phi pháp để trà trộn vào đây, có muốn ta đi gọi bảo an đến hay không?" Nữ nhân mặt phấn không nghĩ tới Alice còn dám phản kích mình, ngữ khí nhất thời trở nên uy hiếp.
Hướng Nhật ở bên cạnh có chút nhịn không được, người có học cũng hiểu được đa͙σ lý ‘một điều nhịn là chín điều nhục’. Đi tới phía trước một bước, đứng ở trước mặt Alice, lạnh lùng nhìn đối phương:
"Nếu như ngươi muốn tìm phiền toái mà nói, ta tùy thời hoan nghênh, bất quá trên cái thế giới này cũng không có thuốc hối hận đâu, cẩn thận đừng để cả người bị thương."
"Ngươi dám đánh ta, ngươi có biết ta là ai không?" Tuy nói Hướng Nhật thoạt nhìn có chút yếu đuối, nhưng nói gì thì hắn cũng là một nam nhân. Nữ nhân mặt phấn thấy vẻ mặt "Hung hãn" của hắn nhìn mình khiến nàng có chút sợ, hơn nữa câu nói phía sau của Hướng Nhật còn mang theo chút ‘kiểu Khựa’, làm cho nàng nghĩ rằng Hướng Nhật đang muốn động thủ đánh nàng.
Hướng Nhật tức giận phát cười:
"Ngươi cho rằng mình là tổng thống nước Mỹ hả? Coi như là thế đi, ta vẫn sẽ nói như vậy."
Nữ nhân mặt phấn bị tức đến run cả người: "Tốt, tốt, ta hiện tại đi gọi bảo an đến..." Xoay nhanh người đi tìm bảo an không thèm để ý nam nhân bên cạnh ngăn cạn, đột nhiên phát hiện thấy một người càng thêm thích hợp hơn, ánh mắt sáng rực lên, hướng qua bên kia bắt chuyện:
"Pierce tiên sinh, Pierce tiên sinh, nơi này có hai người trà trộn vào, mau gọi bảo an đến bắt bọn họ đi..."